Kết quả nhanh chóng được đưa tới đã làm cho tôi tiêu trừ hẳn được cảm giác nghi ngờ. Tôi trả phòng khách sạn và chuyển tới Gia viên nhà họ Diệp.
Ngày hôm đó ba mẹ tôi cũng rời khỏi Bắc Kinh để trở về nhà. Lúc này tôi không biết phải đối diện với tương lai như thế nào, nhưng con đường này chính tay tôi lựa chọn nên tôi hẳn là phải tự mình bước đi.
Tôi được an bài trong một căn phòng rộng rãi, xung quanh bài trí nhiều chậu hoa lan rất thanh nhã và tinh xảo. Trong phòng bài trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường nhỏ gọn, còn có cửa kính trang trí bằng hoa văn giản đơn nhưng tinh tế, rèm cửa màu tím làm bằng lụa mỏng càng tôn thêm vẻ tôn quý cho căn phòng.
Mở cửa sổ ra là một ban công rộng lớn, đứng trên ban công có thển hìn thấy dãy núi phủ tuyết trắng phía xa xa. Tôi hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này đã vượt quả hẳn cảm giác chông chênh khi ba mẹ rời đi.
Buổi tối, tôi cùng với phu nhân ăn bữa tối. Cả hai ngồi lọt thỏm quanh một chiếc bàn kiểu cách châu Âu kinh điển, có khắc hoa văn sang trọng, đèn tường chiếu xuống tạo vẻ lung linh sang trọng cho cả căn phòng. Bà cũng nhân lúc này giới thiệu với tôi sơ bộ về con người ở đây.
Dì Thanh là quản gia, ngoài ra con có Ninh thẩm là người chuyên dọn dẹp và Bác Phúc lái xe. Bác Phúc chính là người đàn ông trung niên đi cùng với Dì Thanh đến tìm tôi hôm đó.
“Cuộc sống ở đây rất đơn giản, con cần gì cứ kể Dì Thanh chuẩn bị cho, con cứ coi đây như nhà của mình là được”
“Con biết rồi”. Tại ngôi nhà này tôi nghĩ mình chẳng thiếu bất kỳ cái gì cả.
Sau khi ăn xong, tôi đi đến phòng của Tử Thiện. Bé vừa uống thuốc xong, nằm ở trên giường nhìn tôi hỏi: “Chị lại tới nữa à?”
Tôi cười cười, cố tình dùng điệu bộ mà tôi hay dùng lúc nói chuyện với đệ đệ: “Đúng vậy, nhớ em quá nên phải tới thăm em nữa đấy”
Bé lộ vẻ kì quái nhìn tôi: “Vì sao chị lại nhớ em?”
“Bởi vì chị nghe nói em biết đánh đàn dương cầm, cho nên muốn tới xem xem điều đó có thật hay không?”
“Vậy thì được rồi, đợi em khỏe hẳn, về sau nhất định sẽ đàn cho chị nghe một bản”. Bé chân thành nhìn tôi nói.
Tôi ngồi cạnh bé trên giường nói chuyện với bé thật lâu, tôi kể cho bé nghe những chuyện cổ tích xa xưa… cho đến tận khi bé dần đi vào giấc ngủ.
Trước lúc rời đi, tôi cúi xuống hôn lên trán bé lần cuối. Đây là lúc tôi phải có dũng khí để đối mặt với mọi chuyện. Căn phòng của bé mang theo phong cách điển hình của nam hài tử, màu sắc dùng trong phòng đều thuộc gam trầm hoặc xanh, cách thức trang trí cũng rất đơn giản và góc cạnh.
Mùa đông lạnh thế này, ở trong căn phòng rộng rãi, tôi có đắp bao nhiêu chăn đều cảm thấy không có đủ.
Đêm đến, tôi lặng lẽ nằm trên giường chờ đợi mọi sự sắp đến với mình. Lúc này tôi lại nhớ tới mẹ. Từ khi tôi bị tai nạn ngoài ý muốn, mẹ đã trăm phương nghìn kế tìm bằng được bác sỹ giỏi để giải phẫu làm lại màng trinh cho tôi. Cuối cùng những cố gắng của mẹ lại là con số không, bởi người đàn ông thứ hai trong đời tôi cũng vẫn là người đó.
Đang mải mê suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa rồi sau đó là tiếng khép cửa lại. Tôi nghe thấy rõ tiếng bước chân chậm rãi tới gần, tiếng mở cửa tủ quần áo, rồi tiếng nước róc rách trong phòng tắm..
Giờ phút này tôi có cảm giác tất cả mọi thứ trên đời này đều tựa như hư ảo. Đầu tuần trước tôi còn là một cô sinh viên tươi vui đứng trên học đường, cuối tuần này tôi đã nằm ở một nơi xa lạ, chờ đợi một người đàn ông xa lạ đến làm chuyện yêu. Điều tôi cảm thấy bi hài nhất là đến cả tên của hắn là gì tôi cũng chưa hề hay biết. Nghĩ đến đó tôi không tránh khỏi u buồn.
Đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại thì xung quanh đã bị bao bọc bởi một hơi thở đầy nam tính. Tôi có chút sợ hãi và lảng tránh hắn.
Động tác của hắn cũng vì thế mà dừng lại, xung quanh toát lên vẻ yên tĩnh đáng sợ, hơi thở ám muội tràn ngập không khí.
Một lúc sau đối phương mới tiếp tục động tác vừa rồi. Tôi vẫn nằm im tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và chậm rãi tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy rất đau, tự dưng tôi muốn khóc, phần vì ủy khuất, phần vì đau đớn về mặt thể xác. Nước mắt không tự chủ được cứ thế rơi xuống, thấm đẫm chiếc gối …
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại đã thấy bên cạnh trống trơn. Cơ thể đau nhức nhưng tôi vẫn cố xoay mình bước xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt chải đầu. Vừa bước ra phòng tắm tôi đã nhìn thấy Dì Thanh đi vào.
Bà nói: “Thiếu gia đã đi Công ty rồi, phu nhân đang ở dưới nhà chờ cô xuống ăn sáng”
“Vậy ạ”. Tôi cảm thấy hơi có điểm ngượng ngùng, vội bước nhanh xuống lầu.
Vào phòng ăn, phu nhân đang đọc báo, thấy tôi bước vào liền ngẩng đầu nhìn tôi. Bà hơi ngạc nhiên khi thấy tôi khóc đến sưng đỏ mắt: “Thật sự là ủy khuất cho con quá”. Nói xong bà nắm lấy tôiy tôi: “Yên tâm con gái ạ, chúng ta sẽ bồi hoàn lại cho con tất cả”
Tôi thản nhiên trả lời: “Bác à, kỳ thật cháu cũng muốn Tử Thiện nhanh khỏi bệnh”
Bà mỉm cười hiền từ “Ta hiểu rồi, về sau con cứ gọi ta là Mẹ, giống như Quân Lâm vậy”
“Mẹ ạ?”. Tôi có chút sửng sốt.
“Quân Lâm là con trai của ta, cũng chính là cha đẻ của Tử Thiện”
Quân Lâm – một cái tên nghe rất uy nghiêm.
“Mẹ đã hứa với ba mẹ con là sẽ chăm sóc con thật tốt”. Bà vừa nói vừa nâng mật tôi lên nhìn : “Từ giờ con cứ coi ta như mẹ ruột của con, được không?”
Tôi nhìn thấy sự chân thành trong mắt bà, tôi gật đầu nói: “Vâng ạ”. Trong lòng tôi thầm nghĩ, dù sau này không thể làm con dâu của bà đi chăng nữa, chỉ cần làm con gái của bà đã thực thỏa mãn lắm rồi.
Ăn cơm xong chúng tôi đi thăm Tử Thiện. Bé ngồi trên bàn học cặm cụi học Ngữ văn với một cô gia sư trẻ. Vừa nhìn thấy chúng tôi cô gia sư đã gật đầu chào.
Tử Thiện bi bô hỏi: “Bà nội, bao giờ cháu có thể trở lại trường học ạ?”
Nói xong bé đứng dậy tiến về phía chúng tôi nói tiếp: “Ngày hôm qua Tinh Khải gọi điện cho cháu, các bạn đều nói rất nhớ cháu, mà cháu cũng nhớ các bạn lắm bà ạ”
Mẹ cười cười khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn của bé: “Sẽ rất nhanh thôi, khi nào khỏi bệnh cháu sẽ lại được đi học”
“Vậy khi nào cháu mới khỏi bệnh cơ?”
“Nhanh mà, giờ thì mau vào học nốt bài đi cháu”.
Sau đó tôi cùng mẹ lại rời khỏi phòng. Ra đến cửa mẹ nói: “Từ khi Tử Thiện bị bệnh không thể tới trường, chúng ta đã mời một vị gia sư tuần ba buổi đến dạy cho bé”
“Vậy ạ”. Tôi thầm cảm thấy may mắn vì Tử Thiện sinh ra trong một gia đình giàu có thế này.
Sau này qua Dì Thanh tôi mới biết, với người ngoài bọn họ đều nói là Tử Thiện là con của một vị anh họ của Quân Lâm, vì gia cảnh khó khăn không thể nuôi nấng nên gia đình mới nhận nuôi.
Chiều đến, tôi ngồi tĩnh lặng trước bàn trang điểm, thực lòng tôi rất thích cái bàn trang điểm này bởi sự cầu kỳ của nó, khung bàn cong cong theo phương thức châu Âu, hoa văn trang trí trang nhã, tất cả đều là màu trắng thanh khiết.
Ngồi trước bàn mà lòng tôi khẽ run lên khi nhìn thấy sắc trời dần tối,nghĩa là tôi sắp phải đối diện với những chuyện hàng đêm sẽ xảy ra.
Tôi và hắn đã trải qua vài đêm với nhau, lúc đầu tôi còn có chút kháng cự nhưng đến giờ tôi dần dần có điểm chết lặng. Tôi luôn duy trì tư thế chịu đựng cho đến khi hắn hoàn tất quy trình, chỉ một lát việc đó liền trôi qua, sáng dậy tôi chỉ cảm thấy có chút đau nhức trong thân thể mà thôi.
Bản thân tôi cũng thấy kì quái, vì tại làm sao mà tôi có thể bình thản với việc này đến thế, thậm chí còn coi việc này như việc ăn cơm uống nước hàng ngày, gần như là một thói quen.
Ban ngày tôi thường qua phòng Tử Thiện để xem bé học, dạy bé viết chữ, vẽ hình, thỉnh thoảng cùng mẹ đi tản bộ ở trang viên. Có đôi lúc tôi cũng lên mạng chat chit với các bạn đại học. Thỉnh thoảng tôi cũng nghó qua mấy quyển sách tôi mang theo từ nhà, nhưng không có dũng khí mở chúng ra…
Buổi sáng hôm đó, tôi theo thói quen mông lung mở mắt ra, lăn thân mình định dậy thì suýt phát hoảng vì hắn vẫn đang nằm cạnh. Tôi không dám lộn xộn, trong đầu một đống hỗn độn. Kể cũng kỳ lạ, từ khi chuyển tới đây, tôi thực sự chưa từng chạm mặt hắn lúc tỉnh táo mặc dù cả hai mỗi đêm đều làm những chuyện thân mật. Đến thời điểm này, cả hai đều là những người xa lạ đối với đối phương.
Hắn nằm duỗi thẳng trên giường, lông mi dày, mũi cao, môi mỏng, tổng kết hợp thành một khuân mặt rất tuấn tú. Tôi khẽ nghiêng người nép vào góc giường, trong lòng thầm cảm thán, Tử Thiện thực giống hắn, mà không, thực anh tuấn giống hắn mới đúng.
Chương 3.2
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, tôi vội đứng dậy mặc quần áo chạy ra mở cửa. Đó là Dì Thanh, vừa nhìn thấy tôi bà hỏi: “Vẫn còn ngủ cơ à? Lão gia và phu nhân đang chờ hai người ăn sáng ở dưới nhà đấy”
“Vậy ạ, bọn cháu xuống ngay giờ đây”
Tôi đóng cửa lại liền phát hiện hắn cũng vừa tỉnh giấc. Tôi ngượng ngùng không dám nhìn vào hắn, liền bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi, cả hai cùng xuống lầu. Dáng người hắn rất cao, đại khái cao hơn tôi gần cái đầu, có lẽ khoảng gần 1m80.
Vào nhà ăn đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm ngồi chính giữa bàn ăn, nhìn qua đã thấy dáng vẻ của người chủ gia đình. Mẹ ngồi bên phải ông tôi, Tử Thiện đáng yêu của tôi cũng đang ngồi cạnh bà. Quân Lâm ngồi bên trái cha hắn, tôi cũng theo sau hắn ngồi xuống.
“Ba con đêm qua mới trở về”. Mẹ vừa nhấp ngụm trà vừa nhìn chúng tôi nói.
“Vâng ạ”
Ông cất giọng có vẻ dễ nghe quay sang Quân Lâm hỏi: “Lúc con du học ở Mỹ, cũng dậy muộn như thế này sao?”
Xem ra quan hệ giữa hai cha con không phải tốt đẹp cho lắm. Sau đó là một trận yên lặng.
“Quân Tử đã quen với cuộc sống ở đây chưa?” Xem ra người “cha” này cũng chưa quên hẳn tôi.
“Dạ rất tốt ạ”. Tôi có cảm giác hít thở không thông trước sự quan tâm ưu ái này.
“Ca ca, lát nữa dạy em đánh đàn dương cầm nhé”. Tử Thiện hướng về phía Quân Lâm nói.
“Được”. Hắn đáp lại với vẻ sủng nịch và tràn đầy yêu thương.
Dì Thanh đã từng nói với tôi rằng gia đình này có thói quen ngồi ăn sáng với nhau vào sáng chủ nhật. Bởi vì mọi thành viên trong nhà đều rất bận rộn nên trong ngày khó gặp được nhau, chỉ có bữa sáng chủ nhật là đông đủ nên mọi người đều phải tham dự đúng giờ.
Đến trưa, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên Quân Lâm đẩy cửa bước vào. Lúc này tôi đang thay áo ngủ, hắn hơi sửng sốt một chút, ngượng ngập bước ra ngoài. Kỳ thật thân thể của tôi mà nói, đối với hắn cực kỳ quen thuộc, vậy mà vẫn còn có vẻ ngượng ngùng như thế.
“Xong rồi”. Tôi thay xong quần áo, leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Hắn đẩy cửa bước vào, một lát sau cũng nằm xuống bên cạnh tôi. Tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Những ngày nhàn rỗi đối với tôi thật thích, đang ngồi cạnh lò sưởi ấm áp đọc sách, chuông điện thoại bỗng reo vang, tôi liền đứng lên nghe điện thoại.
“Xin lỗi, cho tôi gặp Tuấn Ngạn được không?”. Trong điện thoại vang lên một giọng con gái êm ái dịu dàng.
Tôi nghĩ một giây rồi nói: “Xin lỗi nhưng ở đây không có ai tên là Tuấn Ngạn cả”.
Một lúc sau Dì Thanh bước đến hỏi: “Vừa rồi ai gọi điện thoại tới vậy?”
“Có ai đó hỏi gặp một người tên Tuấn Ngạn, nhưng mà cháu đã nói họ gọi nhầm số rồi”. Tôi vừa nói vừa quay trở lại ghế ngồi.
Dì Thanh nghe xong liền che miệng cười, hóa ra Tuấn Ngạn là tên cúng cơm của Quân Lâm. Trong lòng tôi không khỏi buồn bực, vì sao một người lại có đến hai cái tên, để làm gì cơ chứ?
“Như vậy Tử Thiện cũng có hai tên sao?”
“Đương nhiên. Diệp Hi Hạo là tên chính thức của Tử Thiện”. Dì Thanh đáp.
Thật sự là phức tạp.
Về sau tôi mới phát hiện ra rằng, ở kinh thành, Diệp gia là một trong số những danh gia vọng tộc còn sót lại, hiện đang làm chủ một tập đoàn khổng lồ. Tập đoàn này sản nghiệp trải rộng khắp nơi, đều đóng vai trò quan trọng trong mạch máu kinh tế quốc gia như: dầu mỏ, tài chính, chế tạo thép… Mà Quân Lâm hiện đang tiếp quản lại hệ thống ngân hàng thuộc Tập đoàn này.
“Thiếu gia nhà chúng tôi từ bé đã rất thông minh lanh lợi. Đến cấp hai đã phát minh ra một loại thiết bị tiết kiệm nước bảo vệ môi trường. Còn được vinh danh là thiếu niên tiêu biểu của cả nước cơ”
Dì Thanh không che giấu nổi vẻ tự hào. Nghe xong tôi lấy làm nực cười, nếu như gia đình tôi giàu có cỡ này, có khi tôi còn có thể sáng chế ra máy quay ngược thời gian nữa ấy chứ. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng không thể phủ nhận sự vĩ đại của hắn.
Khi bước vào thư phòng của hắn, tôi không khỏi choáng ngợp bởi nào là cúp, nào là huy chương, giấy chứng nhận, bằng khen đủ kiểu. Tiểu học đạt giải toán học Olympic, đại học đạt quán quân các kỳ thi, còn có bằng thạc kỹ kinh tế tại Mỹ nữa. Tôi không khỏi bội phục những thành tích đáng nể này của hắn.
Thời gian nghỉ đông gần hết, tôi cũng phải bắt tay vào chuẩn bị đề tài tốt nghiệp. Cùng vì thế nên ngày ngày tôi có chút bận rộn hơn trước.
Đang lúc thu dọn tài liệu, Dì Thanh vọt tiến vào kêu lên: “Tiểu thiếu gia uống xong thuốc bỗng nhiên bị nôn mửa rồi ngất xỉu ra đất”
Tôi chạy nhanh đến phòng của Tử Thiện, phát hiện mẹ đang ôm chặt Tử Thiện hiện đang tái xanh tái xám. Theo những gì tôi tìm hiểu được về bệnh bạch cầu mãn tính, tôi biết Tử Thiện đang ở cao trào của bệnh. Những tưởng rằng những triệu chứng này sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Tử Thiện, nhưng ai ngờ, trong giây phút tôi không ngờ nhất Tử Thiện lại lâm vào bệnh nặng.
Ngẩng đầu lên tôi liền nhìn thấy Quân Lâm, hắn trầm mặc không nói gì.
Thầy thuốc nhìn chúng tôi nói: “Hiện tại bệnh trạng của bé có vẻ ổn định nhưng cần lưu lại bệnh viện theo dõi vài hôm, có vẻ như đang diễn biến theo chiều hướng xấu”
Qua cửa kính, tôi nhìn thấy rõ từng giọt dịch truyền được chậm rãi đưa vào người Tử Thiện, đối với tôi mà nói cũng là từng giọt máu rơi rớt ra ngoài. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, vì sao lúc tôi và đệ đệ bị ốm, mẹ có thể thức trắng đêm chăm sóc chúng tôi? Vì sao trong những lúc chúng tôi bị tổn thương nặng nhất, ba mẹ so với chúng tôi càng đau lòng hơn? Trước kia mẹ từng nói với tôi rằng, sau này có con rồi, con sẽ hiểu.
Hiện tại, tôi đã hiểu. Quay mặt lại nhìn Quân Lâm, hắn cũng đang trơ mắt nhìn Tử Thiện.
Về đến nhà, tôi gọi điện cho mẹ, chỉ để nói: “Con xin lỗi. Bao nhiêu năm nay con đều làm mẹ lo lắng”. Nói xong nước mắt tôi cứ tuôn rơi lã chã.
Đêm hôm đó động tác làm tình của Quân Lâm có vẻ cấp bách hơn, thậm chí còn có vẻ thô bạo. Tôi bám chặt lấy thắt lưng của hắn, chủ động đón hùa hắn. Hai chúng tôi đều giống như hai con thú bị thương, thông qua da thịt cuồng dã để phát tiết sự phẫn nộ của riêng mình.
Vài ngày sau tôi đều túc trực tại bệnh viện cùng Tử Thiện.
Mẹ nhìn tôi nhẹ giọng an ủi: “Con không cần quá lo lắng, bác sỹ nói không có gì nghiêm trọng cả, ngày kia là có thể xuất hiện”
“Vâng”
Có đôi khi tôi phát hiện ra rằng con người tôi năng lực thật hữu hạn, có một số chuyện dù rất muốn làm nhưng lực bất tòng tâm. Sau khi xuất viện Tử Thiện vẫn rất yếu ớt. Cho nên lúc nào tôi cũng bế bé, bất kể đi đầu làm gì đi chăng nữa. Tôi biết làm như vậy không hẳn là tốt cho bé nhưng tôi muốn bù đắp lại những tháng ngày bé thiếu tình thương của mẹ.
Tôi lo lắng vỗ về chiếc bụng đang bằng phẳng của mình, khẽ nhìn qua cửa sổ, băn khoăn tự hỏi không biết đến bao giờ cứu tinh của hai mẹ con tôi mới đến……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT