Phong Thanh Thanh cười to đấm mạnh xuống giường.

Lý Tiểu Lộ bị dọa sợ hãi, bà ấy chạy nhanh tiến lên ôm lấy Phong Thanh Thanh, vừa vỗ lưng Phong Thanh Thanh, vừa không ngừng nói: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, có mẹ ở chỗ này, mẹ ở đây rồi.”

Phong Thanh Thanh ôm ngược lại mẹ mình, khóc càng ngày càng to.

Tiếng gào khóc của Phong Thanh Thanh đã thu hút sự chú ý của Phong Kiến Thiết, ba của Phong Thanh Thanh.

Phong Kiến Thiết đang cùng anh hai của Phong Thanh Thanh là Phong Thụy Thanh ngồi nói chuyện với Hạ Quế Hoa, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc thê lương của Phong Thanh Thanh, lập tức bị dọa đứng ngồi không yên. Phong Kiến Thiết để Phong Thụy Thanh nói chuyện với Hạ Quế Hoa, còn mình thì nhanh chóng chạy đến trước phòng của Phong Thanh Thanh, vừa đến đã thấy con gái và vợ đang ôm nhau.

Con gái khóc đến nỗi lạc cả giọng.

“Con gái ngoan, con làm sao vậy? Đừng khóc nữa. Sang năm chúng ta lại đi thi một lần nữa.” Phong Kiến Thiết vừa thấy con gái mình khóc đến mức thở hổn hển thì vội vàng an ủi.

Phong Thanh Thanh nghe thấy tiếng của ba, quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn ba của mình.

Phong Kiến Thiết thấy con gái ngoan của mình khóc thành như vậy, lập tức đau lòng không thôi, muốn ôm lấy bọn Phong Thanh Thanh, nhưng đôi tay giơ lên lại dừng lại cứng đờ tại chỗ.

Phong Thanh Thanh vươn tay giữ chặt lấy tay của Phong Kiến Thiết, áp mặt cô vào trong lòng bàn tay của Phong Kiến Thiết, nhỏ giọng khóc thút thít.

Phong Kiến Thiết chân tay luống cuống nhìn vợ của mình nhưng Lý Tiểu Lộ lại lắc đầu với ông.

Phong Kiến Thiết đành phải nhẹ nhàng vỗ bả vai Phong Thanh Thanh, miệng không ngừng an ủi nói: “Con gái ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Sang năm chúng ta lại đi thi, sang năm lại thi tiếp.”

Ông ấy cũng giống vợ mình đều cho rằng con gái nhà mình không thi đỗ đại học nên lúc này mới khóc lóc thảm thiết như vậy.

Bọn họ không biết, Phong Thanh Thanh trước mắt này tuy rằng vẫn là Phong Thanh Thanh con gái của họ, nhưng lại là Phong Thanh Thanh đã trọng sinh.

Sau một lát, cuối cùng Phong Thanh Thanh cũng ngừng khóc, cô thật xấu hổ, dù sao cô cũng là người đã hơn 40 tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn mấy tuổi so với mẹ cô bây giờ, vậy mà còn thích khóc như vậy.

“Được rồi, mau đi rửa mặt, buộc lại tóc đi con. Bác Trần của con còn đang chờ ở phòng khách đấy. Hôm nay bà ấy đến đây hình như là có chuyện quan trọng.” Lý Tiểu Lộ lấy tay lau khô nước mắt cho Phong Thanh Thanh, lúc này mới nói.

Trong mắt bà hiện lên một tia lo lắng, chỉ mong không phải như bà nghĩ.

“Con gái ngoan, đừng khóc, năm nay có quá nhiều người tham gia thi đại học, tỉ lệ trúng tuyển lại thấp, thi không đỗ cũng không mất mặt, sang năm chúng ta lại thi tiếp. Đừng khóc nữa nhé.” Phong Kiến Thiết dỗ dành nói.

Phong Thanh Thanh gật gật đầu.

Cho đến khi đôi bàn tay thô ráp của mẹ cô cọ đau trên da thịt cô, cuối cùng cảm giác ấm áp hơi đau cũng làm Phong Thanh Thanh tin tưởng ——cô không chỉ còn sống, hơn nữa không biết vì sao mà cô đã trở lại 18 tuổi, cô trở lại đúng vào ngày cô bị nhà Trần An Chí từ hôn này.

Ngày này là một ngày khắc cốt ghi tâm trong đời trước của cô, mỗi khi nhớ tới ngày đó cô đều cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim châm. Cho đến sau này khi kết hôn với Trần An Chí, loại thống khổ này mới biến mất.

Hôm qua, cô mới biết được thành tích thi đại học, hôm nay đã bị từ hôn. Vốn dĩ thi trượt đại học cô còn chưa lấy lại được tinh thần thì lại gặp phải chuyện từ hôn này, quả thực là thương càng thêm thương, khó trách cô lại đau lâu như vậy.

Có thiếu nữ nào mà không có thanh xuân?

Cô và Trần An Chí là bạn học cùng lớp, tuy rằng hai người không mấy thân thiết nhưng nhờ vào khuôn mặt kia của anh ta nên Phong Thanh Thanh vẫn luôn có thiện cảm với anh ta. Sau đó, cô cả của Phong Thanh Thanh nói sẽ giới thiệu cho Phong Thanh Thanh một thanh niên tốt ở trong thôn.

Khi vừa nhìn thấy mặt anh ta, Phong Thanh Thanh mới phát hiện đó là bạn học Trần An Chí cùng lớp với cô. Vì thế, hai nhà đã đính hôn với nhau.

Cho nên, sau khi cô bị từ hôn, hơn nữa lại bị rất nhiều bàn tán sôi nổi ở trong thôn , vì tranh một hơi cũng là vì muốn trốn tránh hoàn cảnh này, cô dứt khoát kiên quyết rời thôn đi lên thành phố S kế bên làm thuê.

Người khác thấy cô thành công rất dễ dàng, thậm chí sau này cô còn nổi danh là nhà giàu mới nổi ở thành phố S. Nhưng không ai hay biết để có thể thành công như thế cô đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ.

Sau này cô kết hôn với Trần An Chí, hai người cũng là hữu danh vô thực, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất đó là vì mấy năm nay cô làm lụng quá vất vả, thân thể không tốt, nếu quan hệ tình dục muốn có con thì thân thể cô sẽ không thể chịu đựng nổi. Cho nên sau khi hỏi ý kiến của bác sĩ, cô tính toán chữa trị cho cơ thể khỏe mạnh mới sống đúng nghĩa vợ chồng với anh ta.

Cô mất hai năm điều trị thân thể, lại ở một đêm thành công kia bị Trần An Chí tìm tên áo đen phá tan, đánh cho cô một trận rồi sau đó bị lạnh chết ở đầu đường.

Cả đời cô chính là tự tìm đường chết cho chính mình.

Cô sống lại một lần nữa, cô, Phong Thanh Thanh quyết định, sẽ không dại đi tìm đường chết!

Sau khi Phong Thanh Thanh rửa mặt xong, lại dùng nước lạnh đắp lên hai mắt của mình, cố gắng làm cho đôi mắt nhìn không bị sưng đỏ như vậy, nhìn có tinh thần hơn một ít.

Cô chỉnh lại đầu tóc, thay một bộ quần áo khác, sau đó mới đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, ba mẹ cô và anh hai,anh ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên tóc cắt ngắn, mặc một áo sơ mi màu lam được làm từ sợi tổng hợp kết hợp với một cái quần dài màu xám bằng vải thô, dưới chân đi một giày màu vàng.

Mà biểu tình của người phụ nữ kia vô cùng không kiên nhẫn nhưng vẫn cố chịu đựng.

Lúc Phong Thanh Thanh nhìn thấy Hạ Quế Hoa, có trong nháy mắt không kịp thích ứng nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giả bộ thành dáng vẻ vui sướng đi tới, ngồi ở bên cạnh Hạ Quế Hoa, hai tay cô côm cánh tay của bà ta, trong miệng cười nói: “Bác gái, sao hôm nay bác lại đến đây ạ? Anh An Chí đâu, anh ấy không đến đây sao? Đúng rồi, cháu quên chưa hỏi thăm anh An Chí, không biết anh An Chí thi kết quả thế nào?”

Sắc mặt Hạ Quế Hoa cứng đờ, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói: “ Anh An Chí của cháu kết quả thi khá tốt mới đạt được điểm tuyển sinh tối thiểu của trường đại học S.”

Còn không chờ Phong Thanh Thanh nói gì đó, sắc mặt Hạ Quế Hoa lại thay đổi, biểu cảm cực hối tiếc, bà ta nói: “Kiến Thiết, lão Lý (chỉ Lý Tiểu Lộ), hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn nói một chuyện với các người."

Phong Thanh Thanh cúi đầu, giả vờ thẹn thùng nhưng thật ra trong lòng đang cười lạnh. Đời trước, lúc cô và người nhà của cô lần đầu tiên nghe được lời này, còn tưởng rằng Hạ Quế Hoa đến đây để chuyện thương lượng hôn sự, kết quả lại là đến để từ hôn!

“Trước đó vài ngày tôi có đi tìm thầy bói, tính lại tuổi của hai đứa.” Bà ta nói xong dừng lại một chút quét mắt nhìn người nhà họ Phong.

Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh không để ý, trên mặt hiện lên vui mừng, không cảm thấy có điều gì không đúng. Bởi vì hai nhà đã nói chuyện từ trước, chờ hai đứa nhỏ tốt nghiệp cấp ba xong thì làm tiệc rượu mừng cho hai bọn chúng.

Lý Tiểu Lộ thận trọng hơn một ít, bà đã nhìn ra có gì đó không đúng,nhưng lúc này cũng không dám nói gì.

"Ban đầu chỉ là muốn xem một chút, nếu không có gì vấn đề gì thì chờ hai đứa nhỏ tốt nghiệp cấp ba xong sẽ cho hai đứa làm hôn lễ. Nhưng thầy bói kia tính một chút, phát hiện hai đứa nhỏ lại không hợp tuổi.” Nói đến đây Hạ Quế Hoa thở dài.

Toàn bộ người nhà họ Phong, trừ bỏ Phong Thanh Thanh thì tất cả đều ngây dại.

Bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ là kết quả này, bao gồm Lý Tiểu Lộ đã có dự cảm từ trước.

“Vậy làm sao bây giờ?” Thật lâu sau, Lý Tiểu Lộ lúc này mới cất tiếng lên hỏi. Lúc trước khi đính hôn rõ ràng có tìm thầy bói xem bảo hợp tuổi, sao bây giờ lại bảo không hợp tuổi vậy?

“Đã đi tìm thầy bói phán hợp tuổi khác không? Sao sẽ không hợp?” Lê Kiến Thiết vội vàng nói.

“Tìm, tìm, tìm mấy thầy đều nói không hợp.” Hạ Quế Hoa vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Đều nói không hợp!”

Dứt lời, đôi mắt tam giác của bà ta lại liếc trộm Phong Thanh Thanh một chút.

Phong Thanh Thanh giả bộ không nhìn thấy, cô dùng sức véo vào đùi của mình ,bị đau nước mắt lập tức trào ra: “Sao sẽ không hợp chứ? Bây giờ phải làm sao mới được? Cháu còn nghĩ mấy ngày nữa sẽ đi tìm anh An Chí đi mua đồ cưới chuẩn bị kết hôn mà.”

Hạ Quế Hoa ở trong lòng thầm mắng, chỉ bằng cô như vậy, có điểm nào xứng đôi với sinh viên nhà bà? Nhưng bà ta vẫn tỏ vẻ nghiêm mặt nói: “Không hợp cũng không còn có cách nào. Hôn ước này, cứ như vậy hủy bỏ thôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play