Hạ Quân nói, Cố Tả đã làm đơn xin, có thể trở thành nhân viên y tế đầu tiên tới Vũ Hán tiếp viện.

Tôi nhớ tới hôm tôi xuất viện, tôi quay đầu thấy Cố Tả đang đứng trong phòng bệnh, anh nói: “Hữu Hữu, hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ánh mắt ấm áp, dịu dàng lại bi ai của anh… chỉ vì khi đó Cố Tả biết, mình đã phó mặc cho sống chết! Thế nhưng khi đó tại sao anh lại không nói cho tôi biết? Nếu như anh nói với tôi, chắc chắn giây phút đó sẽ trở nên rất khác.

Nhưng Cố Tả lại không chịu nói, chỉ cứ như thế dửng dung nhìn tôi. Đón nhận sự thống khổ mà người phụ nữ anh từng dành tất cả dịu dàng, ấm áp, kiên nhẫn và ngọt ngào cho anh.

Trong nháy mắt đó, tôi chỉ cảm thấy không khí đều như đang đốt cháy lồng ngực tôi, đau đớn kịch liệt khiến tôi gần như đứng không vững. Nước mắt cũng không ngừng được thi nhau chảy xuống, dựa vào tường tệ liệt trượt xuống đất, cả người run rẩy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play