Cách lễ Giáng Sinh còn một tuần, Cận Yên Li thu được một cái thiệp mời.
Cô vu0t ve dòng chữ tên cô dâu trên tấm thiệp mời hoa mỹ, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc.
Dĩ Mai...
Cô luôn luôn nhớ rõ, cái cô gái ấy đã dùng hết toàn bộ thanh xuân để yêu một người, cái người mà dùng ngữ khí nhận mệnh cùng Triệu Mặc Sanh nói:" Tôi không thua bởi cô, mà là thua bởi anh ấy.", cái cô gái, một thiên chi kiêu nữ (đứa con cưng) như cô ấy, đem hết ôn nhu đi yêu sau lại tiếc nuối không thể ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người.
Đối với Dĩ Mai, Cận Yên Li luôn cảm thấy than tiếc cùng thương tiếc.
Phật nói nhân sinh có tám khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà xa cách, oán hận lâu dài, cầu không được, không bỏ xuống được.
Đã từng, cô cũng như vậy. Giống như thế —— cầu không được, không bỏ xuống được.
Nhìn cô dâu trong gương mặc áo cưới trắng tinh, đỉnh đầu đeo một cái vương miện thủy tinh, Dĩ Mai dường như suy nghĩ điều gì đó.Có lẽ là trong nháy mắt, lại có lẽ là đã qua thật lâu, cô quay đầu, nhìn người đứng ở phía sau:" Mọi người đều nói làm cô dâu là thời khắc đẹp nhất, Yên Li, giờ phút này, tôi trong mắt cô, đẹp sao?"
Cận Yên Li gật gật đầu:"Rất đẹp."
Hà Dĩ Mai cười cười:"Thật không? Tôi cứ tưởng, mình cả đời này sẽ không có được thời khắc mặc áo cưới này chứ."
Cận Yên Li không nói gì, bởi vì cô gái trước mặt cô, ngữ khí lúc này mang theo một cảm giác tâm như tro tàn.
"Yên Li, khi đó tôi nói với cô, tôi ghen ghét hai người, cô còn nhớ rõ sao? Khi đó cô có lẽ không rõ vì sao tôi lại nói như vậy?"
Tất nhiên là nhớ rõ, lúc ấy thực sự cũng không hiểu vì sao. Nhưng sau đó, Hướng Hằng luôn cảm thán Dĩ Thâm đối với cô có điều bất đồng, nói bọn họ vốn là nên ở bên nhau, cô mới có chút cảm giác. Chẳng qua, cô từ lúc bắt đầu liền không có cảm giác đến Dĩ Thâm đối với cô có bao nhiêu khác biệt mà thôi.
" Tôi có lẽ luôn luôn đến sai thời điểm—— ở Triệu mặc sanh lúc trước, ở cô tới lúc sau. Tôi đã từng oán hận, vì cái gì Dĩ Thâm có thể yêu người khác lại trước sau không nhìn thấy tôi, rõ ràng tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy. Sau lại chậm rãi hiểu được, cảm tình mà, thứ này thật sự không quan trọng thứ tự đến trước và sau."
"Dĩ Mai, tôi không có cách nào bình luận điều gì, cũng không nói nên lời an ủi cô. Tình yêu bất luận đúng sai, cũng không có thắng thua. Có lẽ, thật là do duyên phận giữa cô và Dĩ Thâm không đủ."
"Tôi chỉ là...... Không cam lòng thôi......" Hà Dĩ Mai thở dài:" Từ lúc tôi bắt đầu quyết định cùng người khác gánh vác vum đắp một gia đình, tôi liền biết, hết thảy quá khứ đối với tôi mà nói chỉ xem như mây khói."
"...... Anh ấy sẽ đối với cô thực tốt." Ánh mắt tràn ra nhu tình kia căn bản vô pháp che dấu.
"Tôi biết, không nói tôi nữa, nói về cô đi, hai người... khi nào kết hôn?"
"Ách...... Trước mắt còn không có quyết định chuyện này." Cận Yên Li hơi xấu hổ, bọn họ hình như không có suy xét qua vấn đề này, hơn nữa hiện tại hai người so với vợ chồng cũng không khác là mấy.
Tầm mắt Hà Dĩ Mai như có như không lướt qua bụng của Cận Yên Li:"Ừm... Có lẽ trước khi tôi gọi cô là chị dâu sẽ có cháu trai trước cũng nên." Ngữ khí mang theo ý vị sâu sa.
Cận Yên Li đầu tiên là giật mình, sau phản ứng lại, sắc mặt có chút bất đắc dĩ. Giống như, cũng không phải không có khả năng... Rốt cuộc...
"À..... Tôi đi xem chú rể đã tới hay chưa đã."
Nhìn biểu tình lạy ông tôi ở bụi này của Cận yên Li, Hà Dĩ Mai cười cười. Như vậy tốt rồi, Dĩ Thâm chung quy là hạnh phúc. Còn cô, cô sẽ nỗ lực buông xuống, bởi vì từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ của người khác. Cô sẽ chung thủy với người chồng của mình, không chỉ thân thể, còn có trái tim.
Tiếng đập cửa vang lên, Hà Dĩ Mai quay đầu lại, lại là một người mà cô từng cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại.
Cận Yên Li đứng ở bên cạnh Triệu Mặc Sênh:" Triệu tiểu thư nói muốn tới gửi lời chúc phúc, hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước."
Đối diện không nói gì, trong phòng yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, xem Triệu Mặc Sênh càng ngày càng khẩn trương, Hà Dĩ Mai thu hồi ánh mắt, ngữ khí không biết hỉ nộ:" Mời ngồi."
Triệu Mặc Sênh nhẹ nhàng thở ra:" Dĩ Mai,... chúc mừng đám cưới của hai người."
"Không thể tưởng được nhiều năm như vậy không gặp, giữa hai chúng ta đã không có lời nào để nói với nhau."
Triệu Mặc Sênh hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Hà Dĩ Mai nhắm mắt:" Mặc Sênh, tôi phải xin lỗi cô, vì nhừng lời của tôi năm đó. Khi đó... tôi cho rằng mình có thể cùng cô cạnh tranh, lại chưa từng nghĩ tới, quyền lựa chọn căn bản không phải do cô."
Triệu Mặc Sênh lắc đầu, hiện tại nói những lời này thì có ích lợi gì đâu? Cô không hiểu. Hơn nữa, cái này chỉ thuyết minh là do cô, là chính cô...
"Tôi từng bởi vậy mà lo sợ bất an thật lâu, đặc biệt là sau khi nhìn đến anh ấy hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cái loại áy náy cùng đau lòng ấy cơ hồ làm tôi mỗi đêm đều không ngủ yên giấc. Sau đó, Yên Li nói, cô rời đi nguyên nhân không phải vì tôi. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, tôi đã thực sự dần dần buông. Chính là, tôi cảm thấy mình thiếu cô một lời xin lỗi."
"Không có, cô không cần xin lỗi, là do chính tôi..."
"Tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao cô nhẫn tâm vứt bỏ Dĩ Thâm xuất ngoại, rõ ràng giữa hai người khi đó người tương đối chủ động là cô. Tôi không nghĩ tới cô sẽ nhẫn tâm như vậy, tôi càng không nghĩ tới Dĩ Thâm sẽ thống khổ đến thế. Sau đó mấy năm, quyển sách anh ấy thích xem nhất, là Từ Chí Ma thi tập, xác thực mà nói, bài thơ "Tạm biệt Khang Kiều" đó, phía trên mặt, rậm rạp nét chữ, tất cả đều là tên của một người."
(Từ Chí Ma viết bài thơ "Tạm Biệt Khang Kiều" và "Vô tình" để về mối tình dang dở của mình và Lâm Huy Nhân, khi cô ra đi không lời từ biệt.)
"Tôi không biết..." Triệu Mặc Sênh cảm thấy trái tim vừa kéo vừa đau:"Tôi..."
Muốn nói như thế nào đâu? Nói lời của Dĩ Thâm trước kia đã tổn thương cô vô cùng sao? Nhưng ở trong mắt mọi người, đều là cô phụ anh ấy.
Bên ngoài đột nhiên náo loạn lên, Cận Yên Li cùng nhóm phù dâu tiến vào:" Chú rể tới rồi, mời cô dâu mới chuẩn bị sẵn sàng."
Triệu Mặc Sênh lui qua một bên, nhìn cô gái đứng ở bên Dĩ Mai cúi đầu mỉm cười, trong lòng một trận hoảng hốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT