[NP] Đừng Qua Đêm Ở Biệt Thự Lạ

Chương 2: End


1 năm


Edit: Mạn

Sau đó bị Trần Thượng túm lấy ném sang một bên.

Giang Lộc bị ôm làm trở tay không kịp, nhưng may là Trần Thượng đã tách hắn ra khỏi người y.

“Có ma?”

Y ngẩng đầu nhìn Lâm Thịnh, có chút nghi hoặc hỏi.

“Cửa không mở được, vừa rồi còn có chút chuyện kỳ quái khác nữa.”

Giang Lộc trông giống như tiểu thiếu gia được nhà nào đó nuôi dạy cẩn thận, thanh tú mỏng manh. Sợ dọa đến y, Lâm Thịnh cũng không nói quá tỉ mỉ, giọng điệu cũng chậm lại.

Thấy Lâm Thịnh không muốn nói, Giang Lộc cũng không truy hỏi.

Chu Ly bị ném ở một bên đột nhiên xen mồm.

“Tôi đọc mấy bộ tiểu thuyết kinh dị thường hay viết, lúc này mọi người bên trong đều đi tìm manh mối, không thì chúng ta cũng đi đi. Tôi và Giang Lộc một tổ.”

Chu Ly cười hì hì nhìn Giang Lộc.

Ngoại trừ Giang Lộc, hai người còn lại đều nhíu mày, Trần Thượng thì trực tiếp ngăn chặn Giang Lộc, không cho Chu Ly nhìn y.

“Tôi và Giang Lộc một tổ.”

Trần Thượng mở miệng, Giang Lộc cũng gật gật đầu.

Ép buộc người ta ở bên mình là không ổn lắm, sợ Giang Lộc chán ghét hắn, Chu Ly đành phải thỏa hiệp.

Hắn cùng Lâm Thịnh đến thư phòng, mà Giang Lộc cùng Trần Thượng đến phòng ngủ chính.

Vào phòng ngủ chính, Giang Lộc liền bổ nhào vào trên giường thả lỏng người, cũng không tìm manh mối, Trần Thượng an tĩnh đứng một bên nhìn y.

Nằm một lúc, y ngồi xuống mép giường.

“Lại đây.”

Trần Thượng tới gần, quỳ gối bên chân y, nắm lấy tay y.

Không đợi Giang Lộc ra mệnh lệnh tiếp theo, cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Lâm Thịnh vọt vào.

Hắn liếc mắt quét qua cảnh tượng này, chỉ cảm thấy chướng mắt.

“Sao vậy?”

Giang Lộc mở miệng hỏi hắn, hắn mới lấy lại tinh thần.

“Chu Ly… không thấy đâu.”

“Vừa rồi trong thư phòng, tôi vừa quay đầu lại thì hắn đã không thấy tăm hơi.”

Ba người quyết định cùng đi thư phòng tìm Chu Ly.

Thư phòng trong biệt thự rất lớn, trên giá sách bày nhiều loại sách khác nhau, giống như thư viện vậy.

Trần Thượng và Lâm Thịnh đi phía trước dò đường, Giang Lộc thì theo phía sau.

Giữa bọn họ giữ một khoảng cách, vốn tưởng nếu lỡ xảy ra chuyện gì đó Giang Lộc ở xa sẽ không bị lan đến, ai ngờ kệ sách đột nhiên đổ ập xuống.

Trần Thượng nghe thấy động tĩnh, muốn xông tới, nhưng kệ sách lại đổ xuống, cản trở hắn một lúc.

Chờ kệ sách rơi xuống đất, Giang Lộc đã biến mất.

“Là Chu Ly! Nhất định là hắn!”

Lâm Thịnh ở một bên buột miệng thốt ra.

Trần Thượng nhìn hắn.

“Hắn có ý gì với Giang Lộc, anh hẳn đã nhìn ra được.”

Thấy Trần Thượng không phản bác mình, Lâm Thịnh lại nói.

“Tôi biết thư phòng có một thông đạo bí mật, có lẽ hắn đã giấu Giang Lộc ở đó.”

Hắn dẫn Trần Thượng đi đến giá sách ở cửa thư phòng, lấy một cuốn sách trên giá, phía sau truyền đến tiếng vang.

Trong thư phòng xuất hiện một lối đi bí mật. 

Lối đi vừa hẹp vừa tối, chỉ vừa một người đi, Trần Thượng liền đi vào trước.

Lâm Thịnh thì theo phía sau, trong tay cầm quyển sách lúc nãy lấy xuống.

Hắn thấy Trần Thượng chuyên tâm đi phía trước không chú ý đến hắn, liền đột nhiên đem sách đập vào ót hắn, rồi cầm sách chạy ra ngoài, thuận tiện đóng lối đi lại.

Hắn giữ cơ quan, Trần Thượng không ra được, chỉ có thể chết ở bên trong. Mà Chu Ly, lừa gạt hắn mang Giang Lộc đi, hắn ta cũng sẽ giết chết.

“Giang Lộc…”

Hắn thấp giọng gọi tên thiếu niên, chỉ cảm thấy người này rất nhanh sẽ là của hắn.

Còn chưa kịp đắc ý lâu, cổ đã bị thứ gì đó thít chặt.

“Muốn giết ta?”

Là giọng của Trần Thượng.

Sao lại thế… hắn rõ ràng không có khả năng ra được…

Lâm Thịnh không cam lòng muốn quay đầu lại, ý thức đột nhiên gián đoạn, thân thể mềm xuống.

Trần Thượng lấy từ trong túi ra một cái chai, chỉ thấy trong cơ thể Lâm Thịnh bay ra một thứ trong suốt.

Đó là linh hồn của hắn ta.

Thu linh hồn của Lâm Thịnh xong, hắn cảm ứng vị trí của Giang Lộc.

Giang Lộc là bị hôn tỉnh.

“Ưm…”

Người nọ cọ môi y.

Y mở mắt ra, liền thấy một gương mặt quen thuộc.

Người đàn ông hôn y lùi lại, nhìn y cười.

“Chu Ly.”

Giang Lộc gọi lên tên của hắn.

“Em nhận ra tôi.”

Người nọ một bộ vui vẻ.

Giang Lộc không nói tiếp, an tĩnh nhìn hắn.

“Em không muốn biết vì sao tôi lại chụp mê em à?”

Chu Ly hỏi y.

Giang Lộc như hắn mong muốn, hỏi câu vì sao.

“Tôi vừa gặp đã yêu em.”

Hắn trìu mến nhìn Giang Lộc, Giang Lộc không để ý đến hắn, hắn liền nói tiếp.

“Nhưng Lâm Thịnh cũng thích em, hắn không nói, nhưng tôi nhìn ra được.”

“Chúng tôi giống như bị điên rồi. Lúc ở thư phòng tôi và hắn đã thương lượng, hắn đi gọi em cùng Trần Thượng tới, còn tôi thì tránh trong chỗ tối. Chờ Trần Thượng lại đây, tôi liền nhân lúc hắn không chú ý thì giết hắn.”

“Nhưng tôi đổi ý. Cùng Lâm Thịnh hợp tác thì không thể độc chiếm em, đúng không?”

Hắn thấy Giang Lộc đột nhiên cười với mình, giống như được cổ vũ, hắn hưng phấn mở miệng.

“Tôi đoán Lâm Thịnh sẽ giết Trần Thượng, sau đó lại đến giết tôi. Em có lo lắng cho Trần Thượng không?”

Chu Ly có chút ghen ghét hỏi. Chuyện Trần Thượng cùng Giang Lộc ở chung một phòng vẫn khiến hắn rất để ý.

“Không.”

Giang Lộc vẫn cứ cười, nhìn hắn.

Hắn có chút mê muội, lại muốn hôn tiếp.

Nhưng lần này không thành công.

Cổ hắn đau xót, cảnh tượng trước mặt không ngừng xoay chuyển, bất tỉnh.

Đầu Chu Ly lăn qua một bên, dòng máu phun ra lại quỷ dị tạm dừng trong không khí, không một giọt nào bắn lên người Giang Lộc.

Linh hồn của hắn ta bị thu vào một chiếc bình nhỏ.

Đứng đằng sau thi thể chính là Trần Thượng.

Trần Thượng đưa bình nhỏ cho Giang Lộc, thấy y hấp thu linh hồn chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân.

Giang Lộc vui vẻ híp mắt, chỉ cảm thấy thoải mái.

Trần Thượng đẩy thi thể ra, ôm lấy Giang Lộc cọ loạn.

Hắn muốn che lại hương vị của kẻ khác.

Chờ Giang Lộc hấp thu xong, hắn mới buông ra.

“Tới chậm quá đấy.”

Giang Lộc đến oán giận cũng như đang làm nũng, cảm thấy có lỗi vì để chủ nhân nhà mình đợi lâu, Trần Thượng áy náy nhận sai.

Cảm ứng giữa bọn họ là Giang Lộc đơn phương khống chế, kỳ thật chỉ khi Giang Lộc đồng ý cảm ứng hắn mới có thể biết vị trí cụ thể, hắn chạy tới cũng chỉ cần vài phút.

Nhưng Giang Lộc nói hắn sai thì chính là hắn sai.

Hắn là ác quỷ ký khế ước với Giang Lộc, chuyên giúp y bắt linh hồn nhân loại đút cho Giang Lộc, chuyện thần quái bọn Lâm Thịnh gặp trước đó cũng là bút tích của hắn.

Ai bảo ánh mắt bọn họ nhìn Giang Lộc, hắn quen thuộc nhất làm gì. 

———
Mạn: Từ bộ này rút ra hai điều: 1. Không nên quá háo sắc, 2. Ít đi đêm và ngủ ở nơi xa lạ.

-END-



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play