"Ca, sao ca có thể làm sư tỷ của muội khóc? Muội biết tỷ ấy lâu như vậy còn chưa thấy tỷ ấy khóc lần nào, làm sao tỷ vừa đến ca đã làm tỷ khóc, ca mau xin lỗi cho muội." Ngữ khí có chút nén giận.

"Yên nhi, nàng là sư tỷ của muội sao?"

"Đương nhiên, muội ở Tịnh Đảo nhiều năm như vậy đều do sư tỷ chiếu cố, vậy mà ca có thể làm một đại mỹ nữ thông minh thiện lương như tỷ ấy khóc? Ca không làm... muội thất vọng sao?"

Ly Yên sốt ruột túm chặt tay áo Mộc Hi Ngôn, kéo hắn đến trước mặt Lạc Y Cầm, trợn mắt nhìn hắn, ý là bảo hắn mau giải thích.

Trái lại, Mộc Lâu Thư ôm lấy thê tử hắn yêu thương, từ từ nhìn kịch tình phát triển.

Mộc Hi Ngôn nhớ tới đã nói lời vũ nhục Lạc Y Cầm, cảm thấy thật là hối hận, bất quá ngoại trừ trước đây nhận lỗi với Ly Yên hắn cũng chưa bao giờ nhận lỗi với nữ tử khác, cho nên bây giờ đúng là không biết phải làm sao.

"Cô nương, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, lần này là hiểu lầm, nếu nàng muốn trút giận, nàng đều có thể đánh ta, mắng ta. Chỉ cần nàng không tức giận là được, phòng ta có thể cho nàng ngủ, ta có thể ngủ ở phòng khác."

Vẻ mặt Mộc Hi Ngôn hổ thẹn, làm cho Lạc Y Cầm không khỏi nở nụ cười, hiện ra khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp, hai mắt đẫm lệ, lời muốn nói ra nhưng lại không mở miệng.

Ly Yên cùng Dung Thiến liếc nhau, che miệng cười trộm.

"Khụ khụ." Tiếng ho khang của Ly Yên đem Mộc Hi Ngôn từ trong ngu ngơ tỉnh lại.

"Được rồi ca ca, sư tỷ đã tha thứ cho ca, trở về phòng ngủ đi, tất cả mọi người đều mệt nhọc."

"Nhưng mà, tỷ ngủ ở đâu?" Lạc Y Cầm khẽ mở môi đỏ mọng hỏi.

Nhíu mày nhìn Mộc Hi Ngôn, khóe miệng cong lên một độ cung rất đẹp, nói: "Sư tỷ, tỷ vẫn ngủ phòng ca ca đi, không phải ca nói sẽ ngủ phòng khác sao?"

"Đúng, đúng, ta ngủ phòng khác, cô nương, nàng liền ngủ phòng ta đi." Mộc Hi Ngôn phụ họa nói.

Phải biết rằng bình thường Mộc Hi Ngôn đều là một bộ dạng phiêu phiêu công tử, hiện tại cái cảnh doạ người này đúng là khó gặp.

@[email protected]

Phủ Thái Tử Kỳ Tinh Quốc

"Ta nói cho ngươi biết, một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ngươi không có khả năng nhốt ta cả đời." Nữ tử căm hận quát.

Nữ tử mặc bạch y, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập tức giận cùng bi ai, ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy y phục, ánh mắt tang thương không phù hợp với tuổi tác của nàng.

Kỳ Doãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nữ tử, mâu trung tràn đầy đau xót cùng yêu say đắm, giọng điệu và sắc mặt kiên định nói: "Ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play