[NP] Đừng Qua Đêm Ở Biệt Thự Lạ

Chương 1


1 năm


*NP ở bộ này không phải do nhiều công, còn vì sao thì bạn đọc rồi sẽ hay.

Edit: Mạn

“Gần đây thường hay xảy ra các vụ án giết người ghê rợn, mong người dân hãy cẩn thận hơn. Thông tin tiếp theo sẽ được cập nhật.” 

Giọng cô gái dẫn chương trình rè rè phát từ chiếc radio cũ kỹ, lại bị người có mái tóc uốn xoăn lớn ngồi băng ghế sau xe tắt đi.

Người nọ cất lời, nhưng lại là giọng của đàn ông.

“Cái vụ án giết người này đăng tải rất rầm rộ trên mạng, còn có người nói là quỷ giết.”

Hắn cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin.

Người lái xe không để ý đến hắn, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Xe sắp hết xăng rồi.”

“Không phải chứ Lâm Thịnh? Cậu mẹ nó trước khi lái xe lại không kiểm tra xăng còn đủ hay không?”

Chu Ly ngồi ở ghế sau không tin nổi hỏi, ở đây rừng núi hoang vắng, kiếm đâu ra khách sạn cho bọn hắn ở.

Chậc, hắn không nên đi ra ngoài cùng tên Lâm Thịnh này.

“Quên mất.”

Lâm Thịnh cũng cau mày, xe này chạy được khoản mười phút nữa là cùng.

Hắn và Chu Ly vốn định lái xe thẳng từ nhà về quê, mới vòng vào đường nhỏ, ai ngờ chạy được một nửa xe lại hết xăng.

Hết cách, hắn chỉ có thể lái tiếp, tìm xem có chỗ nào để ở không.

“Kia!”

Chu Ly chỉ vào chỗ nào đó ở phía trước.

Chạy vài phút, thật sự có một căn biệt thự xuất hiện.

“Không thì chúng ta đi vào hỏi xem có thể cho ở nhờ một đêm không.”

Lâm Thịnh đồng ý, ngừng xe.

Hai người bọn họ đứng gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại, Chu Ly liền thử đẩy, không ngờ cửa lại mở.

Cẩn thận đi vào trong, ánh trăng mỏng manh ngoài cửa chiếu vào chỉ có thể giúp bọn họ miễn cưỡng thấy rõ kết cấu trong nhà.

Ngôi nhà này chia ra hai tầng, Chu Ly vừa định cẩn thận đánh giá, nhưng tầm nhìn lại trở nên đen nhánh.

Là cửa phía sau bị đóng lại, hắn vừa định oán Lâm Thịnh vài câu làm gì lại đóng cửa, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Là tiếng bước chân.

Vị trí lầu hai xuất hiện một tia sáng, đột nhiên “bụp” một tiếng, đèn trong nhà bật sáng.

Hắn híp mắt thích ứng ánh đèn đột ngột.

“Anh là… chủ ngôi nhà?”

Lâm Thịnh ở phía sau hắn mở miệng.

Lúc này Chu Ly mới phát hiện có người đứng trên lầu.

Người nọ cầm nến, quay mặt về hướng mà hắn vừa đi đến, như thể đang quan sát thứ gì đó, cũng không để ý tới câu hỏi của Lâm Thịnh.

Hai người bọn họ cũng không khỏi nhìn về vị trí kia, một bóng người chậm rãi đi ra.

Hô hấp của hai người bọn họ đồng thời rối loạn trong chớp mắt, rồi lại ra vẻ bình tĩnh.

Người này… quá đẹp.

Ngũ quan tinh xảo giống như tinh linh, mái tóc đen nhánh càng tôn lên làn da trắng mịn của y, đôi môi đỏ hồng.

Chu Ly có một loại cảm giác kì diệu.

Trước đây hắn chưa bao giờ rung động với người nào, nhưng hiện tại tim lại đập thình thịch không ngừng.

Nhất kiến chung tình.*

[*] Vừa gặp đã yêu/Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn vừa định mở miệng, Lâm Thịnh đúng lúc tằng hắng hai tiếng, mới nhớ tới mình bây giờ là giả nữ.

Hắn mặc đồ nữ chỉ là yêu thích, nhưng lại sợ thiếu niên cảm thấy hắn biến thái, đành phải thay đổi giọng nữ tính.

“Cậu sống ở đây à?”

Trong lời nói vô thức mang theo chút cẩn thận.

“Không, tôi ở nhờ một đêm thôi.”

Thiếu niên trả lời, còn có chút tò mò nhìn bọn họ.

“Các người là ai?”

Vì thế Chu Ly đem chuyện xe hết xăng nói một lần, thuận tiện tỏ vẻ bọn họ cũng muốn ở nhờ đây một đêm.

“Nhà không phải của tôi, các người không cần hỏi ý kiến tôi.”

Chớp chớp mắt, y lại tự giới thiệu.

“Tôi tên Giang Lộc, hắn là Trần Thượng.”

Ngón tay trắng nõn chỉ chỉ chính mình, rồi chỉ sáng người bên cạnh.

Nghe Giang Lộc tự giới thiệu, Chu Ly cũng nhanh chóng nói tên mình.

“Tôi là Chu Ly, đó là anh họ tôi Lâm Thịnh.”

Thấy Giang Lộc gật đầu, Chu Ly lại vắt hết óc tìm đề tài, muốn tạo quan hệ tốt với thiếu niên. 

Nếu có thể thêm luôn phương thức liên hệ thì càng tốt.

Còn cái tên Trần Thượng bên cạnh Lâm Thịnh và Giang Lộc, lại có chút dư thừa.

Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, bụng hắn đã mở miệng trước, réo vang ục ục.

Giang Lộc phát ra tiếng cười thiện ý, nói cho Chu Ly vị trí phòng bếp, rồi cùng Trần Thượng về phòng nghỉ ngơi.

Chu Ly đành nhìn theo thiếu niên rời đi.

Quá xấu hổ!!

Hết cách, trước tiên giải quyết vấn đề dạ dày cái đã.

“Cái người tên Giang Lộc kia, cậu đừng giành với tôi đấy.”

Hắn bên cảnh cáo Lâm Thịnh một bên lần mò phòng bếp, Lâm Thịnh vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, không trả lời.

Từ tủ lạnh tìm chút nguyên liệu nấu ăn định rửa sạch, bóng đèn đột nhiên nhấp nháy.

“Bóng đèn hỏng à?”

Bị lấp lóe đến nhức mắt, Chu Ly ấn công tắc đèn hai lần, cuối cùng cũng bình yên. 

Mở vòi nước, chất lỏng màu đỏ chảy ra đầy bồn làm hắn hoảng sợ.

“Máu!”

Lâm Thịnh nghe thấy tiếng hắn kêu, đi đến.

“Máu gì?”

“Vòi nước này chảy ra máu!”

Chu Ly khẩn trương quay đầu nhìn hắn, ngón tay chỉ bồn rửa, Lâm Thịnh nhìn thoáng qua, lạnh lùng châm chọc.

“Cậu mù à?”

Hắn không phục quay đầu lại, nhưng phát hiện là bọt nước trong suốt.

Hết sức bình thường.

“Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi? Nhưng vừa nãy…”

Vừa dứt lời, đèn lại tắt, hai người đều ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Sắc mặt Chu Ly biến đổi, chỉ cảm thấy nước kia chính là máu, không khỏi có chút hoảng loạn.

“Này… ngôi nhà này có quỷ!”

Hắn nhanh chóng chạy tới phòng khách có ánh sáng, không dám nán lại trong phòng bếp.

Lâm Thịnh không chạy theo hắn, bản thân thì đi đến cửa lớn. Chu Ly cho rằng hắn muốn đi, cũng nhích lại gần.

“Không mở được.”

Lâm Thịnh thử vặn tay nắm cửa, nhưng không có kết quả.

Nghĩ đem việc này nói cho Giang Lộc và Trần Thượng, hai người bọn họ lại lần lượt đi gõ từng gian phòng cho khách, cuối cùng gõ được phòng Giang Lộc.

Cuối cùng cũng có người mở cửa, xuất hiện lại là mặt Trần Thượng.

Hắn cũng không nói lời nào, mặt vô biểu tình nhìn hai người bọn họ

“Giang Lộc ở phòng nào vậy?”

Chu Ly hỏi hắn.

Giọng thiếu niên lại vang lên trong phòng.

“Sao thế?”

Là Giang Lộc.

Sao cậu ấy lại ở cùng phòng với Trần Thượng?

Chu Ly chui từ khoảng trống bên cạnh Trần Thượng vào phòng, hắn không quên mình hiện tại đang mặc nữ trang, làm ra vẻ hoảng sợ nhào vào trong lòng Giang Lộc đang ngồi trên giường.

“Hức… ngôi nhà này có ma… đáng sợ quá đi…”

Dùng giọng nói con gái nũng nịu ra vẻ oan ức, nơi Giang Lộc nhìn không tới sắc mặt lại trầm xuống.

Cảm giác nhìn thấy Giang Lộc vừa nãy, lại tới nữa.

Trong lòng hắn có loại xúc động như có như không có, hắn muốn có được Giang Lộc.

Không biết chính mình tại sao lại như vậy, hắn giống như chỉ hành động bằng bản năng dã thú cảm nhận hơi thở của Giang Lộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play