Dịch: Mạc Nguyệt

Minh Nguyệt dẫn Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đi lòng vòng, rẽ ngoặt một hồi rồi đến cửa vào một hang động khổng lồ, bên trong tối om, trông chẳng giống chỗ nào đàng hoàng. Đoạn Lãng nhịn nãy giờ, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên nói với giọng thều thào, đứt quãng: “Đây… là đâu?”

Minh Nguyệt nhìn họ, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Đây là… nơi ở của ta và bà ngoại…”

Nàng vừa dứt lời, đừng nói là Đoạn Lãng, đến Nhiếp Phong cũng phải trợn tròn mắt. Tự chạy đến sào huyệt của người ta thế này có khác gì dê vào miệng cọp?

Minh Nguyệt thấy ánh mắt sững sờ, ngờ vực của họ vội giải thích: “Ta tuyệt đối sẽ không hại các ngươi đâu. Hang động này rất lớn, còn có bí ẩn khác… Bà ngoại sẽ không tìm được chúng ta nhanh như vậy… Hơn nữa, chỉ cần… Tóm lại ta sẽ nghĩ cách để bà ngoại không làm khó hai người nữa…” Dường như nàng cũng hơi lo lắng họ không tin mình, nên sau cùng chỉ cắn môi nhìn Nhiếp Phong với đôi mắt long lanh.

Dù trải qua nhiều việc, Nhiếp Phong vẫn giữ phong độ và vẻ thân thiện, nói với nàng: “Ta tin Minh Nguyệt cô nương. Chúng ta vào trong thôi.”

Đôi mắt Minh Nguyệt thoáng qua nét mừng rỡ cùng nhiều tâm tư tình cảm khác. Nàng lập tức xoay người đi trước dẫn đường.

Đoạn Lãng thực sự rất muốn nói rằng: Ta không tin! Hoàn toàn không có tí tin tưởng nào với cái cô nàng Minh Nguyệt này hết! Nhưng bây giờ đâu đến lượt nó nói. Thế nên nó chỉ đành vừa tức anh ách chấp nhận vận mệnh không thể thay đổi, vừa cố gắng vận chuyển chân khí chữa thương cho bản thân. Lúc trước nó đã uống linh dược đặc chế chuyên mang theo bên mình, nên thực ra bây giờ vết thương không còn ảnh hưởng lớn đến thực lực của nó nữa. Nhưng nó vẫn ra vẻ bị thương nặng nằm trong lòng Nhiếp Phong. Dù Nhiếp Phong nhìn xuống với ánh mắt khó hiểu, nó vẫn bình tĩnh tỏ vẻ: Làm vậy để che giấu thực lực.

Hang động này vừa rộng vừa sâu, trung bình cứ cách một trượng lại có một ngọn đèn dầu, vừa yên tĩnh vừa kỳ lạ.

Minh Nguyệt dẫn hai người lòng vòng một hồi, cảm giác như đang đi sâu vào trong động. Đoạn Lãng âm thầm rải phấn chỉ đường dọc theo đường đi. Nhiếp Phong chau mày, nhưng không phản đối.

Cuối cùng ba người đi đến một cánh cửa đá vừa nhìn đã biết có lịch sử lâu đời. Dấu vết của năm tháng chằng chịt trên cửa khiến Nhiếp Phong và Đoạn Lãng không khỏi suy đoán rốt cuộc nó đã tồn tại được bao nhiêu năm.

Minh nguyệt giơ tay phải đeo găng bạc lên, từ từ đẩy cửa đá ra. Ba người bước vào, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng phát hiện bên trong có một ngôi mộ. Bia mộ khắc dòng chữ: Vô Song Phu Nhân Chi Mộ.

Sáu chữ khắc trên bia đá lớn khiến người ta sững sờ. Hơn nữa, góc trên bia đá còn khắc bốn chữ to “Nghĩa bạc vân thiên”. Đoạn Lãng chợt nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Minh Nguyệt và bà ngoại lúc nãy, ra vẻ trầm tư.

Minh Nguyệt nhìn đăm đăm bia mộ với ánh mắt vô hồn. Lát sau, nàng từ tốn nói: “Ta biết các ngươi có nhiều điều thắc mắc… Thực ra chỉ cần nghe hết truyền thuyết này là mọi người sẽ hiểu được toàn bộ sự việc…”

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đều trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe. Có lẽ mục đích họ đến Vô Song Thành lần này sắp đạt được rồi.

Minh Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, chầm chậm kể lại: “Ngàn năm trước từng có một vị anh hùng hào kiệt đột nhiên bị chôn vùi tên tuổi dưới dòng sông lịch sử. Nhưng mãi đến ngày nay, vẫn còn vô số truyền thuyết về người đó lưu truyền trong dân gian…”

Nhiếp Phong sáng bừng mắt lên, hỏi: “Người đó chính là Võ Thánh đúng không?”

Minh Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chính là Võ Thánh… Còn Vô Song phu nhân là người vợ kết tóc se duyên của Võ Thánh.”

Đoạn Lãng nói với vẻ mặt là lạ: “Vô Song phu nhân mang họ Độc Cô đúng không?”

Minh Nguyệt thoáng trợn tròn mắt nhìn Đoạn Lãng, nói với giọng điệu pha chút tán thưởng: “Khả năng quan sát của cậu quả là tỉ mỉ, nhạy bén. Quả thực Vô Song phu nhân mang họ Độc Cô, cũng có mối quan hệ mật thiết với Vô Song Thành.”

Nhiếp Phong thắc mắc: “Thế cô… và bà ngoại cô có quan hệ gì với Vô Song phu nhân?”

Minh Nguyệt nghĩ một lát rồi đáp: “Đây là một câu chuyện dài. Hãy để ta từ từ kể cho các ngươi nghe.”

Võ Thánh là anh hùng cái thế xuất hiện từ ngàn năm trước. Thời ấy, loạn lạc xảy ra khắp nơi, khói lửa chiến tranh liên miên cả trăm năm không dứt. Thời buổi rối ren tất có anh hùng, Võ Thánh từ khi còn trẻ đã bộc lộ tài năng phi thường, cuối cùng cưới được con gái thành chủ Vô Song Thành bấy giờ đang xưng bá một phương. Thiếu nữ ấy cũng chính là Vô Song phu nhân được người đời sau tôn xưng. Nhưng đôi trai tài gái sắc ấy chẳng thể có cuộc sống yên bình. Bấy lâu nay Võ Thánh vẫn luôn coi việc cứu vớt bách tính trong thiên hạ là nhiệm vụ của bản thân. Để giúp đỡ người anh em tốt của mình, một thành chủ khác lấy tên là Nhân Nghĩa, Võ Thánh bế quan tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng sáng tạo ra một tuyệt chiêu vô địch, đó chính là Khuynh Thành Chi Luyến. Trong một lần tấn công thành, chiêu thức này đã được sử dụng lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong lịch sử, chỉ một chiêu mà khiến cả tòa thành khuynh đảo, không ai có thể ngăn cản. Nhưng Võ Thánh chẳng hề vui mừng. Ông chỉ muốn dùng chiêu này đánh sập tường thành, nào ngờ lại khiến cả tòa thành sụp đổ, biết bao người dân vô tội chôn thây trong đống đổ nát. Thế là từ đó về sau, Võ Thánh không sử dụng chiêu này nữa.

Sau đó, Võ Thánh vẫn bôn ba khắp nơi cứu giúp người dân trong thiên hạ. Có lần, ông đụng phải quân mai phục, bị trúng tên tẩm độc, đành đến cầu cứu thần y đương thời. Số phận run rủi cho con gái thần y phải lòng Võ Thánh ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi chẳng rõ là vô tình hay cố ý mà hai người lại gạo nấu thành cơm. Sau mối duyên tình sương sớm ấy, con gái thần y mang thai, bắt đầu chèn ép Vô Song phu nhân về mọi mặt, nhưng Vô Song phu nhân chỉ luôn nhún nhường. Về sau, để cứu anh em kết nghĩa của mình, Võ Thánh phải lao vào thế cục thập tử nhất sinh. Trước khi đi, ông dặn dò Vô Song phu nhân hãy chăm sóc tốt con gái thần y và đứa trẻ trong bụng nàng, đồng thời nghĩ cách truyền Khuynh Thành Chi Luyến cho đời sau. Thật ra bản thân Võ Thánh cũng thấy rất mâu thuẫn, ông vừa lo chiêu thức này rơi vào tay kẻ ác sẽ gây ra tai họa cho chúng sinh, vừa không muốn một tuyệt chiêu vô tiền khoáng hậu thế này bị thất truyền. Vô Song phu nhân đồng ý, bấy giờ Võ Thánh mới lên đường, rồi không quay trở về nữa.

Sau khi Võ Thánh chết, thái độ của con gái thần y với Vô Song phu nhân lại càng trở nên gay gắt. Nhưng Vô Song phu nhân chẳng những không so đo tính toán, mà còn dốc lòng chăm sóc. Thế rồi ngọn lửa chiến tranh rốt cuộc cũng lan đến Vô Song Thành. Vô Song phu nhân bỏ mạng trong lúc cứu con gái thần y bấy giờ bị thương nặng. Người ta đồn rằng Vô Song phu nhân đã để lại phương pháp truyền thừa Khuynh Thành Chi Luyến, con gái thần y cuối cùng cũng ăn năn hối lỗi, thề rằng từ đó về sau đời đời con cháu của mình sẽ coi bảo vệ Vô Song Thành là nhiệm vụ hàng đầu, chỉ cần còn một người sống sót thì sẽ quyết giữ vững thành Vô Song.

Nhiếp Phong lẩm bẩm: “Vậy nghĩa bạc vân thiên…”

Minh Nguyệt từ tốn tiếp lời: “Bốn chữ ‘nghĩa bạc vân thiên’ là danh hiệu người đời tặng cho Võ Thánh. Nhưng chúng ta cho rằng Vô Song phu nhân cũng nên được hưởng chung danh hiệu này với Võ Thánh.”

Nhiếp Phong sửng sốt, hỏi: “Thế tượng thiếu nữ sau lưng tượng đá trong miếu Võ Thánh…”

Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đó chính là tượng Vô Song phu nhân. Tất cả những gì Võ Thánh có được đều nên san sẻ với Vô Song phu nhân.”

Đoạn Lãng đột nhiên hỏi: “Vậy các ngươi chính là con cháu đời sau của Võ Thánh và con gái thần y?”

“Đúng vậy. Bao đời nay, chúng ta vẫn luôn bảo vệ Vô Song Thành, nhưng lại chẳng có ai biết đến sự tồn tại của chúng ta.”

Đoạn Lãng chau mày: “Nhưng gia tộc Độc Cô ở Vô Song Thành mới có lịch sự trăm năm là cùng, sao lại xuất hiện từ cả ngàn năm trước được?”

Minh Nguyệt ngập ngừng, nhìn Đoạn Lãng với ánh mắt đăm chiêu rồi chầm chậm nói: “Chiến tranh liên miên khiến gia tộc Độc Cô mấy lần suýt không còn người nối dõi, Vô Song Thành cũng trải qua mấy bận đổi chủ. Mấy trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta tìm được dòng dõi họ Độc Cô, người đó lại có tài năng thiên bẩm hiếm gặp, nên đã xây dựng lại danh gia vọng tộc Độc Cô Vô Song Thành, rồi kéo dài cho đến tận hôm nay.”

Đoạn Lãng trầm tư suy nghĩ. Nhiếp Phong hỏi với vẻ hơi chần chừ: “Thế… tuyệt chiêu đó… tại sao lại gọi là Khuynh Thành Chi Luyến?”

Minh Nguyệt cười dịu dàng với cậu, đáp: “Chắc hai người cũng hiểu nghĩa của từ ‘khuynh thành’, còn chữ ‘luyến’… thật ra là vì nguyên danh của Vô Song phu nhân là Độc Cô Luyến…” Nói đến đây, nàng ngừng một lát mới nói tiếp: “Được rồi, các ngươi cũng biết đại khái rồi. Bây giờ chúng ta phải đi lấy Khuynh Thành Chi Luyến.”

Minh Nguyệt ấn lên một phiến đá phẳng lì, bên cạnh ngôi mộ lập tức xuất hiện một cửa động. Nàng nhìn Nhiếp Phong và Đoạn Lãng với ánh mắt không rõ tâm tư, rồi dẫn đầu bước vào.

“Bản thân Vô Song phu nhân cũng là kỳ tài ngàn năm khó gặp, giỏi thiết kế, bố trí các loại bẫy rập. Năm ấy bà đã thiết lập một cơ chế phức tạp, chỉ có người phù hợp mọi điều kiện mới có được Khuynh Thành Chi Luyến… Mỗi đời, chúng ta đều thử, nhưng chưa có ai thành công.” Minh Nguyệt vừa đi vừa giảng giải.

Nhiếp Phong thắc mắc: “Nếu không ai trong số các cô có được Khuynh Thành Chi Luyến, vậy… lúc trước…”

Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Chúng ta đời đời đều luyện môn võ có tên là Tình Khuynh Thất Thế. Đây là loại võ được Vô Song phu nhân phát triển dựa trên Khuynh Thành Chi Luyến, nhưng uy lực thì kém xa.”

Đoạn Lãng có vẻ hứng thú: “Nếu phá hỏng bẫy của Vô Song phu nhân thì sao?”

Minh Nguyệt quay đầu lườm nó, giọng cũng không còn thân thiện như trước: “Nếu cưỡng chế phá bẫy, Khuynh Thành Chi Luyến sẽ tuyệt tích vĩnh viễn, không ai có thể có được.”

Đoạn Lãng ngừng một lát rồi lại hỏi: “Cái găng tay cô đang đeo… có phải có gì đó đặc biệt không?”

Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, trả lời: “Đây là găng tay do Vô Song phu nhân làm ra. Bao đời nay, chúng ta vẫn gọi nó là Vô Địch Bá Thủ, nó có thể giúp người đeo lập tức tăng lên một cảnh giới…”

Đoạn Lãng kinh ngạc thốt lên: “Lợi hại thế sao… Vậy nếu cao thủ truyền kỳ đeo vào chẳng phải…”

Minh Nguyệt nói với giọng trào phúng: “Chúng ta đeo mới có tác dụng, người khác đeo thì chẳng có thay đổi gì hết. Chỉ những người luyện nội công chân khí phù hợp với Vô Địch Bá Thủ mới sử dụng được nó… Hơn nữa, loại chân khí đó có thể khai thác tối đa tiềm năng của con người ngay khi bắt đầu luyện. Đó cũng là lý do vì sao ta chỉ mới từng này tuổi đã đạt trình độ như vậy… Tất nhiên, nó sẽ gây tổn hại đến nền tảng, suy cho cùng làm gì có truyền kỳ nào tự dưng xuất hiện…”

Nhiếp Phong nói với giọng có vẻ tiếc nuối: “Nếu đã vậy, tội gì phải…”

“Bởi vì phải bảo vệ Vô Song Thành, nên chúng ta chưa từng oán trách… Huống chi, trên đời này được mấy người đột phá cảnh giới truyền kỳ? Dù không thể đột phá, chỉ cần dùng Vô Địch Bá Thủ, chúng ta vẫn có thể đạt được sức mạnh như vậy, có gì không tốt chứ?” Minh Nguyệt đáp rất kiên định.

Nhiếp Phong trầm mặc. Đoạn Lãng lại đột nhiên lên tiếng: “Cô biết gì nói nấy như thế phải chăng có việc cần bọn ta làm?”

Minh Nguyệt sửng sốt, thở dài rồi nói: “Đến nơi rồi, lát nữa các ngươi sẽ biết thôi…”



Trên thảo nguyên mênh mông, hơn một vạn nhân mã đi theo hàng lối chỉnh tề thẳng tiến Vô Song Thành. Giữa đội quân có một chiếc xe xa hoa lộng lẫy do mười sáu con ngựa lông trắng thuần kéo. Thực ra nó khá giống chiến xa. Phía trước xe có một đài quan sát nhô ra như dành cho chủ soái theo dõi tình hình trận chiến.

Lăng Ngạo Thiên đội mũ cửu long màu vàng tối, mặc áo đen thêu chìm rồng ánh kim, đứng trên đài quan sát, dõi mắt nhìn ra xa. Gió thổi bay tà áo và mái tóc hắn, tạo thành phong thái làm rúng động lòng người.

Hắn hơi nheo mắt nhìn mặt trời từ từ ngả về tây, nhếch môi cười lạnh nhạt: “Gia tộc Độc Cô đã sang buổi hoàng hôn. Chờ tới khi mặt trời ngày mai mọc lên, chúng ta sẽ đến được Vô Song Thành.”

Bộ Kinh Vân ngẩn ngơ nhìn sư phụ được bao phủ bởi ánh hào quang vàng kim rực rỡ, mãi lâu sau mới hoàn hồn nói nhỏ: “Vân Nhi… muốn đi trước một bước.”

Lăng Ngạo Thiên thản nhiên nói: “Con lo Độc Cô Nhất Phương lâm trận bỏ chạy à? Lão trốn không thoát đâu… Hơn nữa, đã mất tất cả rồi, còn chạy làm gì?”

Bộ Kinh Vân hơi cúi đầu, vẻ mặt khá phức tạp.

Lăng Ngạo Thiên buông tiếng thở dài: “Ta biết con đợi ngày này đã quá lâu… Thôi cũng được, với tốc độ của con, chưa đầy một canh giờ là đến Vô Song Thành. Nếu có gặp thì tập hợp với các sư đệ của con đi.” Nói rồi hắn cầm tay Bộ Kinh Vân: “Trong Vô Song Thành có nhiều cao thủ, con chỉ cần nhắm vào Độc Cô Nhất Phương là được, đừng vội hành động, chờ sư phụ đến rồi tính sau… Đừng quá nóng vội để rồi đẩy mình vào tình thế hiểm nguy…”

Bộ Kinh Vân gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, ấm áp hơn đôi chút. Nó nắm tay sư phụ một lát, rồi tung người nhảy đi, loáng cái đã mất bóng theo làn gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play