Nơi đây không biết là ở trong hay ở ngoài Vô Song Thành. Chỉ biết rằng nó là một hang động lớn, sâu hun hút. Trong hang động, cứ cách một trượng lại treo một chiếc đèn dầu, hiển nhiên là có người bố trí. Sâu bên trong chừng mười trượng, có hai cô gái nằm nghiêng trên thảm lông, tay cầm vài cuộn tranh. Trông họ chỉ chừng mười chín tuổi, một người có nốt ruồi son trên trán, người kia thì có nốt ruồi son bên khóe môi. Cả hai đều có nhan sắc kiều diễm, nhưng lại ăn mặc hớ hênh, đôi mắt mị hoặc như yêu tinh, thần thái toát lên vẻ quyến rũ lả lơi, tựa như hồ ly tinh trong truyền thuyết.
Cô gái có nốt ruồi son bên khóe môi cười khinh khỉnh, nói: “Nhị muội, em xem Bộ Kinh Vân tuấn tú chưa kìa!”
Cô gái được gọi là Nhị muội cười khẩy: “Bộ Kinh Vân trông cũng điển trai thật, nhưng lạnh lùng quá. Kiểu đàn ông đó chưa chắc đã hiểu chuyện phong tình đâu.” Nói rồi, nàng ta giở một cuộn tranh khác, sóng mắt đong đưa tình ý, nói: “Người em nhìn trúng vẫn tuyệt nhất. Chị xem, Nhiếp Phong mới có mười sáu, nhưng đã có thể làm thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử rồi đúng không?”
Cô kia cười trêu: “Hừ! Gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử? Đúng là người tình trong mắt kẻ si. Bộ Kinh Vân có kém cạnh gì đâu. Mà Đoạn Lãng cũng điển trai đấy chứ?”
Nhị muội che môi cười: “Ôi chao, Đoạn Lãng mới có mười ba, mười bốn tuổi thôi, thế mà đã lọt vào mắt chị rồi. Đại tỷ khéo chọn quá.”
Đại tỷ nghe thế cũng chẳng giận, nói với giọng hờn dỗi, nũng nịu: “Thế thì có là gì, chờ thêm hai năm nữa là trưởng thành rồi đó thôi. Nếu em không vừa mắt mấy cậu trai này, sư phụ của họ chẳng phải càng phù hợp sao?”
Nhị muội nhăn mày phụng phịu: “Ôi, em nhìn trúng người ta, nhưng người ta chắc gì đã vừa ý em… Người ấy vẻ ngoài tuấn tú, võ công cao cường, lại là chủ nhân bang hội lớn nhất thiên hạ, muốn mỹ nhân kiểu gì chẳng có. Hơn nữa, em không dám động vào con cáo giá đó đâu. Nhiếp Phong vẫn tốt hơn, thiếu niên điển trai, dịu dàng lại ngây thơ đến ngờ nghệch, chỉ vài thủ đoạn là ăn chắc rồi.”
Đại tỷ phì cười, nói kháy: “Nhiếp Phong đúng là dễ ra tay nhất, nhưng… chẳng đến lượt em đâu…”
Nhị muội chau mày, gằn giọng: “Hừ! Con ả ti tiện đó có chỗ nào sánh bằng chị em ta? Thế mà bà ngoại lại thương nó nhất. Nếu để em ra tay, lúc này Nhiếp Phong đã quỳ mọp dưới gấu váy em sướng đến phát điên rồi, đâu cần trì hoãn mãi thế này…”
“Đủ rồi!” Một giọng nói già nua vọng ra từ sâu trong hang động, thoáng cái quét sạch bầu không khí tình xuân nồng nàn. Hai chị em kia cũng thu lại vẻ quyến rũ, bật dậy, đứng nghiêm.
“Người đã vào tròng, ta sẽ đi dẫn nó về đây.” Giọng nói già nua bỗng trở nên nghiêm nghị: “Hai đứa suốt ngày lêu lổng thì thôi đi, đừng có phá hỏng việc lớn của ta! Khó khăn lắm mới lấy được mấy bức họa đó, nhưng không phải để cho hai đứa ngắm đến ch4y nước dãi đâu!”
Hai chị em câm như hến, hang động lặng phắc như tờ.
…
Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, thiếu niên tuấn tú tuổi chừng mười ba, mười bốn và thiếu nữ kiều diễm mười bốn, mười lăm tuổi đang giao tranh kịch liệt. Một người dùng kiếm pháp uyển chuyển như mây bay nước chảy, nhưng lại sắc bén, dồn dập như sóng cuộn xô bờ, chiêu nào chiêu nấy nhắm thẳng vào chỗ hiểm, không hề nương tay. Người kia chỉ dùng quyền đấu kiếm, nhưng thân pháp nhanh nhẹn, chiêu thức tinh diệu, nhìn bề ngoài thì tưởng là rơi vào thế yếu, nhưng chiến đấu rất bài bản, thành thạo, không lộ bất kỳ sơ hở nào, hơn nữa có thể nhận ra còn nhiều chiêu hiểm chưa dùng đến, dường như không có ý định đả thương quân địch.
Hai người này tất nhiên là Đoạn Lãng và Minh Nguyệt. Đôi bên thể hiện hết khí thế, nhưng lại rất “ăn ý” tránh đi Nhiếp Phong đang ngủ say, cũng chưa từng làm bị thương hai đứa trẻ đang hôn mê nằm trên giường.
Đoạn Lãng càng đánh càng kinh ngạc. Tuy chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, nhưng nó đã có võ công hơn xa hầu hết cao thủ nhất đẳng trong giang hồ. Nó vẫn luôn tự hào về tố chất siêu việt của mình. Sư phụ cũng đừng bảo sống ngần ấy năm mới chỉ gặp được ba người có thiên phú như vậy, đó là Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và nó – Đoạn Lãng. Ngay cả đại sư huynh và sư tỷ cũng kém hơn một bậc. Đoạn Lãng có tài năng hơn người, lại được thầy giỏi chỉ dạy, khó tránh có phần tự phụ. Lúc trước, nó thấy cô gái này chỉ hơn mình vài tuổi, nghĩ thầm chắc chắn cô ta không phải đối thủ của mình. Nào ngờ bây giờ giao đấu, nó ngạc nhiên phát hiện cô gái này đã đạt trình độ nhất đẳng đỉnh cấp như Nhiếp Phong. Ngay cả Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong cũng phải đến mười lăm tuổi mới đạt trình độ này, chẳng lẽ cô ta còn có tố chất vượt trội hơn cả họ?
Tuy không biết vì sao cô gái này rõ ràng có thể xử gọn mình nhưng lại nương tay, Đoạn Lãng vẫn hiểu rằng không thể trì hoãn thêm nữa. Nhiếp Phong ngố chẳng biết uống cái gì mà ngủ say như chết, mà chỉ riêng cô nàng trước mặt này đã khó đối phó lắm rồi, nếu lại có thêm kẻ địch xuất hiện, hai đứa có khi chịu chết ở đây.
Thế là Đoạn Lãng cắn răng, đổi kiếm từ tay phải sang tay trái, tay phải với ra sau lưng rút Hỏa Lân Kiếm.
Cách đây không lâu, nó và Nhiếp Phong đã ăn Phượng Huyết Thanh Tâm Đan, nhưng vẫn không thể đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót. Bởi vì bây giờ bọn nó vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa đủ kiên định. Phượng Huyết Thanh Tâm Đan sẽ không ngừng củng cố tâm trí chúng trong suốt quá trình trưởng thành, cuối cùng khiến chúng có đủ ý chí kiên định, tinh thần vững vàng để đối kháng với hai thứ khiến con người mất trí là “máu điên” và “Hỏa Lân thực tâm”. Vậy nên sư phụ đã dặn dò rằng không đến bước đường cùng không được tùy tiện sử dụng Ngạo Hàn Lục Quyết và Hỏa Lân Kiếm, để tránh tâm ma thâm nhập lần nữa.
Nhưng bây giờ, Đoạn Lãng không còn lựa chọn nào khác. Nó dùng chiêu Bạch Dương Phá Hiểu ép Minh Nguyệt lùi lại vài bước, nhân cơ hội nàng bị bất ngờ, liên tục xuất ba chiêu Kiếm Điệp Huy Hoàng, Nhật Lệ Trung Thiên và Nhật Tọa Sầu Thành. Tức thì, cả gian nhà gạch bị phá sập hơn nửa, bụi bay mù mịt.
Đoạn Lãng chớp thời cơ quấn nhuyễn kiếm quanh eo, xách Nhiếp Phong dậy, lao ra ngoài. Minh Nguyệt thoáng chần chừ, không đuổi theo ngay.
Ngay khi Đoạn Lãng tưởng rằng có thể thoát nạn, một cây trượng đầu rồng lẳng lặng vút ngang từ góc độ rất kỳ quặc, đến khi nó phát hiện thì đã quá muộn. Đoạn Lãng nghiêng người theo phản xạ che cho Nhiếp Phong, bị cây trượng đập thẳng vào lưng, dường như ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng. Nó hộc máu, ôm Nhiếp Phong ngã ra đất.
Đoạn Lãng gượng nhổm dậy, máu chảy ròng ròng bên khóe môi. Nó ngẩng đầu nhìn người đến sau. Thật bất ngờ, cao thủ đến sau lại là một bà lão tóc bạc phơ, lưng gù, chống quải trượng. Đoạn Lãng thầm cười buồn than khổ, nghĩ bụng: “Nhiếp Phong ơi là Nhiếp Phong, ta bị huynh hại thảm rồi…”
Minh Nguyệt bàng hoàng đứng trong đống tàn tích, gọi khẽ: “Bà ngoại…”
Bà lão hơi nghiêng người, đôi mắt lạnh lùng như sương: “Nhóc con lớn rồi, dám không nghe lời ta à? Chỉ là một thằng oắt, rõ ràng có thể xử gọn, tại sao cứ mãi nương tay?”
Đoạn Lãng thấy tình cảnh này, cố nhịn vết thương, nói đứt quãng: “Không biết… ta và sư huynh… đã làm điều gì… khiến tiền bối phật lòng? Chắc hẳn tiền bối… sẽ không… chấp nhặt… với bọn ta…” Mới nói một lúc mà nó đã thở hổn hển, máu chảy ồng ộc.
Bà lão không trả lời, nói với Minh Nguyệt vẫn đứng sững như trời trồng: “Xử lý thằng oắt kia đi, rồi mang Nhiếp Phong đi với ta.”
Minh Nguyệt sửng sốt, cuối cùng vẫn nghe lời, đi về phía Đoạn Lãng.
Đoạn Lãng cuống lên, mở to mắt nhìn Minh Nguyệt, nói: “Cô… Phong sư huynh tốt với cô như thế… sao cô có thể…” Thật ra nó đang đánh cược. Lúc trước nó phiền lòng vì Nhiếp Phong số đào hoa, nhưng bây giờ lại mong Nhiếp Phong có sức hút lớn hơn một chút, tốt nhất là khiến cô nàng lợi hại này thực sự xiêu lòng.
Quả nhiên, Minh Nguyệt chần chừ dừng bước, đắn đo một lúc rồi nói: “Bà ngoại… có lẽ Đoạn Lãng… vẫn còn tác dụng?”
Bà lão đã hết kiên nhẫn, chẳng buồn đáp lời, tiến lên, giơ tay đánh thẳng Đoạn Lãng. Một trượng này vừa nhanh vừa mạnh, Đoạn Lãng hoàn toàn không có sức chống cự, nếu trúng đòn thì sẽ chết ngay tắp lự. Minh Nguyệt đứng bên cạnh mặc dù lộ vẻ mặt không nỡ, nhưng chỉ đứng yên, không dám làm trái ý bà lão.
Đồng tử mắt co lại, Đoạn Lãng nhìn trân trối quỹ đạo của cây trượng, trong lòng muôn phần không cam. Nó sẽ chết một cách khó hiểu ở đây sao… thực sự… không cam lòng!
Ngay khoảnh khắc cây trượng sắp sửa nện vào người Đoạn Lãng, nó chợt cảm thấy sau lưng có một lực mạnh kéo phắt nó đi, tránh khỏi phạm vi tấn công của cây trượng. Ngay sau đó, nơi nó ngồi lúc trước xuất hiện một cái hố to.
Đoạn Lãng sửng sốt, một cơn gió chợt lướt qua nó, xông thẳng về phía bà lão. Thì ra là Nhiếp Phong! Cậu đã tỉnh từ lúc nào không hay.
Nhiếp Phong cũng biết tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, dùng Phong Thần Thối liên tục tung chiêu hiểm vào bà lão nọ. Tức thì, bóng người giao tranh, chẳng nhìn rõ ai với ai.
Bà lão cầm trượng tiếp chiêu Nhiếp Phong. Lúc này, Đoạn Lãng đứng ngoài thấy rất rõ, càng nhìn càng âu sầu. Bà ta ít nhất cũng là cao thủ tuyệt thế, thậm chí đạt trình độ cao thủ truyền kỳ rồi cũng nên. Nó và Nhiếp Phong không có cơ hội đấu lại. Nhưng không biết vì lý do gì, dường như bà lão này muốn bắt sống Nhiếp Phong, cho nên mới chần chừ, mãi không tung sát chiêu… Phải chăng Nhiếp Phong còn có tác dụng gì đó? Nhưng… dựa vào cuộc đối thoại của họ ban nãy, có vẻ họ chẳng hề bận tâm đến tính mạng của nó. So ra thì bây giờ tình thế của nó nguy hiểm hơn. Có thể đoán trước một khi Nhiếp Phong thua trận bị bắt, nó sẽ lập tức mất mạng. Giờ phút này, Đoạn Lãng vô cùng mong nhớ sư phụ anh minh thần võ của mình, cả Bộ Kinh Vân ngày thường vẫn ngứa mắt nhau nữa. Nó thực sự rất nhớ họ…
Mặc dù nghĩ ngợi nhiều, nhưng Đoạn Lãng vẫn luôn để mắt đến Minh Nguyệt đang đứng ngoài cuộc chiến, chỉ sợ nàng ta đột nhiên gây khó dễ. Nhưng trông nàng có vẻ đắn đo, cuối cùng ánh mắt dần trở nên kiên định. Đoạn Lãng thấp thỏm, chửi thầm: Nhiếp Phong à, huynh vẫn chưa đủ sức hút!
Minh Nguyệt đột nhiên vói tay vào lòng, đến lúc rút ra, tay đã đeo… một chiếc găng bạc!
Bên kia, Nhiếp Phong đã có dấu hiệu đuối sức. Cậu áng chừng một trượng tiếp theo của bà lão sẽ đánh thẳng vào đầu gối trái của mình, nhưng chân đang lơ lửng trên không, đã không tránh được nữa. Một khi trúng chiêu, cậu sẽ mất khả năng phản kháng, mặc người ta mổ xẻ! Nhưng dường như… không thể xoay chuyển tình thế được nữa…
Ngay khoảnh khắc cây trượng nện xuống, một bàn tay chợt vươn ra, cản nó lại. Bàn tay ấy đeo găng bạc, chính là… tay của Minh Nguyệt!
Cả Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đều cảm nhận được, lúc trước Minh Nguyệt mới chỉ đạt nhất đẳng đỉnh cấp, sau khi đeo băng bạc lại đột nhiên đột phá, thực lực tăng mạnh. Hai đứa vô cùng sửng sốt, nhưng Nhiếp Phong quan tâm nhiều đến Minh Nguyệt hơn, lo nàng bị bà lão đả thương. Còn Đoạn Lãng thì nhìn chằm chằm vào chiếc găng bạc, đôi mắt thấp thoáng suy tính nào đó.
Có vẻ bà lão cũng không ngờ Minh Nguyệt đột nhiên xông ra chống lại mình, trong lúc thất thần bị nàng đẩy lùi vài bước, tức thì vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, rít lên một tiếng, đánh mạnh vào nàng, chiêu nào chiêu nấy chẳng hề nương tay. Nhưng Minh Nguyệt chỉ dùng một tay đấu với quải trượng đầu rồng lại không hề rơi xuống thế hạ phong, chớp mắt đã qua hơn mười chiêu.
Nhiếp Phong nhân cơ hội nhảy đến bên Đoạn Lãng, ôm eo nó, rồi lại chần chừ, nhìn về phía Minh Nguyệt.
Đoạn Lãng quàng hai tay quanh cổ Nhiếp Phong, bực mình lườm cậu: “Còn không… mau chạy đi… chần chừ… cái gì nữa?” Vừa dứt lời, nó đã hộc máu phun thẳng lên người Nhiếp Phong, làm cậu hốt hoảng, vội vàng chạy thoát thân.
Nhưng ngay lúc đó, tình thế đột nhiên thay đổi. Minh Nguyệt ra chiêu nhanh hơn, bàn tay đeo găng bạc như vẽ ra từng đường sao chổi lấp lánh trong đêm đen, điểm lên các đại huyệt trên người bà lão, khiến bà ta không động đậy được.
Bà lão cười gằn: “Ha ha ha! Giỏi! Giỏi lắm! Lại dám dùng chiêu thức ta dạy để đối phó với ta! Con nhóc này giỏi!”
Đôi mắt Minh Nguyệt đã hoen ướt, nhưng nàng vẫn nói với giọng kiên định: “Xin lỗi bà ngoại… bà từng nói mọi việc chúng ta làm đều vì bốn chữ ‘nghĩa bạc vân thiên’… Nhưng bây giờ, mọi việc bà làm đều đi ngược lại bốn chữ này. Minh Nguyệt… phải ngăn cản bà ngoại!”
Bà lão nghẹn lời, nhất thời không nói được gì.
Minh Nguyệt xoay người, đi đến trước mặt Nhiếp Phong, nhìn cậu đăm đăm, cất giọng nghẹn ngào: “Ta từng lừa huynh… Xin lỗi. Nhưng… lúc này, ta sẵn sàng đi cùng các huynh, có được không?”
Nhiếp Phong sửng sốt, rồi gật đầu bảo: “Được… Vậy chúng ta… đi thôi…”
Minh Nguyệt gật nhẹ, quay đầu nhìn bà lão đứng bất động, nói khẽ: “Huyệt đạo của bà sắp được giải rồi, mau đi theo ta.” Dứt lời, nàng tung người bay đi.
Nhiếp Phong không hề do dự ôm Đoạn Lãng đuổi theo. Hai làn gió vút qua, thoáng cái đã chẳng thấy bóng họ đâu.
Lúc này, Đoạn Lãng nằm trong lòng Nhiếp Phong lại nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng: “Nếu không vì Nhiếp Phong cũng không phải đối thủ của cô ả kia, mình chắc chắn sẽ giết bà lão đó. Kiểu gì bà ta cũng sẽ thành kẻ thù lớn của sư phụ… Hơn nữa, giết bà ta xong là không cần phải trốn chui trốn nhủi… Thật là… cái số đào hoa của Nhiếp Phong… phiền phức hệt như cái tính mềm lòng của huynh ấy…”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT