Thanh âm Hà Dĩ Thâm mềm nhẹ:" Yên Li, xin lỗi. Ngày đó thái độ anh không tốt lắm, em giận phải không?"
Cận Yên Li kinh ngạc:" Không có a! Anh mới là người phải tức giận không phải sao?"
Sau đó hai người đều trầm mặc, cho nên mấy ngày nay bọn họ không gọi cho nhau là bởi vì nghĩ đối phương đang giận? Hà Dĩ Thâm đỡ trán:" Yên Li, hôm ấy anh có chút giận. Nhưng không phải vì em không đáp ứng anh mà vì trong lòng em có việc lại không chịu cho anh biết. Anh hi vọng hai chúng ta có thể trở thành người gần gũi với đối phương nhất trên đời này. Những điều không thể nói với người khác thì em có thể nói cho anh nghe, em vui vẻ hay buồn bã chuyện gì đều có thể chia sẻ cùng anh, mà không phải là em chỉ nguyện khiến anh nhìn đến hạnh phúc của em, lại không muốn cùng anh thổ lộ bi thương của mình."
Mỗi người đều cất giấu những chuyện không thể nói ra, nhưng anh vẫn cứ hi vọng bản thân có thể làm chỗ dựa cho cô.
Cận Yên Li hé miệng thở d0c, cô không biết nên nói với anh như thế nào, cô không có biện pháp bộc lộ tất cả tâm sự của mình cùng anh. Những miệng vết thương cần giấu kín đó, những tự ti và bất an, những dây dưa không rõ, những sợ hãi cùng bi thương khó mở lời ra được ấy.
Sự trầm mặc của cô khiến anh khó chịu, anh vốn tưởng rằng anh đủ hiểu biết cô, nhưng không thể không thừa nhận, anh thật sự không có biện pháp mổ trái tim cô ra để xem điều mà bản thân muốn nhìn thấy.
"Yên Li, thật sự không nghĩ nói với anh sao?"
Cận Yên Li nắm chặt điện thoại, Dĩ Thâm nói không sai, anh hẳn là người gần gũi nhất đối với cô. Cho nên, kì thật... cô có thể nói ra hết đi.
"Dĩ Thâm, ngày đó em nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy." Nói ra câu này xong, sau đó liền không phải là điều gì khó khăn:"Em thực sự sợ hãi, sợ hãi tất cả ở hiện tại chỉ là trời cao vô tình vui đùa, sợ hãi nếu cô ấy trở về, anh sẽ phát hiện kì thật người mà anh yêu trước đó hay sau này đều là cô ấy. Em thường xuyên hoảng hốt, cảm thấy mọi chuyện đều không chân thật. Em yêu anh nhiều năm như vậy, không có một khắc nào nghĩ tới từ bỏ, nhưng khi thực sự có anh ở bên cạnh, em lại không có cách nào thản nhiên nói với chính mình, hết thảy là thuộc về em. Dĩ Thâm, em..."
Em phải nói với anh như thế nào đây, em ghen ghét đến sắp nổi điên, anh càng tốt, em liền càng sợ hãi, em sẽ không có biện pháp buông tay, nhưng nếu anh không muốn tiếp tục ở bên em, em nên làm gì cho phải bây giờ?
Trong không khí chỉ còn lại yên tĩnh, Cận Yên Li cắn môi, nước mắt sắp không nhịn được rơi xuống nhưng cô không muốn để anh nghe thấy. Thật lâu sau, bên kia truyền đến một tiếng thở dài:" Yên Li, em nên đối với anh tin tưởng nhiều hơn một chút."
Cận Yên Li che miệng lại lắc đầu, cô có chút nào là không tin tưởng anh đâu? Cô là không tin tưởng bản thân mình thôi, cô cũng không tự xem nhẹ mình, nhưng trong tình yêu thì lấy đâu ra nhiều tiêu chuẩn để lựa chọn, nó vốn là không thể hiểu được.
"Yên Li." Hà Dĩ Thâm nhắm mắt lại, lựa chọn để cô nhìn thấy miệng vết thương đã từng khiến chính mình đau triệt nội tâm:" Anh đã từng thực yêu cô ấy. Anh nói rồi, cô ấy giống như ánh mặt trời chiếu sáng thế giới hắc ám của anh. Anh từng cho rằng, anh và cô ấy sẽ có vĩnh hằng, nhưng sau đó, cô ấy rời đi. Cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy có phải cô ấy đã sớm muốn bỏ chạy hay không. Đoạn thời gian lúc đầu kia, anh đột nhiên như là mất đi ý nghĩa để sống, đần độn, mất đi phương hướng. Sau đó, anh phát hiện bên cạnh còn có bạn bè, người thân, vì không để cho bọn họ lo lắng, anh nỗ lực làm bộ như chính mình đã quên được. Nhưng có một số việc, càng muốn quên thì sẽ càng nhớ đến rõ ràng. Triệu Mặc Sênh, cái tên đã khắc sâu vào đáy lòng, anh không có biện pháp buông xuống. Nhưng về sau, anh nhận thức một người hoàn toàn khác người đó. Cô gái này có một đôi mắt dịu dàng, có một tấm lòng mềm mại, cô ấy thường xuyên dùng nụ cười để đối mặt với hết thảy trên thế giới, cô ấy yêu quý sinh mệnh, sẽ thấy biết ơn bất kì thiện ý nào trong cuộc sống, cô ấy có thể vì người mình yêu mà bất chấp tất cả, cô ấy luôn khiến anh cảm thấy hổ thẹn vì không bằng, lại có thời điểm vô cùng thấy thương tiếc. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh càng ngày càng ít nhớ về quá khứ, anh sẽ nhớ kĩ dặn dò của cô ấy ở bất kì trường hợp nào, anh sẽ bởi vì cô ấy vui vẻ mà vui vẻ, sẽ bởi vì khổ sở của cô ấy mà khổ sở. Chỉ ở bên cạnh cô ấy, anh mới có thể cảm thấy trên đời này bản thân không hề chỉ có một mình, anh muốn bảo hộ cô ấy thật tốt ở trong ngực, làm cô ấy luôn cười —— nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Yên Li, không phải mỗi người khi yêu đều sẽ như em, không để bụng nghìn núi muôn sông, không để bụng biển người mênh mang. Anh thừa nhận, nếu không có em, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi, cho dù cả đời này đều lãng phí vì sự đợi chờ vô tận, anh đại khái cũng sẽ không phí thời gian đi yêu một ai khác. Nhưng là, em xuất hiện. Nếu nói cô ấy từng là ánh mặt trời của anh. Vậy em, chính là máu cùng trái tim của anh, là em khiến anh hồi sinh, khiến anh không sợ quá khứ, không ngại tương lai phía trước."
Yên Li, hiện tại, người mà Hà Dĩ Thâm yêu, chính là em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT