Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai

8


11 tháng

trướctiếp

Diệp Thủy Thanh về đến nhà thấy mẹ đang nấu ăn trong phòng bếp, liền ngập ngừng xem có nên qua nói chuyện không, kết quả Chung Xuân Lan cũng nhìn thấy con gái.

 

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

 

Tuy giọng điệu khó chịu, nhưng hiển nhiên cũng sợ con gái đói bụng, hơn nữa đợi đến lúc ăn cơm còn cố ý thêm một cái trứng vịt muối cho con gái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Diệp Thủy Thanh suy nghĩ mẹ chịu khổ cả đời, trong lòng cũng trách mình không hiểu chuyện, có thế nào đi nữa cũng không nên ầm ĩ với mẹ, thế là nhỏ giọng xin lỗi: “Mẹ, là hôm qua con không đúng, con không nên nói chuyện lớn tiếng với mẹ, con sai rồi.”

 

“Haiz, cái này là đúng rồi, sau này không được phép nói chuyện như vậy với mẹ con nữa, con không biết vì con vẫn chưa ăn cơm mà mẹ con khó chịu cỡ nào đâu.” Diệp Truyền Nghĩa giảng hòa.

 

Chung Xuân Lan lấy tay áo lau khóe mắt rồi nói: “Con mau ăn cơm đi, sau này bớt giận mẹ chút là được, mẹ cũng nghĩ rồi, con vẫn luôn là đứa trẻ nghe lời, có lẽ Tất Thành thật sự có chỗ nào không như ý muốn của con, không quen thì không quen nữa, mẹ kêu người ta giới thiệu giúp con là được rồi, ngày mai mẹ nói với người giới thiệu một tiếng.”

 

Diệp Thủy Thanh ra sức gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, nếu lần này thật sự có người thích hợp con nhất định hẹn hò đàng hoàng.”

 

Lúc này Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí cũng đều khen em gái mình hiểu chuyện, sóng gió hôm qua coi như đã qua đi rồi.

 

Chỉ là sáng hôm sau lúc lại nhìn thấy Cận Văn Lễ đợi mình ở đầu hẻm lần nữa, Diệp Thủy Thanh hơi bất lực, không muốn cho anh thêm bất kỳ cơ hội gì, Diệp Thủy Thanh không dừng xe mà chạy thẳng qua.

 

Cận Văn Lễ liền đi theo, hai người đi song song nhau.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên đường đi cho dù Cận Văn Lễ nói gì, Diệp Thủy Thanh cũng không trả lời, cô chỉ cắm đầu đạp xe, đợi lúc sắp đến xưởng mới dừng lại nghiêm túc nói với Cận Văn Lễ: “Tôi đã nói là đừng theo tôi nữa, vả lại một lát tôi cũng sẽ nói với bảo vệ, buổi trưa không cho anh đem cơm đến cho tôi nữa.”

 

Cận Văn Lễ rất uất ức: “Đây không phải vừa hay tôi thuận đường mới đi cùng cô sao, không đưa thì không đưa, cô đừng giận, cô nói gì thì là cái đó, tôi biết chuyện hôm qua ảnh hưởng không hay với cô, tôi không để cô khó xử là được rồi.”

 

Diệp Thủy Thanh lại không ngờ Cận Văn Lễ sẽ đồng ý thoải mái như vậy, trái lại cảm thấy mình quá trẻ con, liền xoa dịu giọng nói: “Cũng không phải tôi ghét bỏ anh, chỉ là quả thật có ảnh hưởng không hay, đợi hôm nào đó nghỉ ngơi có thời gian cùng với đồng nghiệp bạn bè của anh, hoặc là cùng với đồng nghiệp bạn bè của tôi, mọi người cùng ra ngoài chơi.”

 

Cận Văn Lễ cười: “Vậy cũng được, nhiều người náo nhiệt mà, cô mau vào đi, tôi cũng đi làm đây.”

 

Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ hiểu biết như vậy thì yên tâm, tâm trạng nhẹ nhàng bước vào sân lớn của xưởng, chỉ là sau khi vào phân xưởng mới biết, người của cả phân xưởng đều đã có được hiểu ngầm, phải làm công tác tư tưởng cho mình, để cứu vãn bản thân đang có xu hướng sa đọa, điều này thật sự khiến người ta dở khóc dở cười, Diệp Thủy Thanh chỉ đành hết lần này đến lần khác bảo đảm mình chỉ đơn giản là chấm dứt mối quan hệ yêu đương với Thôi Tất Thành, tuyệt đối không có suy nghĩ đắm mình trong trụy lạc, về tư tưởng vẫn là tích cực yêu cầu tiến bộ, sẽ không kéo lùi bộ phận, mọi người thấy thái độ của cô khá tốt, nhận thức cũng đề cao thì đã yên tâm, còn có người muốn tách Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành để giới thiệu đối tượng tiếp.

 

Chỉ là không qua mấy ngày trong xưởng lại truyền ra, cán bộ Thôi của công đoàn đơn vị cứng như vàng, mặc dù có không ít người giới thiệu bạn gái mới cho anh ta, còn có cô gái của đơn vị này lén viết thư cho anh ta nhưng đều bị anh ta từ chối, còn nói chỉ cần Diệp Thủy Thanh một ngày không kết hôn thì một ngày anh ta không từ bỏ việc chờ đợi.

 

Lần này thật sự là đã thành tin hot, vốn dĩ Thôi Tất Thành chính là hình tượng một người khiêm tốn, bây giờ lại si tình như vậy nhất thời đã làm say mê phần lớn cô gái trẻ chưa lập gia đình trong xưởng, còn có người ngoài xưởng cũng nghe danh mà đến muốn mượn cơ hội để ngắm nhìn thần tượng trong lòng, vừa mến mộ cách đối nhân xử thế ấy vừa mong đợi người trong lòng có thể có được hạnh phúc, mỗi ngày lúc nghỉ trưa lại có không ít người chạy đến phân xưởng gấp giấy khuyên Diệp Thủy Thanh hồi tâm chuyển ý, cảm giác đó giống như xem phim tình cảm cứ phải có kết thúc viên mãn mới được, nhất thời áp lực của Diệp Thủy Thanh cũng khá lớn, nhưng vẫn luôn giữ vững không lung lay.

 

“Tiểu Trâu à, nếu trưa lại có người đến tìm chị, em cứ nói sau này chị không ăn cơm ở phân xưởng nữa.”

 

“Vậy chị đi đâu ăn thế?” Tiểu Trâu cũng biết Diệp Thủy Thanh rất phiền, nhưng cũng không có cách gì tốt.

 

“Chị ra ngoài đi dạo một chút, đợi sắp vào làm thì lại về ăn, dù sao trời cũng ngày càng nóng, cơm nguội chút cũng không sao, qua mấy ngày thì những người này biết không tìm được chị thì cũng sẽ không đến nữa.”

 

Tiểu Trâu gật đầu: “Vậy trước hết cũng chỉ đành làm thế thôi.”

 

Chính vào lúc đang nói chuyện, Ninh Quân đã dưỡng thương xong đi làm bước vào, nhìn Diệp Thủy Thanh cười nhạt: “Yên tâm đi, sẽ không ai đến nữa đâu, cô có thể yên tâm ăn cơm của cô rồi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Ninh Quân, anh có gì thì nói đàng hoàng, không cần kỳ quái như vậy, cũng đâu phải Thủy Thanh hẹn hò với anh, anh dựa vào đâu mà có thành kiến với Thủy Thanh, tự do yêu đương chính là muốn hai bên đều tình nguyện, bây giờ Thôi Tất Thành là một bên tình nguyện, anh có hiểu không!” Tiểu Trâu liếc nhìn Ninh Quân. 

 

“Hừ, mấy bên tình nguyện tôi không quan tâm, tôi chỉ không ưa có người khẩu thị tâm phi, nói một đằng làm một nẻo, chơi trò hai mặt.”

 

Tiểu Trâu nóng nảy: “Đàn ông con trai như anh có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo ở đây!”

 

“Nói thẳng thì nói thẳng, Tất Thành chẳng qua chỉ là tỏ thái độ, bởi vì trong lòng không buông được không muốn hẹn hò nữa mà thôi, ngoài những chuyện này ra thì không làm gì cả. Diệp Thủy Thanh à, không phải cô nói cô và Cận Văn Lễ chỉ là hàng xóm, là bạn bè bình thường sao, vậy tại sao anh ta còn chạy đến xưởng chúng ta, tuyên bố với cả phân xưởng về mối quan hệ của cô và anh ta, còn nói nếu ai dám càn rỡ tham gia vào chuyện của cô thì người đó đẹp mặt! Cô thấy chỉ dựa vào tên cường đạo lưu mạnh như Cận Văn Lễ, còn ai dám đến khuyên cô ư?”

 

Có chuyện như vậy sao? Diệp Thủy Thanh nghe đến ngớ ra, nếu đây thật sự là Cận Văn Lễ thì đúng là không tưởng tượng nổi! 

 

“Đây là thật sao? Ninh Quân, anh đừng nói bậy nha.” Tiểu Trâu cũng kinh ngạc đến ngây người, còn có chút không dám tin.

 

Lúc này đồng nghiệp Tiểu Đổng vẫn luôn đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Chuyện này tôi cũng biết, không chỉ xưởng của chúng ta mà đơn vị của bố tôi bọn họ cũng nghe nói rồi. Thủy Thanh à, đoán chừng Cận Văn Lễ đã tuyên bố đến mức mọi đơn vị của cả con phố đều đã biết đấy, cô thật sự phải nghĩ cách xem, nếu không thì người làm lỡ là bản thân cô đó, sau này còn ai dám giới thiệu đối tượng cho cô, cô còn có thể gả đi không?”

 

Hai người Cận Văn Lễ và Thôi Tất Thành muốn bức chết mình sao? Một người thì tuyên bố mối quan hệ với mình khắp nơi, một người thì cứ nói phải là mình thì mới lấy, còn thật sự cho rằng mình chỉ có hai con đường này có thể đi thôi đúng không? Cùng lắm thì mình không tìm đối tượng ở đơn vị nữa, không phải còn có bố mẹ và anh trai chị dâu sao, đến lúc đó xem bọn họ còn có thể làm trò quái gì nữa.

 

Chỉ có điều là dù nghĩ như vậy, nhưng đợi lúc tan làm nhìn thấy Cận Văn Lễ vẫn theo bên cạnh mình thì cuối cùng vẫn tức giận: “Cận Văn Lễ, tôi đã nói hai người chúng ta là mối quan hệ bạn bè bình thường, sao anh còn nói bậy bạ khắp nơi, làm xấu danh tiếng của tôi!”

 

Cận Văn Lễ cười hì hì: “Tôi đâu có nói tôi và cô có gì, tôi nghe nói tên nhóc Thôi Tất Thành giở thủ đoạn ép cô, không nhìn nổi nên mới ra tay, tôi chỉ nói với người ta cô là bạn tốt của tôi, không cho phép bất kỳ người nào làm phiền cô nữa mà thôi, không nói gì khác nữa cả.”

 

“Là bạn bè bình thường, thành bạn bè tốt từ khi nào vậy!” Diệp Thủy Thanh tức giận nói.

 

“Là bạn bè bình thường, tôi lỡ lời, ngày mai tôi sửa lại, cô tuyệt đối đừng giận.”

 

Diệp Thủy Thanh hừ nhẹ: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh có ý đồ gì, nói cho anh biết, anh ở đây nói bao nhiêu cũng vô dụng, mẹ tôi sắp giới thiệu đối tượng cho tôi rồi.”

 

“Đây là chuyện tốt mà, tôi giơ hai tay đồng ý, cô mau xem mắt đi, nếu không thì Thôi Tất Thành không thể từ bỏ ý định đâu.” 

 

Diệp Thủy Thanh nghe câu này, do dự liếc nhìn Cận Văn Lễ: “Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, thì sau này đi làm tan làm đừng cứ theo tôi nữa, gây ra hiểu lầm thì không hay.”

 

“Haiz, cái này có là chuyện gì chứ. Thủy Thanh à, đây là cô không đúng rồi, vốn dĩ đơn vị của hai người chúng ta sát bên, đi làm tan làm cùng đường là chuyện vô cùng bình thường, cô nghĩ nếu tôi là con gái, có phải cô cảm thấy chuyện này rất bình thường không?”

 

“Nhưng không phải anh là con trai sao?”

 

“Vậy cô cứ xem tôi là con gái đi.” Thái độ của Cận Văn Lễ rất tốt.

 

Thật sự không cách nào nói lý với người này, Diệp Thủy Thanh từng nghĩ muốn xê dịch thời gian với Cận Văn Lễ, chỉ là dù buổi sáng cô đổi thời gian thế nào, cũng có thể bị Cận Văn Lễ chặn lại, mình cũng không thể đến đơn vị lúc nửa đêm được, hơn nữa dù thái độ của cô là điềm đạm hay là lạnh lùng, Cận Văn Lễ cũng như gió thoảng qua tai, mắng không đi đánh cũng không chạy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Đây là anh nói đấy, đừng để đến lúc tôi xem mắt anh lại quấy rối.” Diệp Thủy Thanh nói ra lời cảnh cáo.

 

“Cô yên tâm đi, chúng ta mau về nhà thôi.”

 

Cận Văn Lễ để Diệp Thủy Thanh đạp xem trước, mình theo phía sau nhếch miệng thầm vui vẻ, Thôi Tất Thành chỉ biết trò phần tử tri thức, giả vờ si tình gì đó, còn làm lớn dư luận muốn ép Thủy Thanh quay lại với anh ta, chỉ là mặc cho thủ đoạn của anh ta có cao đi nữa, cũng không bằng quả đấm trực tiếp của mình, anh lại muốn xem xem khu xung quanh còn ai dám giới thiệu đối tượng cho Thủy Thanh, còn ai dám nói tốt cho Thôi Tất Thành!

 

Hành động của Chung Xuân Lan rất nhanh chóng, thời gian chưa đến nửa tháng đã nhờ vả người ta giới thiệu một đối tượng mới cho con gái.

 

“Điều kiện của đối tượng tương đối tốt, là người đi lính, nghe nói còn từng lập công, ngày mai chủ nhật con dậy sớm chút, lúc người ta đến nhà thì biểu hiện tốt chút, nghe chưa hả? Dì Hồ của con tốn không ít lòng đó.”

 

“Con biết rồi, mẹ.” Diệp Thủy Thanh trả lời, thầm nghĩ người đi lính cũng không tệ, chủ yếu là xem có phát triển không, nếu tương lai có thể đề cử cũng có tiền đồ, bây giờ cô cố hết sức muốn chọn ra một người đàn ông có tiền đồ trong biển người.

 

Nghe câu trả lời của con gái, Chung Xuân Lan hài lòng ra ngoài, đợi đến lúc gặp mặt thì lại đặc biệt trang điểm cho Diệp Thủy Thanh, đầu tiên là mượn hai hộp phấn và son đủ màu sắc vô cùng quý của chị dâu Diêu Hồng, đợi sau khi thoa xong thì lại lấy đầu diêm đã đốt tô hai đường lông mày đen đậm cho con gái, nhìn trái nhìn phải cũng coi như vừa ý, cả nhà đợi bên trai và người giới thiệu đến.

 

Lúc mười giờ hơn cuối cùng người cũng đến, người nhà họ Diệp vốn dĩ rất trông mong để gặp người đi lính này, về sau thì không nhiệt tình như vậy nữa, chỉ có điều bên trai vẫn rất để tâm, trong lời nói cũng biểu hiện ra sự vừa ý với Diệp Thủy Thanh, còn tỏ thái độ giới thiệu chi tiết tình hình trong nhà mình một lượt.

 

Diệp Thủy Thanh sớm đã ngồi không yên nữa, miễn cưỡng chịu đựng nửa tiếng thì nói có việc phải ra ngoài, Chung Xuân Lan cũng cười gượng gạo: “Đúng là không khéo, hôm nay đơn vị của Thủy Thanh chúng nó có hoạt động, chỉ là chuyện của chúng ta đã hẹn xong từ sớm nên không thể đổi mới xin nghỉ, hay là hôm nay cứ như vậy, đổi hôm khác rồi lại đến ngồi chút nhé.” 

 

Người giới thiệu nghe thì hiểu ngay, cười ha ha tiễn người đi lính kia ra ngoài, sau đó lại chạy trở lại, Diệp Thủy Thanh phớt lờ đi thẳng ra ngoài sân đứng hạ hỏa.

 

“Người đó chính là đối tượng người nhà cô giới thiệu cho cô à? Tôi nhìn anh ta có thế nào cũng có thể coi là tàn tật cấp hai*, thảo nào cô lại giận.” Không biết Cận Văn Lễ xuất hiện khi nào, chỉ mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Thủy Thanh.

 

*Ý chỉ những người thấp lùn.

 

“Anh cười cái gì, có gì đáng để cười, đây là cổng nhà tôi, tốt nhất anh nên cách xa chút.”

 

Đương nhiên là Diệp Thủy Thanh giận rồi, mình thì không có bệnh tật gì, mà dì Hồ này thật sự là hồ đồ, giới thiệu cho mình một đối tượng thấp như vậy, mình một mét sáu mươi lăm, tên đàn ông kia có thể nhìn thẳng với mình là không tệ rồi, dùng cách nói bây giờ còn không phải là một tên tàn tập cấp hai sao!

 

“Tôi thấy cô xinh đẹp nên mới cười, không cười chuyện khác.” Cận Văn Lễ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của Diệp Thủy Thanh lén nuốt nước bọt, vợ mình trông thật đẹp, không vội nhìn chút sao mà được.

 

Diệp Thủy Thanh bị dáng vẻ ngây thơ của Cận Văn Lễ chọc cười: “Anh đừng có không đứng đắn, mau về nhà đi, người này không được tôi còn có thể xem người tiếp theo, đẹp hay không cũng không có chuyện gì của anh.”

 

“Tôi đứng thêm lát rồi đi, không phải mẹ cô còn nói chuyện với người giới thiệu sau, không vội, hơn nữa giữa trưa cũng không có ai đi ra.”

 

Một lớp phấn dày trên mặt Diệp Thủy Thanh, dưới ánh mặt trời chiếu vào nóng tuôn mồ hôi, Cận Văn Lễ nhìn thấy thì vội vàng tìm thứ xung quanh có thể quạt, vừa hay có một cậu trai cầm quạt lá cọ tròn tròn đi qua, Cận Văn Lễ bước lên giật lấy: “Cho tôi mượn dùng trước, lát nữa đưa đến nhà các cậu trả cho cậu.”

 

Đầu tiên cậu trai kia sững sờ, ngay sau đó thì muốn mắng người, chỉ là đợi sau khi nhìn thấy đối phương là ai thì không nóng nảy nữa, chuồn đi ngay không thốt lên một tiếng, Cận Văn Lễ thì cầm quạt, quạt cho Diệp Thủy Thanh với dáng vẻ hiển nhiên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Người này là thổ phỉ à, cứ cướp đồ người khác công khai như vậy, Diệp Thủy Thanh không thích để ý đến Cận Văn Lễ, muốn đợi người giới thiệu đi rồi vào nhà.

 

Hai người cứ đứng như vậy, Cận Văn Lễ vừa quạt mát cho Diệp Thủy Thanh, vừa tỉ mỉ quan sát vẻ ngoài của cô, đúng là càng nhìn trong lòng càng che giấu ngứa ngáy.

 

“Tôi nói này chị Hồ, người giới thiệu như chị cũng không đáng tin quá đấy, tôi nhìn cậu kia cũng cao ngang bằng với Thủy Thanh nhà chúng tôi.” Chung Xuân Lan cố nén giận, nhưng giọng điệu cũng vô cùng không vui.

 

Chị Hồ nghe xong cũng thở dài: “Làm gì cao ngang bằng, cậu trai kia một mét sáu mươi tám, chắc chắn cao hơn Thủy Thanh. Haiz, chị nói này em gái, nếu không phải nể tình hàng xóm mấy chục năm của chúng ta, chị sẽ không ôm chuyện của nhà em đâu, nếu không phải chiều cao của đối phương có thiếu sót, cũng sẽ không đồng ý gặp mặt Thủy Thanh nhà em đâu.”

 

“Chị hai này, chị nói gì thế, Thủy Thanh nhà tôi có chỗ nào không tốt, cho dù trước đây có quen đối tượng thì cũng là ngay thẳng thật thà, sao bị chị nói cứ như không ai cần vậy.”

 

“Em gái em đừng không vui, đoán chừng chuyện này cũng chỉ còn nhà bọn em chưa biết, bây giờ dù chị nói với em cũng là đang mạo hiểm.”

 

“Vậy chị mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Chung Xuân Lan vô cùng sốt ruột.

 

“Danh tiếng của Thủy Thanh nhà bọn em bây giờ không tốt lắm, ngày nào đi làm tan làm con bé cũng đi cùng với Cận Văn Lễ - con trai út của nhà họ Cận ở đầu hẻm thì không nói, hơn nữa mấy đứa côn đồ luôn ở cùng với tên nhóc kia còn nói ở khắp nói rằng Thủy Thanh nhà em là bạn gái của Cận Văn Lễ, mở miệng ngậm miệng là gọi chị dâu, em nói xem có chuyện này thì còn nhà ai có thể chọn trúng Thủy Thanh chứ, chỉ có lòng cũng không có gan đúng chứ? Chị cũng không muốn hại người khác, chỉ là người đi lính này chị cũng đã nói tình hình thực tế, người ta chỉ đồng ý gặp thử trước rồi nói sau, không ngờ hôm nay còn rất hài lòng, em còn kén chọn à?”

 

Sau khi Chung Xuân Lan nghe xong chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen, ôm đầu thở hổn hển mấy cái rồi mới lên tiếng: “Chị Hồ à, lời này chị không được nói bậy đâu đó, con gái của tôi vẫn luôn hiền lành nhã nhặn, vô cùng trong sạch, làm sao lại dây dưa có mối quan hệ với Cận Văn Lễ chứ!”

 

Chị Hôg vỗ đùi: “Em còn không tin, vừa nãy lúc chị quay lại thì nhìn thấy thằng nhóc đó thò đầu ra nhìn ở bên ngoài sân nhà em, chắc chắn là biết tin tức rồi, không chừng giờ cũng chưa đi đâu, trái tim này của chị cũng treo lơ lửng, đừng giới thiệu đối tượng nữa bản thân chị lại rước họa vào thân!”

 

Tính Chung Xuân Lan vốn nóng nảy lại hiếu thắng, bây giờ một khắc cũng ngồi không yên, bà nhảy xuống từ trên giường đất, rón ra rón rén ra khỏi nhà, đợi lúc sắp đến cổng sân nhìn hai người đứng đưa lưng về phía mình ở đó thì tròng mắt cũng sắp trợn ra ngoài, không nói lời nào đã xông qua. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp