Mặc dù Diệp Tịch Vụ đã từng giải thích việc mình rời đi không lời từ biệt là do mất điện thoại, chuyện này nhìn kiểu gì cũng giống như lấy cớ qua loa có lệ nhưng anh không rõ Giản Tinh Lai có tin thật không.

Mà theo Diệp Tịch Vụ, nếu Giản Tinh Lai không nhắc lại chuyện này tức là đã lật sang trang mới, nhưng đến hôm nay bị Hoàng Đoá Đoá nhắc nhở lần nữa, chính bản thân anh lại bắt đầu trở nên không chắc chắn.

Thật ra dự án Homestay Tinh Lai là do Giản Tinh Lai dẹp bỏ dị nghị của mọi người, khăng khăng cố chấp muốn kéo anh vào, về ý nghĩa sâu xa của việc này, Diệp Tịch Vụ thật sự chưa từng nghĩ kĩ.

Mưa ở thành phố S rơi liên miên bao ngày nay, rốt cuộc cuối tuần cũng chịu đón một ngày nắng đẹp, sáng sớm Diệp Tịch Vụ vừa ngủ dậy đã ngâm trong nhà kính trồng hoa, anh phác thảo thiết kế nửa ngày trời, mãi đến giờ cơm trưa mới vào nhà.

Giản Tinh Lai đang bơi, ánh mặt trời xuyên qua mặt nước bể bơi bằng kính chiếu lên trần nhà tầng hai, ánh sáng lấp lánh phản chiếu xuống, Diệp Tịch Vụ ngẩng đầu, thấy Giản Tinh Lai nhẹ nhàng bơi qua đỉnh đầu mình, Diệp Tịch Vụ nghĩ ngợi một chút, quyết định lên tầng ba.

Giản Tinh Lai mở cửa sổ trời, hắn dựa vào mép bể bơi, từ góc độ này có thể thấy rõ nhà kính trồng hoa trong sân.

“Cậu đói không?” Diệp Tịch Vụ đứng cạnh bể bơi hỏi.

Giản Tinh Lai quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người hơi xa, bởi vì ngược sáng nên Diệp Tịch Vụ vô thức giơ tay che mắt.

“Quần bơi của anh về chưa?” Giản Tinh Lai hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn bơi từ đầu bên kia về, tóc mái hơi dài ướt sũng dính trên trán.

Diệp Tịch Vụ thấy dáng vẻ hắn như vậy thì không khỏi mỉm cười: “Về rồi nhưng anh hơi đói, muốn đi ăn gì trước đã.”

Giản Tinh Lai chống bể bơi đứng dậy: “Anh thay quần bơi đi, em làm hai cái sandwich.”

Đối với tính cách dễ mất kiên nhẫn này của hắn, Diệp Tịch Vụ không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn đi thay quần bơi, lúc quay lại nhận ra Giản Tinh Lai quả thật đã làm xong sandwich, miệng ngậm một cái, một cái đưa cho anh.

“Anh phác thảo được một nửa bản thiết kế rồi.” Diệp Tịch Vụ bảo, “Cậu muốn xem không?”

Giản Tinh Lai hai ba miếng liền giải quyết xong một cái sandwich, hắn không bận tâm lắm bảo: “Anh quyết là được rồi.”

Diệp Tịch Vụ hơi mỉm cười: “Tin anh thế à?”

Giản Tinh Lai đã xuống bể bơi rồi, lồng ngực cường tráng của hắn lộ ra trên mặt nước, quay lại nhìn Diệp Tịch Vụ bảo: “Bây giờ anh sống ở nhà em, ăn ở chỗ em, làm việc ở chỗ em, cả người đều là của em, em có gì để không tin nữa.” Hắn vươn tay, không cảm xúc ra lệnh, “Xuống đây.”

Diệp Tịch Vụ chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay ra, Giản Tinh Lai rất tự nhiên kéo tay anh, dắt người đến giữa bể, hắn ra hiệu Diệp Tịch Vụ ngẩng đầu, nằm ngửa trên mặt nước.

Cửa sổ trời ở bể bơi tầng ba thật ra có hai lớp, sau khi lớp bên ngoài mở ra, lớp bên trong dưới ánh mặt trời hiện ra một bức tinh vân khổng lồ, lần đầu tiên Diệp Tịch Vụ nhìn thấy không khỏi kinh ngạc cảm thán.



“Thiên hà Tiên Nữ.” (1) Giản Tinh Lai nhìn theo ánh mắt anh, “Là em tự vẽ tay, sau đó mới mời người tới vẽ.”

Diệp Tịch Vụ nhìn một hồi, không nhịn được hỏi: “Lớp bên ngoài đâu?”

Giản Tinh Lai nhướng mày: “Em không nói cho anh.”

Diệp Tịch Vụ “chậc” một tiếng, kỹ thuật bơi ngửa của anh không tồi, chốc lát đã bơi đến mép bể: “Điều khiển từ xa ở đâu? Anh tự xem.”

Có vẻ Giản Tinh Lai không coi uy hiếp của anh ra gì, hắn như mọc thêm đuôi cá, cả người vọt xuống nước, trước khi Diệp Tịch Vụ kịp phản ứng đã bơi đến trước mặt đối phương.

“Ôi…” Diệp Tịch Vụ sửng sốt, chẳng rõ có phải Giản Tinh Lai không ước lượng khoảng cách tốt hay không mà hai người thoáng cái đã quá gần, Diệp Tịch Vụ phải ngửa về sau kéo giãn khoảng cách giữa hai bờ ngực trần trụi.

Giản Tinh Lai nắm cổ tay anh, dùng sức kéo người qua: “Anh trốn cái gì?”

Nước hơi sâu, Diệp Tịch Vụ bị trượt chân nên phải vươn tay bám lấy vai Giản Tinh Lai.

Giản Tinh Lai: “…”

Diệp Tịch Vụ chưa bao giờ mình trần ra trận ôm một người đàn ông, đối tượng còn chẳng phải ai xa lạ, là người trong lòng mình ngày nhớ đêm mong, Diệp Tịch Vụ cảm thấy có khi nào nhịp tim của anh sẽ nổ tung ngay giây phút đó không.

Giản Tinh Lai nghiêng mặt sang bên cạnh, hắn thấy vành tai Diệp Tịch Vụ đo đỏ.

“Chìm, chìm xuống thì sao giờ?” Diệp Tịch Vụ ôm hắn không buông, cũng không dám động, dường như oán trách cứng nhắc bảo, “Cậu không nên kéo anh.”

Giản Tinh Lai vòng tay ôm eo anh, mang người bơi vào nước: “Anh đứng thẳng dậy vẫn chạm chân được mà, không chìm được.”

Diệp Tịch Vụ: “…”

Có vẻ Giản Tinh Lai không vội thả anh ra, đây là một tư thế vô cùng mập mờ, hai người đàn ông to con nửa kéo nửa ôm thả mình trong nước, ánh nắng ấm áp dễ chịu rơi trên làn da trần trụi của cả hai, bức vẽ tinh vân khổng lồ trên đầu phản chiếu xuống bể bơi khiến mặt bể ngập tràn vô số những vì sao.

“Anh nhẹ hơn em tưởng nhiều.” Giản Tinh Lai chợt bảo.

Diệp Tịch Vụ rốt cuộc cũng thả lỏng hơn trước một chút nhưng nhịp tim vẫn đập bình bịch bình bịch như cũ, vành tai đỏ bừng bừng, anh ho khan một tiếng, dời mắt đi nơi khác vờ như chẳng mấy để tâm, giải thích: “Bởi vì trong nước có lực nổi.



Giản Tinh Lai không nói lời nào, lòng bàn tay hắn áp vào eo người kia, dòng nước tình cờ lướt qua kẽ tay, liên tục liên tục, dường như muốn thay hắn đo đạc vòng eo của người đó, rồi lại như có như không khiến hắn không giữ được, không nắm được.

Điều này khiến Giản Tinh Lai trở nên nôn nóng.

“Ôi~” Diệp Tịch Vụ khẽ kêu “đau”, lúc này Giản Tinh Lai mới nhận ra mình dùng lực từ khi nào, Diệp Tịch Vụ cúi xuống nhìn thắt lưng mình, không ngờ trên đó lại hiện rõ ràng mấy dấu tay của người đàn ông.

“Cậu nghĩ gì đấy?” Diệp Tịch Vụ buồn cười hỏi, “Bắt cá đấy à?”

Giản Tinh Lai cau mày kiểm tra vết bầm mờ mờ trên eo anh.

Thấy vẻ mặt này của hắn, trái tim Diệp Tịch Vụ lại nhũn ra: “Không sao đâu, mấy hôm nữa là hết thôi.”

Giản Tinh Lai mím môi không lên tiếng, hắn đột nhiên nửa ôm Diệp Tịch Vụ trong nước, nhấc người đến mép bể bơi, sau đó mình cũng trèo ra: “Xuống nhà đi.” Hắn nói, “Em bôi thuốc cho anh.”

Thật lòng thì Diệp Tịch Vụ không xem đây là vết thương nghiêm trọng, có lẽ lúc nãy Giản Tinh Lai hơi phân tâm, giữ anh như bắt cá, vết thương trên trán mấy ngày là hết thì vết trên eo có khi ngủ một giấc dậy là biến mất không thấy tăm hơi rồi.

Anh nằm sấp trên sô pha nghĩ ngợi lung tung, Giản Tinh Lai đã mang hòm thuốc tới, vẫn là mùi hương dầu hoa hồng quen thuộc, Giản Tinh Lai xoa nóng bàn tay mình, sau đó mới xoa lên eo Diệp Tịch Vụ.

“Giản Tinh Lai.” Diệp Tịch Vụ bỗng gọi tên hắn.

Giản Tinh Lai chăm chú thoa dầu, dùng giọng mũi “ừm” một tiếng.

Diệp Tịch Vụ: “Tuy lý do mất điện thoại thật sự rất nực cười nhưng đó là sự thật, cậu phải tin anh.”

Bàn tay thoa dầu của Giản Tinh Lai dừng lại, có vẻ hắn không ngờ đối phương lại đột ngột không đầu không đuôi nói ra lời này, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Biết rồi.”

“Anh nói thật.” Diệp Tịch Vụ hơi gấp gáp, anh muốn ngồi dậy nhưng bị Giản Tinh Lai mạnh mẽ ấn lại, “Cậu nhất định phải tin anh, đừng tự mình nghĩ ngợi lung tung.”

Lòng bàn tay nóng bỏng của Giản Tinh Lai đặt trên eo Diệp Tịch Vụ, vùng thắt lưng của đối phương bị hắn xoa đỏ, chẳng rõ Diệp Tịch Vụ nóng hay sao mà màu đo đỏ này đã lan khắp tấm lưng anh, tôn lên đường nét làn da đẹp như hoa xuân khoe sắc.

Giản Tinh Lai nhìn bông “hoa” này, nở nụ cười, hắn bình thản bào: “Em có tin hay không không quan trọng, em cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung.”

Diệp Tịch Vụ: “?”

Giản Tinh Lai: “Bởi vì em sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào rời khỏi em nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play