Sau khi Thôi Tất Thành hỏi xong, tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều chuyển ánh mắt lên người Diệp Thủy Thanh, Cận Văn Lễ cũng nhìn Diệp Thủy Thanh sâu xa, hơi có vẻ căng thẳng chờ câu trả lời của cô.
Nếu mình không có trải nghiệm sống lại lần này, đoán chừng sớm đã bị cảnh này dọa đến ngớ rồi, Diệp Thủy Thanh đặt đũa xuống không nhanh không chậm, đứng dậy đối mặt với Thôi Tất Thành, giọng điệu rất bình tĩnh: “Thôi Tất Thành, em đã đề nghị chia tay với anh rồi, Cận Văn Lễ là hàng xóm cách con phố với nhà em, có thể là có chút thiện cảm với em, nhưng em cũng tỏ ý từ chối một cách rõ ràng. Có điều em cho rằng con người Cận Văn Lễ này rất tốt, cho nên bây giờ bọn em là bạn bè bình thường, còn về anh, e rằng ngay cả bạn bè bình thường chúng ta cũng không làm được, vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, tôi trịnh trọng tuyên bố, từ nay về sau, tôi và Thôi Tất Thành chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp.”
Ban đầu khi Cận Văn Lễ nghe Diệp Thủy Thanh nói là bạn bè bình thường với mình thì cảm thấy rất thất vọng, nhưng lại nhìn sang kết quả của Thôi Tất Thành thì bắt đầu vui mừng mình mạnh hơn anh ta nhiều, ít nhất còn có cơ hội khiến mối quan hệ bạn bè bình thường phát triển thành người yêu, thế nên lại không nhịn được mà bật cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt của Thôi Tất Thành lúc này chứa đầy tổn thương mà đau khổ, anh ta dùng tình cảm chân thật đối xử với Diệp Thủy Thanh, từ sau khi Diệp Thủy Thanh đồng ý hẹn hò với mình, anh ta vẫn luôn đối xử với cô gái này như vợ tương lai của mình, có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến cô, lúc không gặp được cũng luôn nhớ nhung cô trong lòng.
Không lâu trước đây hai người vẫn yên ổn, sao đột nhiên lại biến thành cục diện hôm nay, từ trong lòng anh ta đã không chấp nhận được kết quả này, huống hồ đối thủ của mình là tên khốn Cận Văn Lễ này!
Đúng! Nhất định là chút ít ơn huệ của Cận Văn Lễ đã mê hoặc Diệp Thủy Thanh, ngoài giở thủ đoạn đường ngang ngõ tắt ra thì tên côn đồ này căn bản không có gì tốt, mình tuyệt đối không thể bị đánh bại, để cho tên khốn Cận Văn Lễ này chế giễu!
“Thủy Thanh, anh biết em chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông, điều hôm nay em nói đều là lời nói giận dỗi, anh sẽ không từ bỏ đâu! Vì không để em khó xử, anh về văn phòng trước đây.”
Thôi Tất Thành nói xong thì đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh bảo vệ thì dừng bước chân lại: “Nghe thấy không, người này không phải bạn trai của Thủy Thanh, sau này các anh tự xem mà làm đi.”
Cận Văn Lễ thấy vậy cũng không muốn thua kém, đợi sau khi Thôi Tất Thành đi ra khỏi phòng nghỉ liền nói: “Thủy Thanh à, tôi vốn dĩ định ăn cơm với cô, nhưng thấy tâm trạng bây giờ của cô không tốt, tôi không làm phiền cô nữa, cô từ từ ăn lúc tôi tan làm lại đến tìm cô sau.”
Người trong phân xưởng thì đợi sau khi Cận Văn Lễ đi xa mới bắt đầu mồm năm miệng mười trách móc Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh à, sao cô có thể vớ vẩn như vậy, điều kiện của Thôi Tất Thành tốt cỡ nào, biết bao cô gái trong xưởng đều để ý anh ấy, sao cô tùy tiện nói chia tay thế? Cái tên Cận Văn Lễ kia vừa nhìn thì chẳng phải người tốt lành, cô đừng bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta với lợi ích phía trước che mắt, làm gì có người đứng đắn nào mà cả ngày không đi làm, mà ngày nào cũng có thể lấy được cơm ngon canh ngọt? Nếu cô thật sự quấy rối với anh ta, thì người nhà cô đều không ngóc đầu lên được!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi biết mọi người đều có lòng tốt, nhưng tôi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, không cần khuyên nữa, tôi không hẹn hò với Cận Văn Lễ, cũng sẽ không quay lại với Thôi Tất Thành.” Tuy ngoài miệng Diệp Thủy Thanh nói như vậy, nhưng cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa, thu dọn hộp cơm xong, định đợi lúc tan làm rồi trả cho Cận Văn Lễ để anh ăn.
Mọi người thấy Diệp Thủy Thanh ngang bướng như vậy thì đều lắc đầu thở dài, chỉ đợi sau khi tâm trạng cô bình thường lại rồi hẵng nghĩ cách khuyên giải.
Lúc chiều, chủ nhiệm của phân xưởng tìm Diệp Thủy Thanh, tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện, sau đó cũng tận tình khuyên bảo một phen, Diệp Thủy Thanh chỉ nghe cũng không trả lời.
Sau khi tan làm, Diệp Thủy Thanh không muốn lại để đồng nghiệp nhìn thấy mình đi cùng với Cận Văn Lễ, để tránh gây thêm rắc rối, thế là cố ý kì kèo một lát.
“Thủy Thanh, không hay rồi, Thôi Tất Thành và Cận Văn Lễ đang đánh nhau ở cổng xưởng, chị mau đi xem đi!” Đột nhiên Tiểu Trâu chạy vào, kéo Diệp Thủy Thanh ra ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh vừa nghe câu này thì rất đau đầu, hai người này hiểu chuyện chút được không đây!
Thôi Tất Thành trợn mắt nhìn Cận Văn Lễ một cách hung tợn, gân xanh trên trán, trên cổ đều nổi lên, buổi trưa sau khi anh ta rời khỏi phân xưởng thì trong lòng buồn bực muốn xem xem rốt cuộc Ninh Quân bị bệnh gì, đợi sau khi đến chỗ nhân sự hỏi thì mới biết là người ta đánh bị thương.
Lúc đó anh ta cảm thấy không ổn, từ nhỏ đến lớn Ninh Quân cùng học tiểu học và cấp hai với mình, mối quan hệ rất vững chắc, trước đây cũng không phải người gây sự, sao vô duyên vô cớ lại bị đánh chứ? Càng nghĩ càng không đúng, rồi lại liên tưởng đến sự xuất hiện của Cận Văn Lễ thì một khắc cũng không nán lại được, về văn phòng xin nghỉ một tiếng đạp xe đến nhà Ninh Quân.
Đợi Ninh Quân nói sự thật, đầu Thôi Tất Thành tức đến mức vang lên ong ong, thì ra tên khốn Cận Văn Lễ này sớm đã có lòng chen chân làm người thứ ba, còn đánh bạn học bảo vệ mình thành như vậy, thù mới hận cũ cộng vào lúc ấy chỉ mong có thể sâu xé đối phương.
Kìm nén cơn giận trở về xưởng, khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc sắp tan làm, Thôi Tất Thành nhanh chóng đạp xe chạy ra trước năm phút, tìm một góc che khuất bên ngoài cổng của xưởng chờ Cận Văn Lễ xuất hiện, anh ta nghĩ với tính tình lưu manh của Cận Văn Lễ, chắc chắn sẽ quấn lấy Diệp Thủy Thanh.
Quả nhiên, mình vừa trốn xong thì nhìn thấy Cận Văn Lễ đạp chiếc xe màu đen lắc lư chạy qua, sau khi đến cổng xưởng thì dừng xe, đi đi lại lại nhìn quanh trong sân, hiển nhiên là đang tìm Diệp Thủy Thanh.
Thôi Tất Thành cũng không để ý nhiều, chạy ra từ trong góc, xông thẳng đến trước mặt Cận Văn Lễ lạnh lùng chất vấn: “Cận Văn Lễ, có phải anh đánh Ninh Quân không!”
Cận Văn Lễ bị dọa giật mình: “Anh từ đâu chui ra vậy, ai là Ninh Quân? Không quen!”
“Anh bớt giả ngơ đi, có gan đánh người nhưng lại không có gan thừa nhận, anh chính là một kẻ hèn nhát!”
“Anh nói chuyện cẩn thận chút cho tôi à, ông đây không đánh người vô cớ, Ninh Quân là cái thứ gì tôi cũng không biết, đánh anh ta làm gì?” Cận Văn Lễ bị hỏi đến ù ù cạc cạc.
“Ninh Quân là đồng nghiệp trong phân xưởng của Thủy Thanh, cũng là bạn học của tôi, tuần trước vì cậu ấy bảo vệ mối quan hệ của tôi và Thủy Thanh nên tối đó anh đã trả đũa cậu ấy đánh cậu ấy bị thương, anh dám nói không có chuyện này đi?”
Lúc này Cận Văn Lễ mới hiểu ra, lập tức bật cười: “Thì ra là cậu ta à, cậu ta bị đánh là bình thường, nói nhiều quá, không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện gây hấn với tôi, nhưng thật sự không phải tôi đánh người, tôi không đích thân ra tay, có điều nếu anh có lời cứ việc nói với tôi là được, chuyện này tôi gánh!”
“Anh gánh? Dám hành hung quang minh chính đại như thế thì anh nên bị bắt vào tù! Cận Văn Lễ, tôi nói cho anh biết, Thủy Thanh đã định sẵn là con dâu nhà họ Thôi của tôi, tên côn đồ như anh căn bản không xứng với cô ấy, bây giờ anh cút ngay cho tôi, nếu còn dám làm phiền Thủy Thanh, thì tôi không khách sáo đâu!” Thôi Tất Thành nói chuyện đã đỏ cả mắt, anh ta là một người nhã nhặn tính tình dịu dàng, nhưng cũng bị hành động vô lý của Cận Văn Lễ chọc giận đến mức không kiềm được.
“Ơ! Làm gì, anh còn muốn động tay à, tôi nói anh biết, tôi có xứng với Thủy Thanh hay không thì không cần anh nói, Thủy Thanh thấy tôi tốt thích tôi là được, Thủy Thanh đã chính thức tỏ thái độ không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh rồi, anh sớm đã bị loại. Nể mặt anh bị đá, hôm nay tôi không tính toán với anh, mau về nhà khóc đi, nếu không thì cậu bạn học xui xẻo gì của anh chính là kết cục của anh đấy! Ha ha...”
Mồm mép Cận Văn Lễ trơn tru, dáng vẻ ngông cuồng đó khiến người qua đường đều có kích động tát anh một bạt tai, huống hồ Thôi Tất Thành là người trong cuộc căn bản không cách nào nhịn được, nén một hơi bước một chân lên đạp ngã xe đạp của Cận Văn Lễ trước tiên, ngay sao đó lại túm cổ áo của Cận Văn Lễ.
Chỉ là chiều cao 1m73 của anh ta với Cận Văn Lễ cao 1m82, về khí thế thì thấp một khúc, người xem náo nhiệt đều lau mồ hôi thay Thôi Tất Thành, bởi vì coi như là bỏ đi yếu tố chiều cao này, chỉ dựa vào kinh nghiệm đánh trăm trận của Cận Văn Lễ, Thôi Tất Thành nhất định sẽ thua thiệt, hơn nữa rất có thể sẽ thua thiệt lớn, đều là người cùng đơn vị, đương nhiên có người nghiêng về Thôi Tất Thành, mau chóng chạy đến chỗ bảo vệ lén gọi điện cho đồn cảnh sát.
Có người đi báo cảnh sát, bên này cũng có người kêu hay, không biết từ lúc này người của xưởng rượu phố đối diện cũng vây quanh một đám, đều đang cỗ vũ cho Cận Văn Lễ, hiển nhiên là cùng một nhóm với Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ mặc cho Thôi Tất Thành túm lấy mình, rũ hai tay đã nắm thành quả đấm: “Tôi đếm đến ba, nếu anh không buông tay, đến lúc đó tàn phế chỗ nào thì đừng trách tôi, ông đây ra tay không có chừng mực đâu.”
“Anh đếm đến một trăm tôi cũng không buông, người tôi đánh chính là tên khốn nạn như anh đó!” Thôi Tất Thành cũng không đợi Cận Văn Lễ đếm đến ba gì, quơ thẳng nắm đấm với lực mạnh vào mặt của Cận Văn Lễ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên là Cận Văn Lễ có thể ung dung tránh né, thuận thế còn có thể thêm một đấm vào bụng dưới của Thôi Tất Thành, đoán chừng tên này cũng không bò dậy nổi.
Chỉ có điều trong cái chớp mắt anh vừa muốn né tránh, bỗng nhiên ánh mắt thoáng qua nhìn thấy Diệp Thủy Thanh từ trong sân xưởng in chạy ra, tâm tư khẽ động lập tức dừng động tác, hứng trọn một đấm của Thôi Tất Thành, sau đó ôm mặt đáp lại một tiếng rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Thôi Tất Thành làm gì biết đánh nhau, tuy một đấm này đã đánh rồi, nhưng vì không biết sử dụng khéo léo cho nên đấm một đấm thì xương trên tay mình cũng đau như sắp nứt ra, nhưng lại không cam tâm từ bỏ tình thế quá tốt như vậy, liền nén cơn đau lấy chân đá Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ bảo vệ đầu, cuộn tròn người chỉ không động đậy, chút sức lực này của Thôi Tất Thành căn bản không tính là gì với anh.
“Thôi Tất Thành, anh dừng tay lại!”
Diệp Thủy Thanh chạy qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì liền tức giận, bước lên đẩy Thôi Tất Thành sang một bên, ngồi xổm xuống kiểm tra xem Cận Văn Lễ bị thương thế nào.
“Anh không sao chứ?”
Cận Văn Lễ buông tay ra, thở hổn hển cả buổi mới mở mắt, nói một cách yếu ớt: “Thủy Thanh à, tôi không chọc anh ta, tôi chỉ đứng đây đợi cô ra, anh ta vừa bước lên đã ra tay, tôi sợ cô khó xử mới không đánh trả.”
“Tôi biết, anh khoan hãy đứng dậy, đợi thật sự không có chuyện gì hẵng nói.” Diệp Thủy Thanh an ủi Cận Văn Lễ, sau đó ngẩng mặt tức giận lườm Thôi Tất Thành,
“Anh làm sao thế, chỗ này là nhà anh mở à, người khác đứng đây cũng không được, anh dựa vào đâu mà đánh người?”
Thôi Tất Thành cũng tức giận thở hổn hển: “Anh ta đáng đánh, sao em không hỏi xem anh ta đã đánh Ninh Quân thành bộ dạng gì rồi? Ninh Quân bị thương vì anh, anh không thể bỏ qua cho tên lưu mạnh này được!”
“Nếu anh cho rằng anh ta đánh Ninh Quân thì đến đồn báo cảnh sát, đương nhiên cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, anh có quyền gì mà ra tay đánh người ta bị thương?”
“Đúng vậy, mọi người đều nhìn thấy là người này đánh Cận Văn Lễ xưởng chúng tôi, Cận Văn Lễ không đánh trả chút nào, chuyện này phải có một lời giải thích, lãnh đạo xưởng của các người đâu mau tìm ra đây để anh ta xem xem, người của xưởng in anh ta ngang nhiên đánh người khác bị thương trên phố, chuyện này không xong đâu!” Thoạt đầu người của xưởng rượu nhìn thấy Cận Văn Lễ bị đánh ngã thì còn ngạc nhiên, rồi lại nhìn tình hình bây giờ thì lập tức hiểu ngay, thế là đều bắt đầu ầm ĩ đòi xử lý Thôi Tất Thành.
Người bên phía xưởng in đều ngơ ngác, ai ngờ được Cận Văn Lễ biết co biết duỗi như vậy, thật sự là cứ mặc cho bị đánh!
Đang lúc giằng co, đồn cảnh sát gần khu xưởng có người đi ra, đại khái hiểu được tình hình, rồi lại liếc nhìn Cận Văn Lễ nằm dưới đất, nói: “Không bị làm sao thì đứng dậy đi, có thể thấy cậu nằm dưới đất thật sự là hiếm thấy đấy.”
Cận Văn Lễ cười hì hì đứng dậy dứt khoát: “Đúng là không sao, có điều quả đấm này chịu thật oan uổng, mọi người hỏi anh ta đi.”
Người của đồn cảnh sát nghe vậy thì nhìn sang Thôi Tất Thành: “Anh ra tay đánh người là chuyện dễ thấy, chúng ta hòa giải trước, nếu không hòa giải được thì hẵng nói bước tiếp theo.”
“Không cần hòa giải, tôi đã đánh anh ta.”
“Cậu đúng là khí phách, không hòa giải chính là chịu giam giữ à? Cậu không cần công việc nữa à?” Cảnh sát nhân dân vừa nhìn thì đã biết tên ngốc này lại chịu thiệt bởi Cận Văn Lễ rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh sốt ruột, nếu Thôi Tất Thành thật sự ngang bướng bị bắt đi, vậy mất công việc thì không nói, cả người cũng bị phá hủy, thời đại này có vết xấu tiền án này thì không cách nào trở mình nữa, thế là lập tức khuyên can: “Thôi Tất Thành, anh đừng nhất thời kích động, anh nghĩ kỹ cho người nhà của anh rồi hẵng nói.”
“Em còn biết quan tâm anh?” Thôi Tất Thành nhìn Diệp Thủy Thanh hỏi.
Còn chưa đợi Diệp Thủy Thanh trả lời, Cận Văn Lễ bước lên trước đứng, chắn giữa hai người: “Đồng chí cảnh sát, tôi đồng ý hòa giải, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh ta, các anh về đi.”
“Cậu nói về là về à, cậu ấy đánh người, còn có thái độ này, nhất định phải tiến hành giáo dục lại.”
Cận Văn Lễ cười hì hì đi qua khoác vai một cảnh sát nhân dân rồi nói: “Đây không phải là mâu thuẫn nội bộ của nhân dân sao, hay là san sẻ cho tự mọi người giải quyết đi, đồn cảnh sát đã rất bận rồi, không tiện gây thêm phiền phức cho các anh nữa, chúng tôi tự giải quyết, tự giải quyết.”
Cảnh sát trợn mắt nhìn Cận Văn Lễ: “Cậu gây phiền phức cho chúng tôi còn ít sao? Được rồi, uổng công bận rộn một trận, giải tán đi.”
Cảnh sát vừa đi, Thôi Tất Thành đã được đồng nghiệp kéo về xưởng, mọi người đều khuyên anh ta xử lý vết thương trên tay rồi hẵng về nhà.
Không bao lâu người đều giải tán, Cận Văn Lễ đỡ xe đạp của mình đi đến bên cạnh Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Cô đến thật là đúng lúc, nếu không thì tôi thảm rồi.”
“Anh thảm cái gì, đừng cho rằng tôi không biết rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì, Thôi Tất Thành không hiểu gì cả mới mắc lừa anh, anh không đánh lại anh ấy chắc?” Sau khi Diệp Thủy Thanh bình tĩnh lại thì cũng hiểu ra chuyện bên trong.
Cận Văn Lễ vui vẻ: “Có đánh lại hay không, không phải tôi cũng không đánh trả sao? Chút tố chất này tôi vẫn có, không thể để bẽ mặt mới phải, chúng ta về nhà thôi.”
Diệp Thủy Thanh không nói thêm nữa, đạp xe đi cùng Cận Văn Lễ.
Lúc sắp đến giao lộ, Diệp Thủy Thanh dừng xe lại, Cận Văn Lễ cũng dừng xe theo: “Vẫn chưa đến chỗ mà, đợi quẹo qua thì tôi không tiễn cô nữa.”
“Sau này anh đừng đến xưởng tìm tôi nữa, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, lúc rảnh thì gặp mặt là được, cũng không cần đưa đón tôi, càng không cần đưa cơm cho tôi, tạm biệt!”
Ánh mắt Diệp Thủy Thanh nhìn chăm chăm vào mặt đường, cũng không nhìn Cận Văn Lễ, nói xong một hơi thì đạp xe chạy đi.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô hiểu được, không thể lại để Cận Văn Lễ có nhiều liên quan với mình nữa, nếu không thì phiền phức quá nhiều, chỉ cần mình và anh không hoàn toàn cắt đứt liên hệ, anh có tiền thế nào đến lúc đó chắc chắn có thể biết được ít nhiều, nghe ngóng thêm là được rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh như chạy trốn thì khẽ cau mày, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm: Diệp Thủy Thanh nói như vậy với mình, lẽ nào là còn chút tình cảm với Thôi Tất Thành, đau lòng thay anh ta? Vậy mình không thể lơ là. Tạm biệt thì tạm biệt, vốn dĩ ngày mai còn phải gặp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT