Diệp Thủy Thanh vội vàng chạy về nhà, vừa vào cửa thì bị mẹ chặn lại: “Sao con về nhanh như vậy, con chạy cái gì? Tất Thành đâu?” Chung Xuân Lan nhíu mày nhìn con gái.

 

“Con hơi đau bụng, sau khi anh ấy đưa con về thì về nhà rồi, hôm nay chị anh ấy về.”

 

“Đau bụng, có phải ăn đồ hư rồi không?” Chung Xuân Lan vừa nghe con gái không khỏe trong người, sức chú ý lập tức được di chuyển.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Chỉ là trời nóng ăn cây kem thôi.”

 

“Vậy là bị cảm rồi, con về phòng nằm trước đi, đợi lát nấu nước sôi rồi mẹ đưa qua cho con, sau này ăn ít đồ lạnh như vậy lại.”

 

Diệp Thủy Thanh đáp lại một tiếng rồi về phòng mình, nằm trên giường nghĩ xem còn cách nào làm giàu.

 

Chỉ tiếc là nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được nguyên do, mặc dù là sống lại một lần nữa, nhưng mình chỉ có học lực cấp hai vốn dĩ hiểu biết không nhiều, sau khi kết hôn xung quanh cũng chưa từng tiếp xúc với người thành công gì, lại không tìm tòi học hỏi lối làm ăn của thời năm 80, càng không tiên tri để ghi số trúng thưởng vé số gì đó, cho dù cái đơn giản nhất cô biết tương lai giá nhà sẽ tăng mạnh, nhưng trong tay mình cũng cần có tiền mới được, bây giờ tiền lương mỗi tháng của cô mới 35 tệ 7 đồng, lại là một cô gái thì làm được gì chứ!

 

Cho nên trừ chuyện Cận Văn Lễ tất nhiên sẽ thành công này ra, Diệp Thủy Thanh thật sự không nghĩ ra đường tắt làm giàu có nắm chắc nào khác, còn không được nữa thì mình cũng có thể xem mắt thêm mấy lần, xem xem có khả năng tìm được chỗ dựa tốt không, dẫu sao thì cho dù Cận Văn Lễ có tiền đi nữa thì cũng không chắc chắn sẽ đồng ý giúp người nhà của mình.

 

Cuối cùng Diệp Thủy Thanh vẫn quyết định không đến giây phút cuối cùng thì không thể dễ dàng chọn tên côn đồ Cận Văn Lễ.

 

Có điều muốn ngăn cản bi kịch diễn ra, thì buộc phải làm tốt việc của Thôi Tất Thành trước mới được, chỉ cần anh ta đồng ý chia tay thì mình mới có thể thuyết phục người nhà chấp nhận chuyện này.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngày mai thứ hai, lúc mình đi làm vừa hay có thể tìm Thôi Tất Thành nói chuyện, dù sao thời gian cũng không vội, cứ từ từ vậy.

 

Đến tối Diệp Thủy Thanh quây quần ăn cơm với người nhà, lúc này anh cả đã kết hôn, anh hai đang có đối tượng, điều kiện của nhà bọn họ cũng coi như không tệ, khi ấy bố xây ba phòng trong sân nhà, một phòng lớn hai phòng nhỏ, cũng là vì suy nghĩ đến phòng cưới của hai người con trai, mình là con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, cho nên chỉ ở phòng lớn với bố mẹ là được.

 

Nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ ngồi trong sân vừa ăn vừa nói chuyện, lần nữa Diệp Thủy Thanh lại hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải bảo vệ người nhà của mình, để bố mẹ sống ngày tháng hạnh phúc!

 

Hôm sau, Diệp Thủy Thanh ăn sáng rồi mang hộp cơm, chạy chiếc xe đạp 28 inch của chị dâu đến đơn vị, chiếc xe đạp này là vì sau khi chị dâu cả đến lại ở gần đơn vị, nên cho cô mượn chiếc xe này dùng, vừa hay tiết kiệm tiền gia đình mua xe cho mình, lúc này mua chiếc xe thì bằng với mua xe hơi, là chuyện vô cùng lớn lao.

 

Từ ngõ hẻm quẹo ra Diệp Thủy Thanh chạy trên đường chính, đột nhiên cảm giác có một người cứ vút qua bên cạnh mình, sau khi thấy kì lạ thì liếc nhìn sang bên cạnh, kết quả bị dọa đến mức tay lái nghiêng một chút, suýt thì đụng vào xe của người khác.

 

“Anh làm gì đó?” Diệp Thủy Thanh cau mày hỏi Cận Văn Lễ cười hì hì cũng đang chạy chiếc xe đạp 28 inch màu đen.

 

“Đi làm nè, đúng lúc hai chúng ta thuận đường, cô chạy xe này à?” Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh cố sức đạp xe thì tìm cách bắt chuyện.

 

Từ trước đến nay mình chưa từng nghe qua chuyện Cận Văn Lễ đi làm, trước sau con phố và cả con hẻm thì anh được biết đến với cái tên đi làm không đứng đắn, có chỗ làm hay không cũng không chắc, bây giờ lại nói đi làm, ai tin chứ!

 

“Anh làm ở đâu?” Trong mắt Diệp Thủy Thanh mang theo vẻ nghi ngờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cận Văn Lễ đã tính toán trước: “Xưởng rượu, không phải cô ở xưởng in sao, cô nói xem có thuận đường không?”

 

Đúng thật là thuận đường, vừa hay xưởng rượu ở phía xéo đối diện với chỗ làm của mình, thì ra tên này thật sự có chỗ làm.

 

Lần này Diệp Thủy Thanh cũng không thể nói thêm gì khác, chỉ cắm đầu đạp xe, cho dù Cận Văn Lễ nói gì cũng không đáp lại anh.

 

Cận Văn Lễ thấy vậy cũng không nản lòng, vẫn cười cười nói nói không ngừng.

 

Đến cổng xưởng, Diệp Thủy Thanh liền dựng xe đạp xuống, nhanh chóng vào cổng lớn, qua một khoảng cách mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cận Văn Lễ chống một chân ngồi trên xe đạp cũng đang nhìn về phía mình, thế là vội vàng thẳng người dắt xe vào bãi rồi vào phân xưởng.

 

Quy mô của xưởng in nhà nước mà Diệp Thủy Thanh làm rất lớn, công nhân cũng rất nhiều, chỉ riêng phân xưởng gấp giấy mà cô làm thì đã có mấy phòng, công việc lúc này không phải lo, in sách in nhãn hiệu gì đó căn bản là bận rộn, tăng ca đổi ca là chuyện như cơm bữa, hơn nữa trong một phân xưởng đều là những thanh niên có độ tuổi xấp xỉ, mọi người ở cùng nhau mỗi ngày đều rất vui vẻ, cũng có không ít người quen đối tượng kết hôn trong xưởng, đây cũng là khoảng thời gian Diệp Thủy Thanh nhớ nhất sau khi thất nghiệp.

 

“Lấy hộp cơm về rồi đây!” Một tiếng chuông buổi trưa, mọi người đều đến phòng nghỉ ở bên ngoài, mỗi ngày luôn có người lấy sọt sắt đến chỗ nồi lớn trong căn tin mang hộp cơm của người trong phân xưởng của mình về, đây cũng là một việc tốn sức.

 

Diệp Thủy Thanh và mấy người khác gấp xong mấy chục việc trong tay trước mới rửa tay chuẩn bị cầm hộp ăn cơm, kết quả vừa đến cửa phòng nghỉ thì nhìn thấy đồng nghiệp Tiểu Trâu đỏ mặt ra ngoài.

 

“Ăn xong nhanh như vậy à, em ăn gì mà nóng thành như vậy rồi?” Diệp Thủy Thanh trêu chọc cô gái chưa đến hai mươi tuổi này.

 

Tiểu Trâu chỉ cười, cầm bình nước nóng rót một bình trà lớn rồi mới đi vào với Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh này chị mau vào đi, bên trong đang kể chuyện cười đấy, buồn cười chết được, nghe người ta nói tên Cận Văn Lễ này không làm việc chính đáng, thật ra con người anh ta cũng rất hài hước.”

 

“Sao em biết Cận Văn Lễ?” Diệp Thủy Thanh không ngờ Cận Văn Lễ lại tìm đến đơn vị của mình, càng không ngờ còn trở thành nhân vật ai ai cũng biết, lúc mình ở đơn vị trước nay chưa từng nghe ai bàn tán về anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tiểu Trâu thấp giọng: “Em đâu có quen anh ta, là anh ta tự đến đấy, cũng không biết sao lại chạy đến phân xưởng của chúng ta nữa, vừa nãy có người nói anh ta không đàng hoàng, em thấy cũng không tệ, nước này là cho anh ta uống đấy, nói chuyện nhiều quá nên kêu khát, mọi người đều thích nghe anh ta nói chuyện, em được cử ra ngoài bưng trà rót nước cho người ta này.”

 

Hai người nói chuyện thì đã đi vào phòng nghỉ, Diệp Thủy Thanh liếc nhìn Cận Văn Lễ đang được một đám người vây quanh, lặng lẽ cầm hộp cơm của mình lên rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

 

“Diệp Thủy Thanh, cô mang theo cơm gì thế?”

 

Cuối cùng vẫn không tránh được, Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ gọi tên mình ít nhiều cũng có chút bất lực, cũng không ngẩng đầu lên chỉ trả lời lại một câu: “Cơm cao lương.” 

 

Cận Văn Lễ lắng nghe, nhìn sang Diệp Thủy Thanh đang ở cách một đám người, sau đó cầm bình trà lớn đứng dậy đi qua, ngồi đối diện Diệp Thủy Thanh rồi cười nói: “Tôi hỏi cô mang món gì đến?”

 

“Tự nhìn đi.”

 

Cận Văn Lễ nhìn đậu hũ trong hộp cơm của Diệp Thủy Thanh rồi lại nói: “Cơm cao lương khô lắm, ăn miết cổ họng không chịu được đâu.”

 

Không ăn cái này thì ăn cái gì, cái loại lương thực tinh như cơm nhà ai có thể ăn mỗi ngày chứ, xem ra người này đúng là nói chuyện không đứng đắn.

 

“Thủy Thanh này, hai người quen nhau à?” Có người thấy bọn họ nói chuyện thì hỏi một câu.

 

Còn chưa đợi Diệp Thủy Thanh trả lời, Cận Văn Lễ đã giành nói: “Không phải quen nhau, tôi và Thủy Thanh là hàng xóm trước sau hẻm, bình thường hay gặp mặt, qua lại khá tốt.”

 

Mọi người nghe vậy thì gật đầu cũng không để trong lòng, nếu đã là hàng xóm vậy qua lại tốt cũng đúng.

 

Diệp Thủy Thanh không muốn gây phiền phức, chỉ đành ngầm thừa nhận lời nói của Cận Văn Lễ, nhanh chóng ăn cơm xong thì chuẩn bị đến phía cơ quan tìm Thôi Tất Thành.

 

“Sao anh còn theo tôi?” Diệp Thủy Thanh dừng bước chân đứng bên cạnh bồn hoa, xoay qua trách Cận Văn Lễ vẫn luôn theo mình. 

 

Cận Văn Lễ mỉm cười: “Trước nay tôi chưa từng đến đơn vị của các cô, cô dẫn tôi đi dạo đi.”

 

“Đơn vị có gì để dạo, không phải sân ở xưởng rượu các anh còn lớn hơn chỗ chúng tôi nhiều sao? Hơn nữa tôi với anh cũng không quen biết, anh đừng tự làm thân như vậy có được không?”

 

“Con người tôi đúng là hiền lành, vốn dĩ chúng ta là hàng xóm, chỉ là trước đây cô thấy tôi thì cứ chạy, thật ra cô không cần sợ, từ từ thì cô có thể hiểu con người như tôi biết thương yêu người khác nhất.”

 

Người này đúng là mặt dày, Diệp Thủy Thanh nghĩ trước khi mình chưa hiểu rõ suy nghĩ thì đầu tiên đừng nên trêu chọc Cận Văn Lễ thì hơn: “Tôi không sợ, nhưng hàng xóm có cách xử lý của hàng xóm, đối tượng của tôi cũng là người của đơn vị này, bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy, anh về đi.”

 

Nụ cười trên gương mặt Cận Văn Lễ hơi nhạt lại: “Cô cứ việc đi, tôi đi lòng vòng.”

 

Diệp Thủy Thanh cũng không khách sáo, đi thẳng vào tòa cơ quan trước mặt, đến văn phòng công đoàn mới biết vì gần đây đơn vị phải đổi bản tin, ngày nào Thôi Tất Thành cũng bận rộn chân không chạm đất, ăn cơm xong thì đãxuống xưởng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vì không đạt được mục đích nên Diệp Thủy Thanh hơi thất vọng, chỉ đành về phân xưởng trước, nghĩ là đợi lúc tan làm rồi hẵng tìm Thôi Tất Thành cũng được.

 

“Không thấy người à?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh ra nhanh như vậy thì đến đón.

 

“Sao anh còn chưa đi?”

 

“Tôi còn phải về phân xưởng của các cô chào hỏi nữa, nếu không thì tỏ ra tôi không lịch sự, chẳng phải sau này còn đến thường xuyên sao?”

 

Có điều là không mời mà đến, còn thật sự nghĩ tất cả mọi người đều thích nữa, Diệp Thủy Thanh không quan tâm, một trước một sau trở về phân xưởng với Cận Văn Lễ.

 

Người trong phân xưởng đang đánh bài tú lơ khơ, thấy hai người bọn họ quay về thì đều mỉm cười: “Thủy Thanh, cô với Thôi Tất Thành thật là không có duyên, anh ấy vừa qua tìm cô, thấy cô không ở đây thì đi rồi, kết quả anh ấy vừa đi thì cô vừa vào.”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy đấy, hai người quả thật là không có duyên.” Cận Văn Lễ nối tiếp một câu theo lời người kia, sau đó nheo mắt nhíu mày với Diệp Thủy Thanh có ý đồ sâu xa khác.

 

“Tôi sắp làm rồi.” Diệp Thủy Thanh cố ý phớt lờ ý nghĩa trong lời nói của Cận Văn Lễ.

 

Cận Văn Lễ cũng không nói thêm nữa, chào hỏi mọi người xong thì rời đi.

 

Buổi tối lúc tan làm Thôi Tất Thành vẫn phải ở lại tăng ca, Diệp Thủy Thanh thấy không nói chuyện được nên đạp xe ra khỏi xưởng rồi về nhà, sau đó cũng không biết Cận Văn Lễ lại theo bên cạnh từ lúc nào, Diệp Thủy Thanh biết cho dù mình đạp nhanh đi nữa cũng không thể bỏ lại anh, chỉ đành giả vờ không quen. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cận Văn Lễ dừng xe ở đầu ngõ, ở xa xa nhìn Diệp Thủy Thanh vào cổng nhà rồi mới rời khỏi.

 

Đến thứ ba Cận Văn Lễ vẫn theo Diệp Thủy Thanh đi làm như thế, lúc trưa cũng đến xưởng in nói chuyện với phân xưởng của Diệp Thủy Thanh như hôm qua, chẳng qua là lần này lúc anh đến còn mang đồ theo.

 

“Cô ăn cái này.”

 

Diệp Thủy Thanh nhìn thấy hai hộp cơm Cận Văn Lễ để trước mặt mình, một hộp đựng cơm hộp còn lại đựng cà xào, mặc dù xào mỡ lợn nhưng mùi hương rất thơm, lương thực tinh này mỗi nhà đều có hạn, Cận Văn Lễ cầm một hợp cơm như vậy đến cũng không có chừng mực.

 

“Tôi tự có cơm.” Diệp Thủy Thanh làm sao ăn đồ của Cận Văn Lễ được.

 

Cận Văn Lễ đẩy hai hộp cơm đến trước mặt Diệp Thủy Thanh, đồng thời tay chân nhanh nhẹn giành lấy hộp cơm của Diệp Thủy Thanh: “Tôi ăn của cô.” Nói xong thì cầm đũa lên ăn một đũa to.

 

Diệp Thủy Thanh bị hành động của anh làm cho trợn mắt há mồm, nhìn Cận Văn Lễ ăn ngon lành rồi lại nhìn đồng nghiệp phân xưởng cũng đang trợn mắt há mồm bên cạnh, lúc này trong lòng Diệp Thủy Thanh chỉ có một suy nghĩ: Lần này chắc chắn Thôi Tất Thành sẽ đến tìm mình nhanh thôi!


 




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play