Bề ngoài đám cưới Hoàng Đoá Đoá diễn ra êm đềm nhưng thật ra bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, cuối cùng cũng đến lúc yên bình đón dâu, Diệp Tịch Vụ cống hiến chiếc Wrangler của mình cho đội ngũ camera, coi như lần đầu tiên trên danh nghĩa gặp được “chú rể” hàng thật giá thật.
Bảo là “diễn viên” mua về nhưng không biết rốt cuộc Hoàng Đoá Đoá đã bỏ bao nhiêu tiền mà chú rể thật sự rất chuyên nghiệp, đón dâu, tiếp khách, tươi cười từ đầu đến cuối, dáng vẻ thâm tình, không luống cuống chút nào.
Khác với đám cưới thông thường, không biết Hoàng Đoá Đoá làm thế nào để thuyết phục ông ba Hoàng, có lẽ người làm bố cũng sợ quá trình phức tạp sẽ xảy ra tai nạn giống như lần trước nên lần này mọi việc đều giản lược đi, kính trà, chặn cửa cũng bỏ hết, đón dâu xong là tới thẳng khách sạn, chú rể tiếp khách bên ngoài, còn cô dâu thay váy cưới trong phòng trang điểm.
Lần này Diệp Tịch Vụ không quy củ buộc tóc ngược ra sau mà tuỳ tiện buộc thành một túm nhỏ, nhưng vẫn mặc vest chỉn chu. Anh không thắt cà vạt, cũng không cài hai nút áo trên cùng, lộ ra hơn nửa đường cong xương quai xanh rõ ràng.
Chú rể đã đứng ở cuối lối đi chữ T, hệt như người con trai mong đợi cô dâu nhất trong bất kỳ đám cưới nào, ánh đèn phía xa quá chói, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của người trên sân khấu.
Diệp Tịch Vụ chỉ nhìn một lúc, đường nhìn chuyển xuống dưới sân khấu, ông ba Hoàng thỉnh thoảng trò chuyện với người bên cạnh, niềm vui nhìn con gái cưng lập gia đình trên mặt chẳng hề giống như giả vờ, Diệp Tịch Vụ hơi nhíu mày, dường như không đành lòng nhìn tiếp nữa nên quay mặt đi.
Chương Vị Niên bên ngoài phòng tiệc nhìn thấy Hoàng Đoá Đoá trong bộ váy cưới màu đen.
Y trầm mặc hồi lâu, cứ có cảm giác lời tiên tri của Giản Tinh Lai thành sự thật, có lẽ đám cưới này thật sự không thể thành, dù sao Chương Vị Niên vẫn là người đàng hoàng, mãi vẫn không thể nói ra được một câu chúc mừng.
Nhưng dù y không nói thì cũng sẽ có người nói thay lời y.
“Chúc mừng.” Giản Tinh Lai đứng phía sau họ, mặt không đổi sắc thản nhiên nói với Hoàng Đoá Đoá.
Hoàng Đoá Đoá quay đầu lại, cô và Giản Tinh Lai nhìn nhau vài giây, sau đó nở một nụ cười quyến rũ: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Giản Tinh Lai rơi trên bó hoa cưới màu trắng trong tay cô, ở giữa là một bông hồng vàng Ambiance vô cùng bắt mắt.
“Hoa đẹp lắm.” Giản Tinh Lai bình luận.
Hoàng Đoá Đoá nhướng mày, cô nhấc hoa cưới trong tay: “Tôi có một người lên kế hoạch đám cưới tuyệt vời.”
Giản Tinh Lai thờ ơ gật đầu.
Chương Vị Niên bên cạnh hắn đứng ngồi không yên, y không kìm được mà nhìn quanh phòng tiệc xem Diệp Tịch Vụ đang ở đâu.
Người chủ trì hôn lễ trên sân khấu cất tiếng gọi: “Cô dâu bước vào”, Cánh cửa La Mã trước mặt Hoàng Đoá Đoá từ từ mở ra, ánh đèn tầm xa chiếu trên đỉnh đầu cô.
Ánh mắt Diệp Tịch Vụ vô thức nhìn theo, Hoàng Đoá Đoá nhấc váy, dường như cô đã khoác lên mình lớp sơn đêm tiến vào một vùng ánh sáng trắng nóng bỏng.
Ông ba Hoàng là người đầu tiên đứng dậy.
Hoàng Đoá Đoá không dừng bước chân, khi ngang qua chỗ Diệp Tịch Vụ, thậm chí cô còn cúi đầu mỉm cười về phía anh.
Diệp Tịch Vụ bất đắc dĩ khoát tay, ánh mắt anh vụt qua, bỗng thấy Chương Vị Niên lúc này mới vào cửa, người kia cũng nhìn thấy anh nên kích động định tới bắt chuyện nhưng Chương Vị Niên lại phát hiện vẻ mặt bàng hoàng trong phút chốc của anh, cứ nhìn chằm chằm sau lưng y không nhúc nhích.
“?” Chương Vị Niên không hiểu gì cả quay đầu lại, Giản Tinh Lai đang đứng nơi đó, dường như nhận ra ánh mắt của thư ký nhà mình mới từ từ quay mặt lại.
Tiếng Hoàng Đoá Đoá như bản nhạc gốc đã giảm tiếng ồn, rõ ràng truyền đến tai tất cả mọi người: “Chào mừng mọi người đến đây, tôi rất vui mừng thông báo rằng hôm nay tôi không kết hôn.”
Giản Tinh Lai giữ nguyên tư thế quay nửa đầu, toàn thân hắn cứng đờ, ánh mắt như đóng băng ngưng lại trên gương mặt Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ mở miệng, dường như anh muốn gọi một cái tên nào đó nhưng vẻ mặt lại vừa kinh hoàng, vừa mong đợi, sốt ruột cũng như phức tạp. Đột nhiên có rất nhiều người vây quanh, Diệp Tịch Vụ tiến lên phía trước, cố gắng đẩy đoàn người ra.
Chương Vị Niên đi theo dòng người nhìn lên sân khấu, nhận ra chẳng biết từ khi nào ông ba Hoàng đã xông lên sân khấu chữ T đánh nhau với “chú rể”, y hốt hoảng gọi mấy tiếng, quay đầu lại nhìn nhưng Giản Tinh Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Sếp! Sếp!” Trán Chương Vị Niên đổ mồ hôi đầm đìa, “Đánh nhau trên sân khấu kìa!”
Ánh mắt Giản Tinh Lai dán chặt trên Diệp Tịch Vụ đang đi ngược dòng người, đừng nói có người đánh nhau trên sân khấu, sợ là Chương Vị Niên tự sát tại chỗ trước mặt hắn thì người đàn ông này cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Chương Vị Niên trợn mắt, buộc lòng phải gọi người khác: “Ông chủ Diệp! Ông chủ Diệp!”
May là Diệp Tịch Vụ còn lý trí, anh quay đầu, nhìn Chương Vị Niên.
“Trên sân khấu!” Chương Vị Niên giơ tay ra sức chỉ lên, khàn cả giọng gào, “Xảy ra chuyện rồi! Cô Hoàng ở đâu?!”
Diệp Tịch Vụ mê man nhìn sang, nhìn một lượt, quả thật không thấy Hoàng Đoá Đoá đâu, anh thầm nghĩ “Nguy rồi” đoạn vô thức chạy về phía sân khấu kéo dài bên kia, ánh mắt Giản Tinh Lai chăm chú dõi theo anh, nhìn Diệp Tịch Vụ đột nhiên thay đổi phương hướng, sắc mặt bỗng chốc đen sì.
Chương Vị Niên gào lên: “Không được! Sân khấu không trụ nổi đâu! Nhiều người quá!”
Cuối cùng Diệp Tịch Vụ cũng tìm thấy Hoàng Đoá Đoá ở dưới bức tường hoa bên cạnh.
“Cô Hoàng!” Diệp Tịch Vụ gọi cô, anh bất chấp dòng người đi xuống, nhảy lên sân khấu, muốn kéo Hoàng Đoá Đoá dưới tường hoa đi.
Chương Vị Niên ngẩng đầu, y hoảng sợ nhìn bức tường hoa cao gn 2 mét từ từ đổ xuống, ba chữ “ông chủ Diệp” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì bên cạnh đã có người nhảy lên sân khấu theo.
Chương Vị Niên bị nghẹn lại, chữ “Diệp” bị nuốt thẳng vào trong, gào toáng lên: “Ông chủ ơi!!!”
Diệp Tịch Vụ thấy tường hoa sập, không kịp quan tâm Hoàng Đoá Đoá có đứng vững hay không đã cố sức đẩy người xuống dưới sân khấu, vốn dĩ anh còn định dùng tay che sau gáy để cố chịu nỗi đau này, không ngờ sau lưng lại ấm áp, chẳng biết Giản Tinh Lai đã lao lên sân khấu từ khi nào, cả người chắn phía trên anh.
Trăm ngàn đoá hồng vàng trải khắp mặt đất, Diệp Tịch Vụ vươn tay, ôm đầu Giản Tinh Lai trong một mảng hoa rợp trời.
Bức tường hoa hồng thật lớn sập xuống cuối cùng cũng thành công ngăn cản trò hề ẩu đả trong đám cưới, Diệp Tịch Vụ ngồi giữa một biển hoa hồng, sắc mặt tái nhợt bảo vệ đầu Giản Tinh Lai.
“Anh*.” Giản Tinh Lai từ từ nhắm mắt, trán của hắn toàn là vệt máu mà tay Diệp Tịch Vụ lau loạn cả lên.
“Cậu đừng nói gì cả.” Giọng Diệp Tịch Vụ khẽ run, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Chương Vị Niên, “Gọi cấp cứu chưa?”
Chương Vị Niên căn bản không dám chạm vào hai người trên đất, lắp bắp bảo: “Gọi, gọi rồi.”
Giản Tinh Lai lại gọi một tiếng: “Anh*.”
*Bản gốc là “học trưởng”
Diệp Tịch Vụ không kiểm soát được lên giọng: “Không được gọi anh!”
Giản Tinh Lai ngậm miệng, hiếm khi ngoan ngoãn không nói nữa.
“Cậu đừng nói, máu vẫn chưa ngừng.” Diệp Tịch Vụ cảm thấy áy náy, mềm giọng như dỗ trẻ con, anh ôm chặt Giản Tinh Lai, nhẹ nhàng bảo, “Anh ở ngay đây, sẽ không đi đâu cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT