Chương 4.1



Từ tháng Tư trở đi, bệnh tình của Tử Thiện tốt lên rất nhiều, có lẽ tại thời tiết dần trở lên ấm áp, xua tan khí lạnh của mùa đông.

Dãy núi trùng trùng điệp điệp phía xa xa đã dần đổi sang màu xanh bởi cỏ cây hoa lá. Cỏ dại quanh nhà cũng đâm chồi nảy lộc hé ra màu xanh mướt mát, tạo cho không khí nơi đây thêm phần mát mẻ dễ chịu. Những cây cổ thụ quanh trang viên cũng nảy lộc xuân, cả cây ngọc lan trắng cũng bắt đầu nở những bông hoa đầu tiên. Ngoài vườn đủ loại hoa hồng trắng, đỏ đua nhau nở hoa mang đến một mùi thơm mát cho toàn bộ khu nhà.

Đúng là khí hậu ấm áp làm cho Tử Thiện có thể tăng cường ra ngoài hít thở khí trời và chơi những trò chơi ngoài trời như xích đu, cầu trượt…

Cứ cuối tuần Quân Lâm đều đặn dắt bé đi chạy bộ quanh trang viên. Có đôi khi bé đi theo ông nội đến hồ nước gần đó câu cá. Còn tôi, cứ mỗi ngày nắng ấm đều dắt tôiy bé đi leo núi dạo chơi. Mỗi lần tôi đều cổ vũ bé cố gắng leo cao hơn chút, đi xa hơn chút, dạy bé cách tự vượt qua chính bản thân mình..

Tuy rằng tôi không thể mang lại cho bé một thân thể khỏe mạnh như những đứa trẻ khác nhưng tôi có thể rèn cho bé một ý chí kiên cường, hơn hẳn bạn đồng trang lứa. Tôi nghĩ một người khi còn trẻ nên trải qua nhiều cay đắng và thất bại mới có thể có được phẩm cách kiên cường và ý chí vươn lên. Ba của tôi không phải là một ví dụ điển hình hay sao?

“Quân Tử, gần đây mẹ thấy con ăn uống không có vẻ ngon miệng lắm, có khó chịu ở đâu không hả con?”. Lúc ăn cơm trưa mẹ ân cần hỏi tôi.

“Vậy hả mẹ? Con thấy con vẫn khỏe mà”. Tôi buông đũa, cầm bát canh lên uống.

“Ngày mai Tử Thiện đi kiểm tra định kỳ, con cũng tranh thủ kiểm tra lại thân thể xem có chỗ nào không ổn không nhé”. Mẹ vẫn lo lắng dặn dò.

Tôi đáp ứng yêu cầu của mẹ: “Vậy cũng được”.

Ngày hôm sau tôi cùng Tử Thiện đến bệnh viện kiểm tra. Hóa ra tôi đúng là một người phụ nữ đần độn, mỗi lần sắp làm mẹ tôi đều không thể tự mình phát hiện ra.

Cầm kết quả trên tay, tôi không tin nổi là mình đã mang thai tám tuần rồi. Cả nhà mừng rỡ như điên. Đương nhiên trừ bỏ Quân Lâm bởi tôi không biết hắn đang vui hay đang buồn bởi từ trước tới giờ hắn luôn đối với tôi lãnh đạm. Có lẽ hắn không hề thích đứa trẻ này, trong mắt hắn, đứa trẻ này chỉ là công cụ để cứu mệnh Tử Thiện mà thôi, nói cách khác chỉ là một sinh mệnh dư thừa.

 Nhưng đối với tôi mà nói, sinh mệnh này là một món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho tôi, là niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi lúc này. Vô luận bé xuất hiện trên thế gian này với mục đích gì chăng nữa, bé thủy chung vẫn là con của tôi, vẫn là hi vọng của cả nhà.

Từ khi biết tôi mang thai, Quân Lâm không còn “yêu” tôi lần nào nữa dù hắn vẫn ngủ cùng giường với tôi như trước, điều này làm cho tôi như trút được gánh nặng vốn đang đè trĩu trên vai. Bác sỹ nói, khi thai nhi được hơn 13 tuần là có thể xét nghiệm để chẩn đoán tủy sống của em bé có hợp với tủy sống của Tử Thiện hay không. Như vậy vẫn tồn tại một khả năng là tủy sống của hai anh em không ăn khớp với nhau, vì thế tôi vẫn đeo nặng nỗi sầu lo trong lòng, vạn nhất tủy sống không phù hợp thì sao, liệu em bé còn có cơ hội sinh ra trên đời này hay không?

Mỗi buổi tối tôi đều đứng lặng trên ban công để cầu nguyện, cầu trời đất phù hộ cho mẹ con tôi, cầu trời thương xót cho hài tử mới đang thành hình của tôi, cầu trời phù hộ hai anh em khỏe mạnh trưởng thành.

Có lẽ ông trời cũng cảm kích lời khẩn cầu của tôi, đến tuần thứ mười bốn tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm, may thay chỉ số HLA ăn khớp và kì diệu hơn nữa tôi biết được đó là một bé gái.

Lúc biết được kết quả, tôi ôm chặt và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Thiện, tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

“Thực tốt quá, quá tốt”. Mẹ ôm lấy hai vai tôi, ánh mắt trở lên ướt át.

“Tử Thiện à, con sắp có em gái rồi đấy”. Tôi thì thầm vào tai Tử Thiện.

Bé ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn tôi.

“Sau này em phải đối xử tốt với em, phải yêu thương em thật nhiều, biết không?” Tôi không hề đếy tới ánh mắt nghi hoặc của bé lúc này, tiếp tục nói.

“Vâng”. Cứ việc bé không rõ ý tứ của tôi lúc vừa rồi, bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy từ nay về sau chị sẽ vẫn bế em, đưa em đi leo núi tiếp chứ?”. Bé tò mò hỏi.

“Đương nhiên chị sẽ vẫn đi cùng em rồi, chẳng qua là mình leo núi ít đi một chút thôi”. Tới lúc này tôi mới nhớ ra là, từ khi mang thai đến giờ, tôi không còn bế Tử Thiện nữa. Nguyên nhân thì rất nhiều, một là vì vóc dáng của tôi không cao , hơn nữa thân thể khá gầy, Tử Thiện cũng đã gần bảy tuổi nên tôi khó có thể bế Tử Thiện được nữa. Mà lý do quan trọng nhất là tôi đang mang thai, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận, nếu cứ bế bé sẽ có thể phát sinh sự tình ngoài ý muốn, tôi thực lòng không muốn nếm lại cảm giác mất đi em bé một lần nữa.

Tôi thực cảm thấy áy náy, chờ sinh em bé xong, tôi nhất định sẽ hết lòng bồi thường cho Tử Thiện.

Lễ tốt nghiệp của tôi sẽ diễn ra vào tháng Năm tới. Tôi phải quay trở lại trường để bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Dù lúc này thai vị của tôi đã khá ổn nhưng Dì Thanh vẫn đi cùng tôi trở về để đề phòng có việc gì xảy ra.

May mắn cho tôi là vóc dáng không có gì thay đổi nhiều so với trước, chỉ có phần bụng hơi nhô ra ngoài chút chứ tôiy chân vẫn rất gầy guộc. Cho nên các bạn cùng khóa đều cho rằng tôi mập ra mà thôi.

Gặp lại bạn bè, tôi cao hứng không thể tả nổi.

“Cậu xem, người khác đi tìm việc, cậu cũng đi tìm việc vậy mà mọi người đều gầy đi, riêng cậu lại mập ra?” Bạn cùng phòng tên Dĩnh Kì chất vấn tôi.

“Thì ăn ngon, ngủ ngon, tự nhiên sẽ béo ra thôi. Ai nói là đi tìm việc sẽ phải gầy đi đâu?”. Tôi lộ ra vẻ bướng bỉnh trả lời.

“À đúng rồi, tớ hỏi cậu, vì sao đột nhiên cậu lại quyết định không đi du học nữa vậy? Không phải là cậu đã chuẩn bị rất chu đáo để đi du học rồi hay sao?”

Tôi sửng sốt không biết trả lời thế nào.

“Cậu biết không? Còn nhớ Hiểu Nghiên ở ký túc xá cạnh mình không? Cậu ấy chỉ đạt 6,5 điểm đã đủ điểm đi Thụy Sĩ du học rồi đấy. Với thành tích của cậu thì việc đạt trên 7 điểm sẽ không là vấn đề. Cho nên tớ mới thắc mắc vì sao tự nhiên cậu lại bỏ dở cơ hội đi du học vậy? Thật sự là không giống với tác phong của cậu chút nào cả”. Dĩnh Kỳ tiếp tục nói.

“Uh”. Tôi lâm vào trầm tư.

Thực sự là từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc so đo thiệt hơn, tôi được gì mà mất gì khi quyết định bước vào Diệp gia và sinh thêm em bé thứ hai. Tôi chỉ biết là tôi đã mất đi một giấc mộng của tuổi trẻ, giấc mộng được xây trong bao nhiêu năm tháng thanh xuân của cuộc đời. Không biết những gì tôi vừa làm có đúng không, có thực sự đáng giá hay không?

Tôi tin tưởng rằng tôi chỉ có thể tìm câu trả lời ở tương lai mà thôi. Nhưng mà hiện tại, tôi biết, nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn lựa chọn con đường này.

Ngày cử hành lễ tốt nghiệp, ba mẹ và Lăng Tử cũng đến tham dự. Khi tôi đứng trên đài tiếp nhận bằng tốt nghiệp từ tôiy hiệu trưởng, tôi nhìn thấy trên mặt mẹ ướt đẫm những giọt nước mắt xúc động.

Tôi thực cảm ơn ba mẹ, tôi biết tính đến thời điểm hiện tại, tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ vĩ đại cả, vậy mà bọn họ vẫn yêu tôi đến nhường ấy. Khi chúng tôi được khoác lên người bộ quần áo cử nhân, tôi biết rõ quãng đời sinh viên tươi đẹp của tôi đã thực sự trôi qua.

Sau lễ tốt nghiệp, ba mẹ cùng tôi đi ăn cơm trưa.

Mẹ nói: “Đã lâu ba mẹ không tới thăm con, lúc biết con mang thai mẹ đã định tới thăm nhưng mà Lăng Tử lại sắp thi vào trường cao đẳng, mẹ lại không đi được”

Tôi cúi đầu chăm chú ăn: “Không sao đâu mẹ, con khỏe lắm”

Mẹ lại nói tiếp: “Hay là con về nhà mình sống một thời gian đi, sau đó về Bắc Kinh cũng được”

“A?” Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ.

“Thôi vậy để khi nào sinh xong em bé, con trở về cũng được”. Mẹ tiếp tục.

Nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của mẹ, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Mẹ à, Tử Thiện bây giờ vẫn chưa khỏi bệnh, nếu không ở bên cạnh bé, con rất lo lắng”. Tôi chỉ có thể đứng trên phương diện một người mẹ để từ chối mẹ, hi vọng mẹ hiểu được lòng tôi lúc này.

Dì Thanh vốn đang túc trực bên cạnh tôi, cũng thêm vào một câu: “Đúng rồi đấy”

Mẹ có chút thất vọng

Tôi nói thêm: “Đợi cho Tử Thiện hết bệnh rồi con sẽ đưa Tử Thiện trở về thăm ba mẹ”

Lăng Tử cũng kêu lên: “Ai nha, sao chị có thể làm như thế được chứ”

Vừa nói cậu vừa gắp miếng thịt gà trong bát tôi sang bát của cậu. Thật sự là quá đáng mà, tôi đang mang thai mà nó còn dám tranh giành đồ ăn với tôi.

“Em đúng là mãi vẫn không thấm nhuần tư tưởng đạo lý của Khổng Dung sao. Hiện tại chị đang mang thai, không nhường chị được chút nào sao?”. Tôi tức giận bất bình nói.

“Thế thì có gì là lạ đâu. Trước kia chị cũng đã từng mang thai mà, đây cũng có phải là lần đầu tiên đâu?”. Lăng Tử cũng không cam lòng yếu thế.

Hắn vừa nói xong thì cả mẹ và Dì Thanh đều buồn cười. Tôi thật sự dở khóc dở cười, xem ra em trai tôi ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.

“Em đấy, cố gắng đỗ đại học đi, đừng để cho ba mẹ và chị mất mặt”. Tôi vừa động viên vừa khuyến khích Lăng Tử .

“Em biết rồi. Thật không thể tưởng tượng được chỉ vài tháng không gặp, chị lại trở lên văn vẻ dài dòng thế này”. Lăng Tử khẽ liếc xéo tôi một cái.

“Chị đây là quan tâm em mà thôi”. Lăng Tử thật sự là không nhìn thấu mặt tốt của tỷ tỷ ta đây.

Những lời trêu đùa giữa hai chị em khiến cho tôi nhớ lại ngày xưa, những tháng ngày êm đềm ngọt ngào của cả nhà 4 người ngày nào 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play