Diệp Tịch Vụ đứng trên bậc thềm lối vào bệnh viện, một tay anh cầm điếu thuốc, tay còn lại cầm danh thiếp Chương Vị Niên đưa.

Dù sao anh đã rời thành phố S quá lâu, vậy mới quên mất thành tựu trong bất động sản địa phương của Giản Thế. Thời đi học Giản Tinh Lai rất ít khi nhắc đến gia thế nhà mình nhưng ít nhất khi thấy hai chữ xuất hiện phía trên Logo khách sạn, Diệp Tịch Vụ lại cảm thấy có lẽ là do anh rời xa nơi này quá lâu nên thấy bồn chồn, hồi hộp, vì vậy mới không dám mơ tưởng là người quen cũ mà thôi.

“Biết trước hai người có quen biết thì đã không xảy ra nhiều chuyện thế này rồi.” Thật ra Chương Vị Niên không để ý vết thương của sếp nhà mình lắm, y rất tán thưởng Diệp Tịch Vụ, nếu đã là người mình rồi thì nếu cần có thể giúp một chút, “Anh định làm gì tiếp theo với đám cưới của cô Hoàng?”

Nhưng có vẻ sự chú ý của Diệp Tịch Vụ không đặt ở đây, anh hút vội điếu thuốc, dập tắt lửa, thản nhiên bảo: “Nói sau đi.”

Chương Vị Niên: “Anh có thể không cần để ý, may mà lần này cánh truyền thông không tới… Ấy, anh đi đâu vậy?!”

Khoa ngoại của bệnh viện gần như lúc nào cũng bận rộn, Diệp Tịch Vụ chờ ở cửa phòng băng bó, vết thương trên đầu Giản Tinh Lai đã được xử lý xong, bác sĩ đang kê đơn thuốc trên máy tính, để lát nữa anh đi lấy.

Tóc Giản Tinh Lai vốn cũng không dài, lần này lại bị cạo một vùng quanh miệng vết thương, nửa bên đầu bị gạc trắng băng lại nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của hắn.

Diệp Tịch Vụ nhìn thoáng qua vết máu gần cổ áo hắn, hơi nhíu mày: “Cậu ở đây đợi, anh đi lấy thuốc cho.”

Giản Tinh Lai nhìn thoáng qua anh, không lên tiếng.

Ngồi tại chỗ chờ tất nhiên là không thể, Giản Tinh Lai đi theo sau Diệp Tịch Vụ đến cửa lấy thuốc. Chương Vị Niên thân là thư ký nhưng không có việc gì làm, ngay cả xe cũng là chiếc Wrangler của Diệp Tịch Vụ, Chương Vị Niên theo thói quen để ghế sau cho Giản Tinh Lai, khi y mở cửa ghế phó lái thì Giản Tinh Lai lại đứng cạnh y.

wrangler

Wrangler

Chương Vị Niên: “?”

Giản Tinh Lai không nhịn được bảo: “Mở cửa.”

Chương Vị Niên mở cửa cho hắn với một vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu vấn đề.

Giản Tinh Lai không chút do dự ngồi xuống.

Chương Vị Niên: “…”

Diệp Tịch Vụ đã an vị ở ghế lái, cài đai an toàn xong xuôi, ngẩng đầu thấy Chương Vị Niên còn đang ở mãi phía sau thì thấy hơi khó hiểu: “Thư ký Chương không lên à?”

Chương Vị Niên được yêu thương mà sợ hãi: “Tôi ngồi phía sau sao?”

Diệp Tịch Vụ nhìn Giản Tinh Lai không cảm xúc an vị ở ghế phó lái thì bật cười bảo: “Trừ phía sau ra thì có vẻ không còn chỗ nào cho cậu ngồi nữa thì phải.”



Vì vậy Chương Vị Niên chỉ có thể tung ta tung tăng ngồi xuống ghế sau.

Diệp Tịch Vụ khởi động xe, bảo: “Anh đưa cậu về trước.”

Giản Tinh Lai lạnh lùng bảo: “Đưa cậu ta.”

Chương Vị Niên mừng như điên, thầm nghĩ: “Lần đầu tiên trong đời ông sếp này chủ động nghĩ cho mình trước nè!”, nhưng ngoài mặt vẫn còn khách khí: “Sếp bị thương hay là đưa sếp về trước đi.”

Giản Tinh Lai: “…”

Diệp Tịch Vụ cười bảo: “Thư ký Chương ở đâu?”

Chương Vị Niên báo địa chỉ.

Diệp Tịch Vụ: “Nhà cậu gần hơn, tiện đường đi trước.”

Không biết Chương Vị Niên đắc ý cái gì: “Vậy tôi không khách khí đâu nha~”

Bảo là gần hơn nhưng thật ra cũng không gần lắm, hướng dẫn chỉ đi hơn nửa tiếng đồng hồ, không biết có phải do Giản Tinh Lai bị thương không mà cái uy không còn quá lớn nữa, Chương Vị Niên nói nhiều hơn hẳn bình thường.

“Lần này dù cánh truyền thông không tới nhưng hôm sau có người lên tin hot thì nhất định phải đăng báo rồi.” Chương Vị Niên thò đầu qua giữa hai hàng ghế trước, “Bộ phận marketing của khách sạn chúng tôi đã chuẩn bị xong bài đăng công khai rồi, ông chủ Diệp có muốn xem xét không?”

“Xem xét cái gì?” Diệp Tịch Vụ vừa lái xe vừa phân tâm hỏi một câu.

Chương Vị Niên: “Thì ké fame ấy, anh cũng là người bị hại, đám cưới còn làm đẹp như thế, không nhân cơ hội quảng bá một ít chẳng phải thiệt lắm à.” Y ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục khuyên nhủ, “Đội chụp ảnh bên anh chắc chụp nhiều ảnh nhỉ? Gửi cho tôi đi, tôi bảo bên marketing tối nay xử lý luôn?”  

Diệp Tịch Vụ tốt tính cười: “Đến lúc ấy hẵng nói.”

Sau khi anh dứt lời, Giản Tinh Lai ngồi cạnh bỗng quay sang nhìn thoáng qua anh nhưng không nói gì cả, đoạn quay đầu đi.

Chương Vị Niên thở dài, cảm khái bảo: “Nhưng ai mà ngờ được, đến cuối rồi mà cô Hoàng còn có thể phá hỏng đám cưới.” Lúc này y mới nhớ phải tâng bốc Giản Tinh Lai nên rất ân cần bảo, “Có điều vẫn là sếp chúng tôi anh minh, đã đoán được từ trước, nếu không bộ phận marketing cũng không kịp làm nhiều chuyện thế được.”

Lần này đổi thành Diệp Tịch Vụ kinh ngạc, anh dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ chuyển xanh, quay sang nhìn Giản Tinh Lai. Không giống người phía sau, anh không giấu được chuyện gì, không kìm được mà hỏi: “Sao cậu biết?”

Giản Tinh Lai im lặng chừng nửa giây mới thản nhiên bảo: “Anh dùng hoa hồng vàng.”

Diệp Tịch Vụ chớp mắt, bỗng hiểu ra, anh cảm thấy vừa vui vừa bất ngờ, lộ ra vẻ bối rối xấu hổ, vò tóc sau đầu, líu lưỡi bảo: “Ôi chao… Cậu còn nhớ à?”

Lần này Giản Tinh Lai không trả lời nữa, hắn hất cằm về phía trước: “Đèn xanh.”

Chương Vị Niên ở giữa hai người như đang nghe ám hiệu của thế giới ngầm, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Hoa hồng vàng gì? Hai người đang nói gì đấy?!”



Thư ký Chương đáng thương đến tận khi xuống xe vẫn không hiểu được rốt cuộc “hoa hồng vàng” là thuật ngữ cao cấp gì, sự chuyên nghiệp của Diệp Tịch Vụ sẽ không tiết lộ chuyện Hoàng Đoá Đoá mua “chú rể” cho người thứ ba, anh tiễn Chương Vị Niên đầu óc mơ mơ hồ hồ đi rồi mới quay đầu hỏi Giản Tinh Lai địa chỉ.

“Anh ở đâu?” Giản Tinh Lai hỏi ngược lại.

Diệp Tịch Vụ:”Anh mua một mặt tiền phía nam thành phố làm văn phòng, hiện giờ đang sống tạm ở đó luôn.”

Hiển nhiên Giản Tinh Lai không quá hài lòng với đáp án này, hắn cau mày, môi mím chặt, không nói gì cả.

Diệp Tịch Vụ đã quá quen với cái biểu cảm này, chỉ là không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, cách Giản Tinh Lai không vui vẫn không thay đổi chút nào.

Ánh mắt Giản Tinh Lai mất kiên nhẫn đảo qua anh: “Anh cười cái gì?”

Diệp Tịch Vụ kiềm chế nụ cười của mình không quá lớn, vừa lái xe vừa giải thích: “Cảm thấy cậu vẫn như vậy, không thay đổi chút nào.”

Giản Tinh Lai ngẩn người, thôi mím môi, hắn bỗng hơi mỉa mai lạnh nhạt trào phúng: “Ông chủ Diệp thì thay đổi rất nhiều.”

Diệp Tịch Vụ: “?”

Giản Tinh Lai giữ nguyên thái độ những gì cần nói đã nói xong, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, bình tĩnh bảo: “Cho em về khách sạn, em muốn lấy xe.”

Dọc đường đi, Diệp Tịch Vụ nghĩ mãi vẫn không rõ ý nghĩa trong câu nói kia của Giản Tinh Lai, lúc đợi đèn đỏ anh nhìn đối phương mấy lần nhưng Giản Tinh Lai vẫn nhắm mắt như thể đã ngủ, từ chối chối nói chuyện với anh.

Cuối cùng Diệp Tịch Vụ dừng xe ở cửa chính khách sạn, Giản Tinh Lai vẫn chưa “tỉnh”, Diệp Tịch Vụ tưởng hắn ngủ thật rồi nên cẩn thận nghiêng sang xem, thử cởi đai an toàn của đối phương.

“…” Giản Tinh Lai mở mắt, hắn cúi đầu nhìn Diệp Tịch Vụ gần như ngả vào lòng mình, lúc sau mới đột ngột lên tiếng hỏi, “Anh đang làm gì?”

Diệp Tịch Vụ: “!” Anh đột ngột quay mặt lại, trán gần như chạm vào môi Giản Tinh Lai, ý thức được điều đó, Diệp Tịch Vụ lập tức ngả người về sau.

Giản Tinh Lai cũng không phản ứng kịp, hắn chỉ cảm thấy trên môi dường như còn đọng lại nhiệt độ cơ thể đối phương, hai người ở ghế lái chật hẹp nhìn nhau, trong bóng tối không ai chịu lên tiếng trước.

Mãi cho đến khi không biết là ai nhấn nút thắt đai an toàn, phát ra một tiếng “cạnh” giòn giã.

Diệp Tịch Vụ nuốt nước bọt, anh chậm rãi ngồi thẳng người, vờ thoải mái bảo: “Anh tưởng cậu đang ngủ nên muốn tháo đai an toàn giúp cậu.”

Giản Tinh Lai liếc nửa đai an toàn còn trên người mình.

“Anh xuống dưới hút điếu thuốc.” Diệp Tịch Vụ mở cửa ghế lái, anh cười với Giản Tinh Lai, “Cậu cứ tuỳ ý.” Dứt lời, Diệp Tịch Vụ cầm thuốc lá xuống xe, anh quay lưng về phía Giản Tinh Lai mở nắp bật lửa, nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa ghế phó lái.

Diệp Tịch Vụ không quay đầu lại, anh tập trung xoay đá mài mấy lần mà không đốt được bấc bật lửa, cuối cùng dường như bỏ cuộc mà ngậm đầu lọc sắp bị cắn nát tới nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play