Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 6: Hạ độc thủ


1 năm

trướctiếp

Phong Thanh Thanh hạ ván cục này xong cũng không hề quản.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn thuyết phục Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ để bọn họ đồng ý cho cô đi thành phố S đọc sách.

Phong Kiến Thiết bị Phong Thanh Thanh quấy rầy vài ngày cuối cùng vẫn không ngăn cản được quấn công không tha của Phong Thanh Thanh, hơn nữa mặc dù người nói xấu trong thôn không nhiều lắm nhưng vẫn là có một ít, cho nên ông mới đồng ý cho Phong Thanh Thanh đi thành phố S đọc sách. Nhưng ông không yên tâm một mình Phong Thanh Thanh đi đến đó nên đưa cả hai người Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh cùng đi.

“Thanh Thanh, nếu con nói nơi đó kiếm tiền tốt như vậy, chúng ta sẽ đi đến đó kiếm! Con không cần một bên đọc sách, một bên kiếm tiền, tiền này để mẹ con và anh hai con kiếm, con chỉ cần chuyên tâm đọc sách. Chờ ba bận rộn hết vụ mùa này, ba sẽ đi tìm mọi người.” Phong Kiến Thiết đưa ra quyết định cuối cùng nói.

Ông đưa ra quyết định này cũng đã cẩn thận suy xét qua. Bây giờ lúa nước vụ mùa này mới vừa gieo không lâu, ông không có khả năng từ bỏ tất cả trong nhà đi làm công ở thành phố S kia. Mà lưu lại vợ ông ở trong nhà cũng không ổn, một mình vợ ông cũng không làm được nhiều việc nhà nông như vậy, ông cũng luyến tiếc để vợ ông chịu vất vả nhiều như vậy.

Nhưng nếu để một mình Phong Thanh Thanh đi thành phố S, điều đó lại càng không có khả năng, cho nên đêm qua, ông đã thương lượng với vợ nửa buổi tối, lúc này mới đưa ra quyết định này.

Một mình ông ở chỗ này làm việc nhà nông, cho dù thật sự ở thành phố S bên kia không thể sống được nữa thì còn có lương thực nơi này, cũng không cần lo lắng đói bụng.

Phong Thanh Thanh nghĩ thầm muốn khuyên tiếp, rốt cuộc bọn họ đi thành phố S nơi đó chỉ cần chăm chỉ một chút, nhất định sẽ không đói bụng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phong Kiến Thiết, cô biết có khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Vậy cũng được. Vậy chờ ba thu hoạch xong hạt thóc xong thì ba lại đến thành phố S.”

Về sau khi đi đến thành phố S, tất cả đều sẽ do cô định đoạt, để cô không kiếm tiền mà an tâm đọc sách, đó là không có khả năng.

Sau khi Phong Thụy Thanh biết được tin tức này, lập tức nhảy lên, giơ ngón tay cái lên với Phong Thanh Thanh, khích lệ nói: “Em gái, vẫn là em có biện pháp! Thế mà ba mẹ lại đồng ý. Sau khi anh tốt nghiệp, anh muốn bọn họ đồng ý cho anh đi ra ngoài xông pha một lần, bọn họ ai cũng không đồng ý, em vừa ra trận, việc này đã thành công.”

“Đương nhiên!” Sự đắc ý trên mặt Phong Thanh Thanh như thế nào cũng che giấu không được.

“Anh đi thu dọn đồ đạc.” Phong Thụy Thanh nói xong thì chạy nhanh như chớp về trong phòng thu dọn đồ đạc để đi.

Bọn họ quyết định ba ngày sau xuất phát, đồ đạc muốn mang theo rất nhiều, cho nên thu dọn sớm một chút là được.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Phong Thụy Thanh bỗng nhiên nhảy vào phòng Phong Thanh Thanh, vẻ mặt như kẻ trộm cười hề hề với Phong Thanh Thanh nói: “Em gái, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đi thành phố S, lần này đi cũng không biết khi nào trở về. Trước khi đi, muốn hay không kiếm một ít phiếu?”

Phong Thanh Thanh nháy mắt đã hiểu, chỉ vào phương hướng thôn nhà họ Trần nói: “Trần An Chí hay là Hạ Quế Hoa?”

Cả đời này, mặc dù Trần An Chí không hại cô mất mạng, nhưng lại là lui hôn, còn đặc biệt lui hôn sau khi dùng nhiều tiền của nhà cô như vậy, huỷ hoại danh dự của cô không nói, những tiền đó cũng không trả lại.

Thù này, cô sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy.

“Hai người đều không buông tha. Cả hai người này đều không tốt đẹp gì!” Phong Thụy Thanh hừ lạnh một tiếng, nói.

“Anh, anh có ý kiến gì hay không?” Phong Thanh Thanh hỏi.

Vừa hỏi, trên mặt Phong Thụy Thanh bèn hiện lên ý cười giảo hoạt, anh cúi đầu thì thầm vài câu với Phong Thanh Thanh.

“Anh hai, em vẫn luôn cho rằng anh là người chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện, hôm nay mới biết được hoá ra anh là người cũng có đầu óc.” Phong Thanh Thanh nghe xong, khen ngợi.

Chủ ý này thật tốt, chỉ là có chút nham hiểm.

Phong Thụy Thanh cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn gõ nhẹ lên đầu Phong Thanh thanh, nghiêm túc nói: “Anh em vẫn luôn có đầu óc được không? Chỉ có dùng đầu óc không giải quyết được chuyện, lúc đó mới dùng đến nắm tay.”

“Vậy nhị ca, anh cẩn thận một chút.” Phong Thanh Thanh cũng không nói nhiều lời với anh.

“Được, yên tâm đi. Chuyện này sẽ không có người biết được. Hai người chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cho dù Hạ Quế Hoa và Trần An Chí đoán được là anh làm thì cũng sẽ không có chứng cứ.”

“Các anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Trần An Chí kia có thể thi đậu đại học, đầu cũng không phải là giấy đâu.” Phong Thanh Thanh lại một lần nữa dặn dò nói.

“Yên tâm đi. Em còn không biết anh em sao? Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn thu dọn đồ đạc đấy.” Phong Thụy Thanh lấy vở gõ một cái lên đầu Phong Thanh Thanh, đắc ý nói.

“Anh, rất đau đấy, em còn muốn thi đại học, vạn nhất đầu bị anh gõ hỏng rồi làm sao bây giờ?” Phong Thanh Thanh một tay đẩy Phong Thụy Thanh ra, bất mãn nói.

Phong Thụy Thanh cười hì hì tránh ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa có sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang đã mai phục ở cửa nhà họ Trần.

Trần Giang là người thôn Bạch Sa, là anh em cùng đọc sách thân thiết của Phong Thụy Thanh.

Nghe thấy Phong Thụy Thanh muốn trả thù người nhà họ Trần, anh tình nguyện xung phong nhận việc ngay tại chỗ.

Vì để bảo đảm an toàn khi thực hiện, hai người đều thay đổi một bộ quần áo, thậm chí còn lấy khăn che mặt lại.

Khi trời tờ mờ sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang mới nhìn thấy Hạ Quế Hoa đang cầm thùng nước ra cửa. Người nhà họ Trần không có giếng nước, muốn dùng nước chỉ có thể tự mình mang thùng nước đến giếng nước trong thôn mang về dùng.

Đây là chuyện toàn thôn đều biết.

Phong Thụy Thanh hướng Trần Giang gật gật đầu, hai người nhảy ra từ trong bụi cỏ nơi bọn họ đang trốn.

Ở trước khi Hạ Quế Hoa thét chói tai, Trần Giang bịt kín miệng Hạ Quế Hoa lại, cũng nhanh chóng nhét một miếng vải vào trong miệng Hạ Quế Hoa , Phong Thụy Thanh nhanh chóng chụp Hạ Quế Hoa vào trong túi da rắn, rồi sau đó buộc miệng túi da rắn xách vào trong sân của nhà họ Trần.

Sau khi vào trong sân, Phong Thụy Thanh dùng sức buông túi da rắn xuống, rồi sau đó cùng với Trần Giang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hạ Quế Hoa.

Bọn họ ra tay không có một tia thương tiếc, đặc biệt là Phong Thụy Thanh, nghĩ đến bà già chết giẫm này dám bức em gái mình thành như vậy, hận không thể đánh chết bà già chết tiệt này.

Nhưng trước đó Phong Thanh Thanh đã cảnh cáo bảo anh không được xúc động, đánh một chút dừng là được, không thể nháo ra mạng người, kể cả Phong Thanh Thanh không nói, Phong Thụy Thanh cũng không tính toán muốn lấy mạng của bà già chết bầm này, chỉ chuyên đánh chỗ bà ta đau nhất mà đánh.

Mấy chiêu này là anh cả của anh tham gia quân ngũ dạy cho anh.

Chỉ chốc lát sau, Trần An Chí nghe thấy có động tĩnh trong sân, xoa xoa hai mắt đi ra, vừa đi, vừa hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?”

Phong Thụy Thanh và Trần Giang quay lại nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía Trần An Chí đang đứng, trước khi Trần An Chí còn chưa kịp phản ứng, một người bắt lấy Trần An Chí, một người lấy vải rách nhét vào trong miệng của Trần An Chí.

Rồi sau đó, hai người lại tròng bao tải lên người Trần An Chí, bắt đầu đánh lên.

Cho đến khi đánh không sai biệt lắm, hai người cởi bỏ bao tải ra, cởi quần áo Trần An Chí ra, khiêng Trần An Chí không có sức để phản kháng lên, đặt hắn vào trong hố phân của nhà họ Trần.

Sở dĩ không ném vào hố phân, là bởi vì bọn họ sợ trong lúc ném, nước trong hố phân sẽ bắn vào người.

Sau đó hai người lại quay về trong sân, cởi bỏ bao tải trên người Hạ Quế Hoa ra, lúc này mới thừa dịp trời còn tối, chạy nhanh rời đi.

Sau khi từ nhà họ Trần gia trở về, bọn họ thay đổi quần áo, Phong Thụy Thanh cầm hai bộ quần áo kia đi về nhà, mà Trần Giang thì tiếp tục lên giường nghỉ ngơi.

Vì sợ bị người ta phát hiện, Phong Thụy Thanh cũng không đi về trên con đường cái, mà là đi một đường núi ở hướng khác.

Anh gần như là chạy như bay về nhà.

Chờ đến khi về đến nhà , người nhà họ Phong còn chưa rời giường, Phong Thụy Thanh lại đổi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình ra, lúc này mới nằm xuống ngủ.

Phong Thụy Thanh mới vừa chợp mắt một lúc, đã bị Lý Tiểu Lộ đánh thức dậy ăn bữa sáng.

Bọn họ ăn qua bữa sáng thì phải đi thành phố S.

Phong Kiến Thiết tự mình đưa bọn họ đến nhà ga, chờ bọn họ lên ô tô sau đó mới về nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy chú của Trần An Chí và mấy người thanh niên của thôn Trần Gia đứng ở trước cửa nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp