*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thánh chỉ đến." Một âm thanh quái dị truyền đến.
"Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết, nhị thiên kim Tả Thừa Tướng, Mộc Ly Yên hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn, cùng thất vương gia Lăng Dạ Vũ lưỡng tình tương duyệt. Nay lập làm chánh phi thất vương, ba ngày sau cử hành hôn lễ, khâm thử. Nhị tiểu thư, tiếp thánh chỉ đi."
Ly Yên sững sờ tại chỗ, thật lâu không hồi hồn. Tứ hôn? Lưỡng tình tương duyệt với hắn, làm Thất Vương phi của hắn, cái tên hoàng đế kia có phải có tật xấu hay không, ta chưa từng gặp Lăng Dạ Vũ, ở đâu ra lưỡng tình tương duyệt chứ, thực vớ vẩn.
Quỳ ở bên cạnh, Lạc Y Cầm dùng khuỷ tay thúc vào Mộc Ly Yên, khiến nàng hoàn hồn, bĩu môi tiếp nhận thánh chỉ, hừ, tiếp thì tiếp, xem nàng nháo cái tên Vũ Vương gia kia đến trời long đất lở như thế nào.
"Chúc mừng Nhị tiểu thư, chúc mừng Thừa tướng đại nhân." Lý công công truyền thánh chỉ cười lấy lòng.
Trên mặt Ly Yên vẫn mang theo cái khăn che mặt, Lý công công cũng không nhìn thấy mặt nàng, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ kinh diễm một phen.
"Công công vất vả rồi, ngồi xuống uống chén trà nóng đi." Mộc Lâu Thư cười, khách khí nói.
"Không được, ta còn có việc phải đi trước, Hoàng thượng cho Thừa tướng đại nhân ba ngày, hãy chuẩn bị hôn lễ cho thật tốt!"
"Được, Công công đi thong thả."
Mộc Lâu Thư mỉm cười đưa Lý công công đi, rồi nghi hoặc quay sang hỏi Ly Yên: "Yên nhi, con gặp qua Vũ Vương gia khi nào vậy?"
"Con chưa từng gặp hắn, ai biết tên hoàng đế kia nổi điên gì chứ." Ly Yên bất mãn nói.
"Yên nhi vừa mới trở về, sao đã phải gả cho người ta chứ?" Dung Thiến không vui, kéo tay Ly Yên.
"Nương, không có việc gì, con sẽ thường xuyên trở về thăm người." Ly Yên cười duyên nói, trong mắt hiện lên một chút quang mang.
Thời gian trôi nhanh tựa như cát chảy qua đầu ngón tay, cứ như vậy thời hạn ba ngày đã đến.
Trên đường cái khua chiêng gõ trống, đội ngũ đón dâu thật dài cho thấy hôn lễ của hoàng tộc vô cùng khí thế.
Toàn thân Ly Yên mũ phượng khăn quàng vai, chán muốn chết ngồi ngáp ở trong kiệu, trong lòng oán thầm nhất định phải lấy thật nhiều tiền của Lăng Dạ Vũ mới được, bằng không sẽ có lỗi với bản thân, nàng đã phải hy sinh giấc ngủ quý báu của mình.
"Hôn lễ của Vũ Vương gia thật sự là rất lớn a."
"Xấu nữ Thừa Tướng kia cũng không biết gặp cái vận cứt chó gì, xấu xí quái dị cũng có thể gả cho Thất vương gia."
"Đúng vậy, một nữ nhân xấu xí, thân thể gầy yếu, từ nhỏ ra ngoài dưỡng bệnh, bây giờ gả cho Vũ Vương gia cũng không biết có thể động phòng hay không a."
"Đúng vậy đúng vậy...." Mọi người phụ họa nói.
Đương sự Mộc Ly Yên rất thong dong ngồi cười trộm, không sai, những lời đồn này đều do chính nàng tìm người tung ra.
Nàng cũng muốn nhìn xem nhiều tin đồn về nàng xấu như vậy, Lăng Dạ Vũ còn muốn chạm vào nàng hay không.
Hôn lễ thập phần long trọng, ngay cả hoàng thượng Lăng Dạ Trần cùng Ngưng phi cũng tới tham dự, phụ thân cùng nương gương mặt tươi cười tiếp đón đủ loại người a dua nịnh hót.
Rốt cục Ly Yên cũng chống đỡ được cho đến lúc bái đường xong rồi đưa vào động phòng, đuổi đi mấy nô tỳ hầu hạ, nàng chỉ để lại Lạc Y Cầm, sau đó vội vã tháo nữ trang cùng mũ phượng trên đầu vứt xuống đất, đặt mông ngồi ở trên giường, cầm quả táo mang ý nghĩa bình an hạnh phúc đưa vào trong miệng cắn một cái, phát ra âm thanh giòn giã. Trên gương mặt phấn nộn có nhiều thêm một vết sẹo màu đen, trông rất dữ tợn, trên gương mặt phủ đầy tàn nhang, cực kỳ xấu xí.
"Ly Yên, bộ dạng này của muội chắc chắn có thể đem thất vương gia dọa chạy đó." Lạc Y Cầm trêu ghẹo nói.
Lạc Y Cầm lấy thân phận thị nữ hồi môn đi theo Ly Yên vào phủ, mới đầu Mộc Hi Ngôn không đồng ý, nhưng về sau do Lạc Y Cầm kiên trì nên hắn cũng tuỳ ý nàng.
"Hừ, cái tên Lăng Dạ Vũ kia, đem muội từ thiếu nữ độc thân biến thành người đã kết hôn, muội không tặng hắn một cái đại lễ sao được?" vẻ mặt căm giận trong nháy mắt trở nên bí hiểm, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm.
Lạc Y Cầm thấy thế, ẩn ẩn rùng mình một cái, trong lòng lặng lẽ vì Lăng Dạ Vũ mà cầu nguyện.
Một nam nhân toàn thân phát ra lãnh khí từ cửa đi đến, một thân trường bào màu đen càng thêm lạnh lùng nghiêm túc. Môi mỏng khẽ nhếch, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, nhưng lúc nào trong người cũng tản ra hàn khí rét lạnh.
Hắn ngược chiều ánh sáng mà đi đến, gương mặt vốn mông lung mờ ảo dần trở nên rõ ràng, Ly Yên vừa nhìn thấy, liền trợn to mắt, sao lại là hắn?
Không sai, nam nhân mà Ly Yên gặp được lúc không cẩn thận rơi vào bể lúc trước chính là Thất vương gia Lăng Dạ Vũ, đây cũng xem như oan gia ngõ hẹp, Ly Yên âm thầm cảm thấy may mắn vì hiện tại mình đang hóa trang nên hắn sẽ không nhận ra.
Lạc Y Cầm không biết vì sao Ly Yên lại có vẻ mặt như vậy, bất quá nàng biết hiện tại nàng không thích hợp lưu lại đây, liền lảo đảo lui ra ngoài.
Lăng Dạ Vũ không để ý đến việc Ly Yên tháo mũ phượng cùng trang sức trên đầu xuống, nhìn gương mặt ghê tởm của Ly Yên cũng không có bất kì phản ứng nào, vẫn bình thản như cũ.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã vào Vũ Vương Phủ liền an phận cho ta, không cần gây ra chuyện gì, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi."
Ngữ khí rét lạnh pha lẫn ý tứ cảnh cáo, nói xong cũng không đợi Ly Yên trả lời liền phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Mng đón xem, Vua bảo cưới hay a xin cưới nhé!