"Mẹ, nhà bọn họ ghét bỏ con không thi đậu đại học, chân trước mới biết được kết quả thi đại học, chân sau đã tới đây hủy hôn. Hôn sự này ngày hôm nay, chúng ta không lui cũng phải lui. Vả lại, những người như vậy, cũng không có cái gì tốt để mà lưu luyến? Hôm nay bọn họ làm ra loại chuyện này, cho dù là không hủy hôn, con gả qua đó cũng không thể được lợi lộc gì." Phong Thanh Thanh phân tích lợi và hại với người trong nhà.
Phong Kiến Thiết nói "Thanh Thanh, đừng sợ, lát nữa ba sẽ tìm bọn họ tính sổ." Trần An Chí này, lúc đính hôn đã nói rất tốt, kết quả thi đại học lần này vừa mới ra tới, ngay lập tức liền trở mặt. Thật là uổng công nhà bọn họ một năm nay cung cấp đồ ăn ngon.
Thậm chí, sau khi đính hôn, nhà bọn họ còn suy xét đến việc Trần An Chí từ nhỏ đã mất ba, cuộc sống trong nhà khó khăn, mấy tháng không được ăn thịt một lần, nên lấy tất cả tiền tiết kiệm đưa cho Trần An Chí làm chi phí sinh hoạt.
Từng ấy tiền cầm đi nuôi một con chó, nó đều có thể sủa vài tiếng với bạn, dùng ở trên người Trần An Chí, ngay cả một bọt nước cũng chưa từng bắn ra, nói cho chó ăn còn sỉ nhục con chó.
Phong Thụy Thanh bày ra một dáng vẻ bất bình, anh bất mãn nói: "Em gái, vừa rồi em vì sao lại ngăn cản anh? Mụ già Hạ Quế Hoa chết tiệt kia, lẽ ra nên ném bà ta ra ngoài cho xong chuyện."
Anh đã nhìn Hạ Quế Hoa không vừa mắt từ lâu rồi.
Trước đây là cố kỵ Hạ Quế Hoa tương lai sẽ là mẹ chồng của Thanh Thanh, sợ sau này Hạ Quế Hoa bắt nạt Thanh Thanh cho nên vẫn luôn chịu đựng, nhưng mà ngày hôm nay mụ già này sao lại dám qua đây hủy hôn? Tiêu nhiều tiền của bọn họ như vậy, một câu xem tuổi không hợp thì muốn qua đây hủy hôn, nghĩ cũng thật đẹp?
Hủy hôn rồi, thanh danh của em gái anh sẽ không còn, con mụ già này chỉ bằng vài câu như vậy đã muốn hại cả đời em gái anh, mà em gái anh vẫn cứ ngăn cản, nếu không anh hận không thể không dạy dỗ mụ già đó một trận.
"Anh, em còn chưa nói đâu. Nếu không phải em lên tiếng, chắc chắn anh sẽ bị kích động rồi. Anh cũng không nghĩ xem, sức lực kia của anh! Ngộ nhỡ ra tay đánh Hạ Quế Hoa bị thương, Hạ Quế Hoa nhất định sẽ đòi tiền chúng ta. Đến lúc đó, chưa nói đến chúng ta phải bồi thường tiền, còn phải kèm theo thanh danh. Còn may, em kịp thời lên tiếng ngăn cản anh." Phong Thanh Thanh liếc mắt nhìn anh hai cô một cái.
Anh hai cô có sức lực, tính tình lại táo bạo, một lời không hợp sẽ xông lên cùng người ta.
Chỉ là người anh hai này của cô thương cô nhất, cô vừa lên tiếng, anh hai cô chắc chắn sẽ ngừng tay.
"Mụ già này! Hừ. Hôm nào có cơ hội, xem anh không dạy dỗ bà ta một trận? Trần An Chí kia cũng không thể bỏ qua. Cái thằng cha chê nghèo yêu giàu đó, nếu như hắn không nói ra, cho dù là Hạ Quế Hoa muốn hủy hôn, Hạ Quế Hoa cũng không dám qua đây. Nếu em sợ Hạ Quế Hoa đòi tiền, anh bí mật ra tay là được rồi." Phong Thụy Thanh hung dữ nói.
Em gái nhà anh, người em gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại bị người nhà họ Trần hại như vậy. Không đánh người nhà họ Trần kia một trận, cục tức này, thật sự là khó tiêu.
Phong Thanh Thanh đành phải gật đầu nói: "Đợi vài ngày nữa tìm được cơ hội rồi nói sau. Nhưng mà, anh, anh không thể kích động như vậy."
"Đánh người nhà họ Trần một trận thì có tác dụng gì? Con không thi đậu đại học, lại bị hủy hôn, hiện tại, làm thế nào mới tốt đây?" Lý Tiểu Lộ lau nước mắt ở khóe mắt, đau lòng mà nói.
"Mẹ, lời này cũng không thể nói như vậy. Con bé lớn lên đẹp như vậy, nếu muốn tìm, không phải là một chuyện dễ dàng? Hơn nữa, con bé muốn học lại một năm, thi đại học một lần nữa, đến lúc đó, đợi sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người sẽ qua đây tìm, vì cái gì muốn đẩy con bé đi nhà họ Trần kia tìm chỗ chết? Trước kia, nhìn con bé thích Trần An Chí như thế, con liền không nói gì thêm, hiện tại, Trần An Chí chủ động qua đây hủy hôn, vừa lúc!" Phong Thụy Thanh hừ lạnh một tiếng, nói.
Lúc này, thật không cần phải do dự.
Sự kích động của Phong Kiến Thiết đã sớm nguội lạnh, lý trí đã trở lại, ông nói: "Thằng hai nói đúng. Con gái ngoan, ngày mai cha đưa con quay về huyện Nhất Trung báo danh, học lại một năm, năm sau thi vào một trường đại học tốt hơn, tức chết nhà họ Trần kia."
Phong Thanh Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng, đây là gia đình của cô, gia đình luôn một lòng bảo vệ cô, đời trước, cô vì một "con ngựa hỏng" như Trần An Chí mà vứt bỏ gia đình của mình, một mình dọn ra ngoài ở, mãi đến lúc chết cũng không có liên lạc lại với gia đình, thật là ngốc chết, cô sụt sịt nói: "Được. Nhưng mà, ba mẹ, con không muốn quay về Nhất Trung học. Tối qua con đã nghĩ cả đêm, con định sẽ đi học ở thành phố S."
*Nguyên tác là "一匹吃回头草的坏马" : Một con ngựa hỏng ăn cỏ ở sau đầu. Nguyên bản câu này là "好马不吃回头草" : Ngựa tốt không ăn cỏ sau đầu: Dùng để chỉ một người có tham vọng sẽ không bao giờ quay đầu dù có vấp ngã.
Người nhà họ Phong lập tức rớt cằm xuống đất, Phong Kiến Thiết ngoáy lỗ tai, nghi ngờ bản thân nghe lầm rồi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của con gái nhà mình, liền biết bản thân không có nghe sai, ông hỏi: "Thành phố S, là cái thành phố S bên cạnh? Chất lượng dạy học ở đó làm sao tốt hơn huyện chúng ta được? Hơn nữa, cuộc sống ở đó không quen, sao lại đi nơi đó học?"
"Ba mẹ, anh hai, ngày mai tin con bị nhà họ Trần hủy hôn truyền ra ngoài, đến lúc đó cả thôn nhất định sẽ chỉ trỏ con. Cho dù bọn họ biết con không sai! Con không muốn ở lại trong thôn để bị người soi mói, đây là thứ nhất. Thứ hai, nhà chúng ta không có tiền, sau này còn phải gánh vác tiền một năm học lại và tiền bốn năm đại học của con, anh cả anh hai còn phải cưới vợ, chi tiêu vô cùng lớn, chỉ dựa vào ba mẹ làm ruộng và anh hai làm thuê cùng số tiền anh cả gửi về, căn bản là không đủ dùng. Con không muốn bản thân hạnh phúc đi học ở trường học lại khiến cho ba mẹ và anh cả anh hai vất vả như vậy. Con đi thành phố S học tập, có thể vừa học vừa làm một số buôn bán nhỏ. Như vậy, ba mẹ, gánh nặng của hai người cũng sẽ nhỏ đi một chút." Nói đến lời cuối cùng, Phong Thanh Thanh gần như là nghẹn ngào nói xong.
Gia đình một lòng vì cô như thế, ở đời trước lại bị cô vứt bỏ. Kết cục cuối cùng kia của cô cũng là đáng đời.
"Chúng ta không cảm thấy vất vả." Phong Kiến Thiết Lý Tiểu Lộ cùng với Phong Thụy Thanh đồng thanh đáp.
"Thế nhưng con lại không muốn mọi người vất vả như thế." Nghe được lời này, nước mắt của Phong Thanh Thanh lại rơi xuống lần nữa: “Con không muốn mọi người vất vả như thế."
"Thế nhưng, em ở thành phố S có thể kiếm được tiền không?" Phong Thụy Thanh hỏi vặn lại.
"Hiện tại đang là thời kỳ bùng nổ của cải cách và mở cửa. Mà thành phố S là đặc khu kinh tế đầu tiên được chính phủ thành lập. Chúng ta hiện tại qua đó, chắc chắn có thể kiếm tiền. Phong Thanh Thanh lau khô nước mắt của mình, trịnh trọng mà nghiêm túc nói.
Đời trước, cô đúng là đã bày một quầy hàng trên vỉa hè, kiếm được số tiền đầu tiên trong cuộc đời mình, sau đó từ từ tích lũy các mối mối quan hệ và ngân sách, mở một công ty dịch vụ ăn uống, sau đó, giữa sự tăng vọt cổ phiếu ở những năm 90 mà tiến vào thị trường chứng khoán, kiếm được rất nhiều tiền.
Sống lại một đời, cô đương nhiên sẽ không chịu đựng nghèo khó.
"Chuyện kinh doanh sao lại là chuyện dễ dàng như vậy? Hơn nữa, chuyện kinh doanh này là chuyện đầu cơ tích trữ! "Phong Kiến Thiết thấy con gái mình nói đến đặc khu kinh tế, mắt sáng đến mức suýt nữa có thể lóe mù mắt người ta, vội vàng nói.
Ông cũng không muốn kinh doanh gì cả.
Hơn nữa, miễn là trong đất có lương thực, tự mình chịu khó một chút, cũng sẽ không bị chết đói. Nhưng mà đi thành phố S làm ăn thì không giống vậy.
Nếu như buôn bán không được, có nghĩa là ngay cả một miếng ăn cũng không có để ăn.
"Ba, hiện tại đã 81 năm rồi, ở đâu ra cái gì mà đầu cơ tích trữ? Chuyện kinh doanh này cũng giống như làm ruộng vậy, chỉ cần cố gắng, chăm chỉ sẽ có miếng ăn. Ở nhà cũng rất tốt, nhưng con không thể kiếm tiền được. Hạ Quế Hoa kia không phải là ghét bỏ nhà chúng ta không có tiền, mà con lại không thi đậu đại học, cho nên, lúc này mới gấp không chờ được mà qua đây hủy hôn đó sao? Nếu như nhà chúng ta có tiền, cho dù là con không thi đậu đại học, Hạ Quế Hoa kia cũng sẽ không qua đây hủy hôn. Nói đi nói lại, còn không phải là một chữ tiền? "Phong Thanh Thanh biết ba mẹ mình sẽ không đồng ý ngay lập tức, cho nên thử thuyết phục từ từ.
"Thanh Thanh, ba con nói đúng, chuyện kinh doanh sao lại là một chuyện dễ dàng như vậy? Mẹ và ba con tốt nghiệp tiểu học, anh hai con và con tốt nghiệp cấp ba, trình độ văn hóa đều không cao, cũng không có tay nghề gì, làm sao hiểu được nên kinh doanh cái gì? Nghe lời ba con, chúng ta ở huyện Nhất Trung học là được rồi. Mẹ xem trong thôn ai dám chỉ trỏ con? Mẹ nhất định liều cả cái mạng già này, cũng phải cùng họ nói cho rõ ràng."Lý Tiểu Lộ vốn là tận tình mà khuyên nhủ, sau đó để tăng thêm sức thuyết phục của mình, càng khí phách mà hứa hẹn.
Phong Thanh Thanh cười khổ, muốn lập tức thay đổi ý nghĩ này của ba mẹ mình, đó là chuyện không có khả năng, nhưng cô sẽ không từ bỏ.
Cô nói: "Ba mẹ, anh hai, tuy rằng con sợ người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng con càng sợ cuộc sống nghèo khó hơn. Con không muốn một tháng mới được ăn thịt một lần, con muốn mỗi ngày đều có thể ăn thịt! Con không muốn ngủ ở nơi tối tăm, vừa đến mùa xuân đều là có nước ở trong nhà! Con không muốn mỗi ngày phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời! Ba mẹ, chúng ta đi thành phố S làm ăn đi? Cho dù là bày một quầy hàng trên vỉa hè, cũng tốt hơn so với ở nhà làm ruộng. Hơn nữa, thành phố S cách thành phố L chúng ta không xa, ngồi ô tô cũng chỉ mất mấy tiếng, nếu như thật sự không kiếm được tiền, chúng ta lại quay về là được." Vì thuyết phục ba mẹ, Phong Thanh Thanh cũng liều mạng.
Thành phố L nằm ở phía Nam của Trung Quốc, vừa đến mùa xuân, hầu như mỗi ngày đều là mùa mưa dầm. Nhà Phong Thanh Thanh là một ngôi nhà bằng gạch bùn màu đỏ, khi mùa xuân đến, không nói đến đất trên mặt đất đều là màu đen, phía trên còn có nước đọng lại, cho nên Phong Thanh Thanh mới nói rằng khi mùa xuân đến chính là nước trong nhà.
Quả nhiên, Phong Thanh Thanh vừa nói như vậy, Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ do dự.
Bọn họ đã khổ cả đời rồi, cũng không thể làm khổ con gái mình nữa.
"Em gái, thành phố S kia thật sự có thể kiếm được tiền sao?" Phong Thụy Thanh không giống Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ, anh là một thanh niên nhiệt huyết, năm nay mới 20 tuổi, anh đã sớm muốn ra ngoài xông xáo từ lâu, thế nhưng ngại ba mẹ không cho anh ra ngoài, hiện tại nghe được Phong Thanh Thanh nói như vậy, giật mình hỏi.
"Đặc khu kinh tế đầu tiên của cả nước, cửa sổ đối ngoại của đất nước, kiếm tiền khó chỗ nào? Chỉ có điều, cần phải đi sớm, nếu đi muộn, tiền đều bị người khác kiếm rồi, nơi nào còn tới lượt chúng ta?" Phong Thanh Thanh nói.
Lý Tiểu Lộ không giống đứa con trai đang dâng trào nhiệt huyết của bà, bà vừa nghe xong theo bản năng hỏi: "Thanh Thanh, con vẫn luôn ở trong trường học tập, từ đâu mà con biết được chuyện này?"
Phong Thanh Thanh thầm nghĩ hỏng bét, cô quên mất lúc này cô là một học sinh, có điều, cô rất nhanh đã tìm ra một cái cớ tốt, nói: "Con nghe bạn học ở thị trấn bên cạnh nói. Chú của cô ấy đã sớm đi thành phố S, trước đây không lâu trở lại, kể cho cô ấy nghe, cô ấy kể lại cho con."
"Chúng ta suy nghĩ một chút đã." Cuối cùng Phong Kiến Thiết vẫn đành lòng bác bỏ ý kiến của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT