Người dịch: Serena Bùi

Ngải Lý Tư tung ta tung tăng đi theo, “Đại thần, từ từ chờ ta!”

Nếu là thời điểm khác, Mộc Phỉ sẽ không để ý tới hắn, nhưng Kiếm Tiên Tiên này có nhiệm vụ giúp đỡ nàng hoàn thành nhiệm vụ nữa. Hơn nữa, Mộc Phỉ phát hiện, nàng không hiểu biết về trò chơi, nếu không phải có người này, nàng đã bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền lần này rồi.

Nghĩ tới sau này sẽ tiếp xúc nhiều với người này, Mộc Phỉ liền chủ động hỏi: “Ngươi bao tuổi rồi?”

“A?” Ngải Lý Tư đột nhiên nghe được câu hỏi của Mộc Phỉ nên sửng sốt, lại vẫn ngoan ngoãn mà trả lời, nói, “Ta đã 18 tuổi.”

“Còn đi học sao?”

Nàng quả nhiên không biết thân phận của mình!

“Không, ta đã trúng tuyển trường đại học.” Ngải Lý Tư trả lời, càng nói càng nhỏ, hắn bắt đầu hoài nghi danh khí của chính mình.

Rõ ràng khi hắn trúng tuyển đại học OSS Đinh Nặc, còn lên hot search của Tinh Tế!

Ngải Lý Tư hỏi ngược lại, “Ngươi thì sao?”

Linh hồn Mộc Phỉ đã hai mươi, thân thể này lại mới mười tám.

Mộc Phỉ cũng không rõ nên nói tuổi tâm lý hay sao, chẳng lẽ nàng muốn gọi tiểu hài tử này là ca ca?

Kiếm Tiên Tiên này cũng chỉ lớn như đệ đệ nàng, bảo nàng gọi như vậy thật khó mở miệng.

Mộc Phỉ: “Ta lớn hơn ngươi, về sau kêu tỷ, không cần gọi đại thần.”

Mộc Phỉ nghe hắn gọi đại thần à đại thân ơi là đã đau cả đầu rồi.

Mẹ nàng vì bệnh tình của nàng, đã trở thành người mê tín, khi còn nhỏ, mẹ luôn mang nàng ngồi máy bay đi tìm các vị gọi là đại thần nhảy đồng chữa bệnh.

Bệnh chữa không khỏi, những điệu nhảy điên khùng kia lại để bóng ma trong lòng nàng.

Nghĩ tới người nhà, Mộc Phỉ không tránh được thở dài.

Bệnh của nàng, đối với nàng, với người nhà của mình, có lẽ được coi là giải thoát.

Rốt cuộc bệnh tật kéo dài nhiều năm như vậy, hy vọng rồi lại tuyệt vọng, thân thể đau đớn, người nhà cũng vì thế mà buồn lòng theo.

Hy vọng sau khi mình rời đi, bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngải Lý Tư ngượng ngùng gọi một tiếng, “Phỉ tỷ.”

Mộc Phỉ gật đầu, sau đó hỏi: “Ngươi biết đường đi dã lang* quật đó sao?”

*Dã lang: sói hoang, quật: nơi sói hoang sinh sống.



Ngải Lý Tư vội vàng nói: “Biết biết, ta đã bị chết ở nhiệm vụ này!”

“Nhiệm vụ rất khó sao?” Mộc Phỉ hỏi.

“Đây là một phó bản* nhỏ, tổng thể thì không khó, nhưng phải tầm năm người đánh mới được, lúc đó ta chỉ có một người, chết đi sống lại đều không qua cửa. Hiện tại, hai người chúng ta tới, ta đánh nó, ngươi thêm máu cho ta, khả năng chúng ta sẽ qua được.”

*Phó bản: Một bản đồ cách biệt khác, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và 1 BOSS ở mỗi tầng, đánh hết quái và BOSS trong này là phá xong phó bản, tùy phó bản mà có giới hạn số lần được vào trong ngày hoặc thất bại sẽ có thời gian cấm vào liền phải chờ hồi phục. Thời gian phá phó bản càng ngắn sẽ đc xếp hạng trong bảng thành tích.

Nói tới đây, Ngải Lý Tư không khỏi oán giận nói: “Cũng không biết đầu não* là nghĩ như thế nào, trò chơi này lại không giống các trò chơi khác, chủng tộc đặc thù nghịch thiên như vậy, nơi này lại thiết kế chủng tộc đặc thù yếu ớt như vậy, thương thành* thì không bán trang bị, 500 vạn này, ta xài cũng thật nghẹn khuất a.”

*Đầu não = Chủ Thần nhá.

*Thương thành: Một tòa thành chuyên mua bán, theo ta hiểu có thể là shop hoặc một con phố chuyên buôn bán trong thành.

“500 vạn?” Mộc Phỉ nhìn về phía Ngải Lý Tư.

“Đúng vậy, giá 500 vạn, Phỉ tỷ cũng mua giá này chứ?”

500 vạn, một cái khoang trò chơi 500 vạn a, nếu có thể đổi thành nguyên tệ thì tốt rồi, đời nàng cũng không cần buồn bực vì tiền.

A, vì cái gì muốn trói buộc a!

“Phỉ tỷ?” Ngải Lý Tư hỏi.

“A.” Mộc Phỉ phục hồi tinh thần lại, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, đúng rồi, Phỉ tỷ ngươi cũng thuộc Tiên tộc chứ?” Ngải Lý Tư hỏi.

“Ân.” Mộc Phỉ đáp.

Ngải Lý Tư nói: “Thật tốt quá, lúc ấy ta còn đang suy nghĩ, nếu máy chủ đưa tới cho ta một đồng đội khác trận doanh thì làm sao bây giờ? May mắn là chúng ta cùng trận doanh, chúng ta có thể cùng nhau làm nhiều nhiệm vụ.”

“Ân.”

Tuy rằng ấn tượng đầu tiên về Kiếm Tiên Tiên này không tốt lắm, nhưng hiện tại nàng cảm thấy đối phương vẫn là một tiểu hài tử thực đơn thuần, nàng không biết chơi trò chơi, đi cùng người biết chơi cũng có thể học được càng nhiều.

Ngải Lý Tư thấy Mộc Phỉ đáp ứng, trong lòng cao hứng, đối phương không chỉ là chủng tộc đặc thù, còn kích phát chức nghiệp che giấu ngay từ đầu, nhất định có thể trở thành cao thủ.

Ngải Lý Tư càng thêm nhiệt tình: “Phỉ tỷ, chúng ta đi bổ sung đồ ăn cùng ít dược*, sau đó sẽ xuất phát.”

*Dược: kiểu dạng như thuốc, nhưng không chỉ là chữa bệnh, còn bao gồm như tăng thể lực, tăng máu, tăng nhanh nhẹn…

Mộc Phỉ gật đầu, đối phương có vẻ rất có kinh nghiệm, đi theo hắn là lựa chọn chính xác.

Nhiệm vụ cơ bản Mộc Phỉ đã hoàn thành gần hết, còn các nhiệm vụ khác, Kiếm Tiên Tiên bảo nàng không cần gấp, chờ làm xong nhiêm vụ dã lang quật đã. Nàng nghe theo kiến nghị của hắn, hai người tới tiệm tạp hóa trong thôn.

Lão bản trong tiệm cười thân thiết hỏi: “Khách quan cần mua cái gì sao?”

“Lão bản, chúng ta muốn một tổ lương khô cùng nước cầm máu.” Kiếm Tiên Tiên nói.



Mộc Phỉ nhìn quanh tiệm tạp hóa một vòng, sau đó mở miệng nói: “Lão bản, chiếc nồi này bán thế nào?”

“Nồi?” Lão bản sửng sốt, theo tay nàng chỉ nhìn về phía bên trong cửa hàng, là chiếc vật phẩm trang, “Cái này không bán.”

Mộc Phỉ khó hiểu nói: “Các ngươi đều bày hàng ra rồi, vì cái gì không bán?”

Kiếm Tiên Tiên nhìn thấy, vội vàng kéo tay Mộc Phỉ nói: “Phỉ tỷ, những cái đó là trang trí cho đẹp.”

Mộc Phỉ càng thêm khó hiểu, tiệm tạp hóa bày cái nồi ra để trang trí cho đẹp sao? Cái tiệm tạp hóa này sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy chứ.

Kiếm Tiên Tiên phát hiện, Phỉ tỷ là một con tiểu tiểu bạch trong những con tiểu bạch* rồi, lại không biết nên giải thích với nàng thế nào, chỉ có thể hỏi: “Phỉ tỷ, ngươi mua nồi làm gì?”

*Một con tiểu tiểu bạch trong những con tiểu bạch: một người đơn thuần nhất trong những người đơn thuần, nói tiêu cực là không có đầu óc nhá.

“Ta muốn tư nấu cơm.” Mộc Phỉ nói, “Lương khô rất khó ăn.”

“Rất khó ăn, nhưng chỉ là hiện tại, về sau cấp bậc nấu ăn của mọi người tăng lên, thì sẽ có đồ ăn tốt hơn.” Kiếm Tiên Tiên nói.

“Vì cái gì không thể làm vào lúc này?”

“A? Bởi vì ngươi chưa học được kỹ năng nấu nướng a, thôn Tân Thủ chỉ có đầu bếp cấp một, phải đi chủ thành* mới có thể học luyện đan, nấu nướng… này đó. Hơn nữa, kỹ năng sinh hoạt là có hạn chế, mỗi người trừ bỏ nấu nướng, chỉ có thể lựa chọn học kỹ năng giống nhau, nếu là muốn học kỹ năng khác, các kỹ năng trước đó đều phải lựa chọn quên hết mới được.”

*Chủ thành: Thành chính.

“Nhưng mà, ta biết nấu cơm a.” Mộc Phỉ khó hiểu nói, “Vì cái gì còn muốn đi học nấu nướng? Là cần thiết có giấy chứng nhận mới có thể nấu cơm sao?”

Ngải Lý Tư cảm thấy, Phỉ tỷ thật là một người dốt đặc cán mai, biết nấu cơm cùng nấu nướng có quan hệ gì?

Hiện tại, ngoài đầu bếp ra, ai còn nấu cơm chứ?

Chẳng lẽ nghề nghiệp của Phỉ tỷ là đầu bếp? Liền tính đầu bếp cấp cao, sợ rằng cũng không mua nổi khoang trò chơi đi?

Chẳng lẽ là yêu thích? Nhưng cái yêu thích này cũng quá kỳ quái đi?

Hơn nữa, nơi này cũng không có người máy chuyên xử lý nguyên liệu cho nàng, sao nàng làm được?

Ngải Lý Tư đột nhiên nghĩ đến danh hiệu thế giới của Phỉ tỷ kia “Bào đinh đại sư”, đúng vậy, nàng không cần người máy xử lý nguyên liệu cho mình a.

Hơn nữa, lỡ như Phỉ tỷ chỉ cần nấu một bữa ăn mà nàng lại đạt được một cái danh hiệu cấp thế giới mới thì sao!

Nghĩ tới đây, Ngải Lý Tư không khỏi kích động, hắn nói: “Lão bản, chúng ta mua nồi!”

Lão bản cự tuyệt không chút do dự nói: “Không bán.”

Ngải Lý Tư nói: “Ngươi thật không khoa học! Kỹ năng nấu nướng phải có nồi để dùng chứ!”

Lão bản đáp ngay: “Thỉnh quý khách tìm thầy huấn luyện dạy kỹ năng sinh hoạt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play