Giản Tinh Lai luôn cảm thấy, không ai có thể từ chối những bông hoa do Diệp Tịch Vụ trao, thật giống như thứ anh trao không chỉ là một bông hoa mà còn là một trái tim nóng bỏng, từ chối khó tránh khỏi khiến người cảm thấy tiếc nuối.

Những tác phẩm cắm hoa nghệ thuật và một số chậu cây được Hoàng Đoá Đoá trả lại đều bị Giản Tinh Lai chuyển vào nhà kính trồng hoa, nhất thời khu vực đang trống trải đột nhiên được lấp đầy, Diệp Tịch Vụ dành thời gian sắp xếp bày biện, cuối cùng lại mang mấy chậu trả về văn phòng “Yêu hoa”.

Trần Lai không hiểu nổi trò mua đi bán lại vòng vòng vo vo của bọn họ, quay sang hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Giản mua lại hoa của gái nhà giàu à?”

Diệp Tịch Vụ cảm thấy giải thích rất phiền phức nên chỉ có thể bảo: “Không cần để ý, cứ như vậy đi.”

Trần Lai không quá cam tâm tình nguyện: “Sớm biết thế này em hét giá gấp đôi bán cho tổng giám đốc Giản là được rồi, phiền phức như thế làm gì?” Cô nói xong, lại nghĩ đến vấn đề mờ ám khác, thần bí bảo, “Không phải anh thích anh ta à, xem thế này thì có vẻ anh ta cũng có ý với anh đấy, không phát triển một chút hả?”

Diệp Tịch Vụ ngẩn ra, cười khổ bảo: “Nói linh tinh gì đấy, cậu ấy chỉ coi anh là anh khoá trên nên có tính chiếm hữu mạnh thôi.”

Trần Lai: “…” Cô thật sự không hiểu cái gọi là “tính chiếm hữu” của Diệp Tịch Vụ rốt cuộc là thế nào, anh khóa trên và em khóa dưới sao phải có tính chiếm hữu… Chỉ mỗi điều đó thôi mà nghĩ mãi không thông.

Phải nói rằng, mặc dù Hoàng Đoá Đoá từng đắc tội Giản Tinh Lai một lần vì chuyện về Diệp Tịch Vụ nhưng đối phương chẳng phải kẻ công tư không phân minh, sau khi Hoàng Đoá Đoá đúng hẹn gửi dự toán và tài liệu, bản vẽ thiết kế tới, không lâu sau Giản Tinh Lai đã trả lời.

Vì vậy, trong cuộc họp dự án mới nhất, cô chủ lớn nhà họ Hoàng đã đường đường chính chính bước vào phòng họp, bên cạnh là một đám cáo già của Giản Thế có sắc mặt còn khó coi hơn cả cáo Tây Tạng.

Giản Tinh Lai hất cằm với cô: “Bên cô có thể làm tới trình độ nào, nói với mọi người một chút xem.”

Có vẻ Hoàng Đoá Đoá thấy mất công đứng lên nên bảo thư ký của mình lên bục mở trình chiếu và PPT (PowerPoint), rõ ràng họ đã chuẩn bị rất kỹ, ngoại trừ PPT, còn làm cả video quảng cáo, một vài món thủ công mỹ nghệ từ gỗ vô cùng đặc biệt, thiết kế độc quyền của nhà họ Hoàng đều được hiển thị rất rõ ràng.

“Trong nhà, chúng tôi đề xuất nên chọn hệ thống sưởi sàn.” Hoàng Đoá Đoá chờ video phát xong, mới thong thả ung dung mở miệng nói, “Homestay Tinh Lai một mặt dựa núi vốn có cả suối nước nóng trong nhà, như vậy có thể tận dụng suối nước nóng cho hệ thống sưởi sàn của toàn bộ biệt thự.”

Đương nhiên Giản Thế cũng đã nghĩ đến hệ thống sưởi sàn, một khi sử dụng hệ thống sưởi sàn cho các biệt thự sẽ phải thay thế toàn bộ vật liệu sàn trong biệt thự thành những vật liệu đặc biệt, có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này, nay Hoàng Đoá Đoá đến nói đổi là đổi, mấy lão cáo già đương nhiên không thể trơ mắt nhìn mỡ dâng đến miệng rồi còn bị cướp đi.



“Hệ thống sưởi sàn là một ý tưởng hay nhưng chất lượng vật liệu làm sàn nhà không thể nói dùng của bên nào là dùng của bên đấy được.” Một lãnh đạo có tuổi của Giản Thế không khách khí nói, “Chúng tôi đã có hợp tác với chuyên gia về hệ thống sưởi sàn riêng, về vấn đề này có lẽ cần phải bàn bạc lại đi?”

Hoàng Đoá Đoá cười rất tươi: “Vừa hay, các vị có chuyên gia thì tôi cũng có này.” Cô búng tay, thư ký trên bục mở PPT ra, phía trên là một loại tấm lát sàn composite mới.”

“Thật ra lát sàn gỗ cho hệ thống sưởi sàn không phải lựa chọn tốt nhất.” Các tấm lát sàn composite trong PPT được thể hiện bằng mô hình 3D, mọi mặt đều được hiển thị chi tiết trước mặt mọi người, “Trước đây chúng tôi đã hợp tác với công ty Leon của Mỹ phát triển loại tấm lát sàn sưởi ấm này, bất kể là mẫu mã hay chất lượng đều vượt xa sàn gỗ.”

“Quan trọng nhất là.” Hoàng Đoá Đoá khoanh tay, mỉm cười, lười biếng bảo, “Nó rẻ hơn sàn gỗ nhiều.”

“Ôi, anh không thấy biểu cảm của mấy lão cáo già kia đâu.” Hoàng Đoá Đoá trở lại công ty của Giản Tinh Lai, không nhịn được dương dương tự đắc tranh công với Diệp Tịch Vụ, “Lúc nghe được hai chữ “rẻ hơn” trông như sắp nhồi máu cơ tim đến nơi ấy.”

Diệp Tịch Vụ nhìn Giản Tinh Lai, đối phương không có biểu cảm gì, yêu cầu Chương Vị Niên mang trà mới pha vào.

“Cậu biết trước rồi à?” Diệp Tịch Vụ đột nhiên hỏi.

Hoàng Đoá Đoá chớp mắt: “Biết gì cơ?”

Giản Tinh Lai ngẩng đầu lên, hắn không hề giấu giếm, bình thản “ừ” một tiếng: “Em đã xem dự toán của Giản Thế từ lâu rồi nhưng vẫn chưa duyệt.” 

Hoàng Đoá Đoá cầm một tách trà, biểu cảm hơi chột dạ.

“Dự toán của bọn họ không vượt tiêu chuẩn nhưng hạn ngạch trống có kẽ hở.” Giản Tinh Lai nhận tách trà của mình, đầu ngón tay miết một vòng quanh miệng chén, mỉm cười, “Một cốc nước gần đầy, sau này bọn họ luôn có cách để rót đầy vào mà em không định cho bọn họ cơ hội đó.”

Hoàng Đoá Đoá lè lưỡi, tiếp lời: “Dự toán của tôi đưa ra trực tiếp cắt phăng một phần ba của Giản Thế, đây cũng là mức mà FA ước tính ban đầu.”

“Đừng nói như thể cô không kiếm được đồng nào.” Giản Tinh Lai nhấp một ngụm trà, hắn hời hợt liếc Hoàng Đoá Đoá, bảo, “Bản lĩnh ba hoa chích chòe tự khen của cô lợi hại đấy, sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây bất khả chiến bại?”



Hoàng Đoá Đoá: “…”

Sau một buổi họp, dĩ nhiên buổi chiều Hoàng Đoá Đoá phải ra về, Chương Vị Niên dẫn cô chủ lớn đến cạnh xe, tình cờ gặp Diệp Tịch Vụ đang ra ngoài.

“Dự án bên ngoài thật sự giao cho anh à?” Hoàng Đoá Đoá nhân lúc Chương Vị Niên không ở cạnh, do dự một hồi mới nói thêm.

Diệp Tịch Vụ không hiểu tại sao cô hỏi vậy, gật đầu bảo: “Đúng vậy.”

Hoàng Đoá Đoá thở dài, cô dường như hơi băn khoăn không biết nên nói hay không, sau khi nhìn Diệp Tịch Vụ vài lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhỏ giọng bảo: “Dự toán của FA về Giản Thế, tôi đã biết rồi, bởi vì lúc trước khi FA gửi email đến “hình như” gửi nhầm một bản đến hộp thư của tôi nên tôi tiện tay xem luôn.”

Diệp Tịch Vụ chậm rãi nhíu mày.

Hoàng Đoá Đoá cười khổ: “Về việc gửi nhầm email, rốt cuộc là vô tình hay cố ý thì không ai biết.”

Diệp Tịch Vụ lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Cô đừng nghĩ nhiều.”

“Tôi làm gì có thời gian nghĩ nhiều.” Hoàng Đoá Đoá nghịch đuôi tóc, cô nhướng mày bảo, “Tôi đã đặt chân vào ván cờ này thì nhất định sẽ chơi đến cùng, bỏ cuộc giữa chừng không phải phong cách của tôi, tôi chỉ lo cho anh thôi.”

Diệp Tịch Vụ: “?”

Hoàng Đoá Đoá nhìn anh, ánh mắt lộ ra một chút lo lắng dịu dàng: “Anh đề phòng Giản Tinh Lai một chút đi, bất kể là anh ta cho anh bao nhiêu quyền hạn với ngân sách thiết kế ngoài trời anh cũng phải nhớ rõ, đừng để bị anh ta bắt được nhược điểm.” Dừng một chút, cô lại hơi thăm dò hỏi, “Hai người lúc trước… Chắc là có hiềm khích phải không?”

“Cũng không tính là hiềm khích…” Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút, hơi miễn cưỡng bảo, “Theo tôi thấy thì chỉ là một hiểu lầm nhỏ.”

Ánh mắt Hoàng Đoá Đoá chợt thấy Chương Vị Niên đang đi tới, miệng cô mở ra lại khép lại, nói thật nhanh: “Vậy mau giải thích rõ ràng đi, cái nết Giản Tinh Lai không phải loại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đâu, anh ta kéo anh vào cuộc chơi này, là trả thù hay hỗ trợ, anh ta không nói rõ thì chẳng ai hiểu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play