Mộc Phỉ gật đầu, theo sau Kiếm Tiên Tiên, hai người tới một cái hang động.
Trong hang động hắt ra ánh sáng màu hồng quỷ dị, Mộc Phỉ khó hiểu hỏi, "Vì sao cái động lại phát sáng được?"
Kiếm Tiên Tiên cười ha ha, "Phỉ tỷ, đây là nhắc nhở cho ngươi biết, tới phó bản rồi."
"À." Nàng còn tưởng bên trong có cái báu vật a.
Kiếm Tiên Tiên lại nói, "Trong phó bản, nếu không tổ đội cùng nhau, đi vào sẽ không gặp nhau. Hiện tại chúng ta đang trong hình thức tổ đội, cứ trực tiếp vào thôi."
"Ân, được." Kiếm Tiên Tiên bước vào trước, Mộc Phỉ đi theo sau.
Đây là một hang động tối tăm, phía trước có chút ánh sáng leo lắt, lại nhìn phía bên trong, hoàn toàn không nhìn rõ, hai người còn ngửi thấy mùi tanh hôi trong không khí, hẳn là từ trên người dã thú, còn có tiếng sói thường xuyên tru lên, có chút dọa người.
Kiếm Tiên Tiên nói: “Thật dọa người mà, cũng không biết đầu não nghĩ thế nào, nhiệm vụ phó bản đầu tiên đã âm trầm nhưu vậy."
“Còn hảo.” Mộc Phỉ trả lời, nàng thuộc về loại người có lá gan lớn, chút ít như này còn chưa đủ dọa nàng.
Đợi đôi mắt thích ứng với bóng tối nơi này, xa xa, Mộc Phỉ chỉ vào bóng người phía trước, vẻ mặt hoang mang, "Sao nơi đó lại có người?"
"Đó là NPC."
"Vì sao lại có NPC trong này?"
"Mỗi phó bản đều có NPC, có thể sửa chữa trang bị giúp người chơi." Kiếm Tiên Tiên nhẫn nại giải thích.
"Sửa trang bị?" Nàng nghe giải thích vẫn cứ mê mang.
"Ân, sau khi chiến đấu thì trang bị trên người sẽ bị giảm thuộc tính xuống, NPC này giúp tăng lại các thuộc tính có sẵn của trang bị."
"Uh." Mộc Phỉ vừa hiểu vừa không hiểu gật đầu."
Đi lại gần, Mộc Phỉ nhìn người ngồi dưới đất, người đó đang dùng tay che lại chân mình, vẻ mặt thống khổ.
Mộc Phỉ: "Ngươi không sao chứ?"
Nam tử không trả lời nàng, chỉ nói đúng kịch bản của mình, "Đại hiệp đừng đi nữa, phía trước có bầy sói tụ tập, ta nghe sư phó nói bên trong có một cây Hỏa Diễm Thảo, đi vào tìm kiếm mới bị dã lang cắn một ngụm."
Kiếm Tiên Tiên lén lút nói bên tai Mộc Phỉ: “Hỏa Diễm Thảo có lẽ là nhiệm vụ che giấy, nếu được hắn giao cho thì tốt."
Mộc Phỉ gật đầu, tiếp tục nghe NPC này nói, "Đáng thương a, ta cũng là học đồ đã học được ba tháng, thế nhưng... Ai, không nói đến cái này, đại hiệp nếu vẫn muốn đi tìm, ta cũng không cách nào ngăn cản, nhưng ta sẽ trợ giúp các ngươi, nguyện các ngươi lên đường bình an."
“Cảm ơn ngươi.” Mộc Phỉ nói, sau đó hỏi nam tử mấy vấn đề, NPC này cũng không phản ứng, im lặng một lát, lại lặp lại kịch bản trước đó.
Kiếm Tiên Tiên nói: “Phỉ tỷ, hỏi không được cái gì, hắn chỉ có hai câu lời kịch như này, ngươi có thể giao dịch với hắn thử xem.”
Mộc Phỉ nói: “Giao dịch.”
Sau đó phát hiện, trước người nam tử hiện ra các ô vuông chứa nhiều bình có các màu sắc khác nhau, trong này có một ô vuông chứa chiếc bình màu đỏ, trên đó ghi 'đuốc'.
“Phỉ tỷ, ngươi nhìn thấy đuốc không?” Kiếm Tiên Tiên nói.
“Ân, thấy được.” Mộc Phỉ trả lời nói.
Kiếm Tiên Tiên nói: “Ngươi mua một tổ đi.”
Mộc Phỉ là tay mới, nàng đã biết cách mua sắm, nhẹ nhàng điểm hai cái lên chiếc bình đó, liền hiện lên số lượng, có thể kéo dài thanh số lượng để mưa nhiều, còn có phía dưới là lựa chọn mua một tổ, nàng chọn vào mua một tổ.
Một tổ là số lượng mười, mua xong tiền cũng trực tiếp bị trừ, đuốc cũng được chuyển vào túi đồ của nàng.
Kiếm Tiên Tiên cũng mua, đuốc của hắn chưa dùng hết, nhưng hắn lại mua thêm một ít, phòng ngừa trường hợp cần đến, giao dịch xong, hắn lại hỏi: "Phỉ tỷ mua xong chưa?''
Mộc Phỉ gật gật đầu.
“Ngươi thấy cái búa nhỏ sao?”
“Cái búa nhỏ?” Mộc Phỉ hỏi, “Ở nơi nào?”
“Ở phía trên đó.”
Mộc Phỉ nhìn nhìn, có vài cái icon, nàng hỏi: “Cái nào là búa nhỏ?”
“Ngươi nhìn đi, hình cái búa là để sửa chữa, trong đó có một cái nhỏ để sửa chữa một kiện trang bị, cái lớn để sửa chữa toàn bộ. Một cái hình cán cân màu xám, đó là để bán đồ vật, ngươi muốn bán đồ vật gì thì ấn vào đó sẽ hiện ra các đồ vật có thể bán"
Mộc Phỉ nói: “Ngươi có thể cho ta nhìn thấy không?”
Kiếm Tiên Tiên lắc lắc đầu: “Không được, giao diện của mình chỉ có thể chính mình xem.”
“Cái bình của NPC này ngươi không nhìn thấy sao?” Mộc Phỉ có chút kinh ngạc, một cái bình to như vậy xuất hiện trước mắt nàng, đối phương thế nhưng không nhìn thấy.
“Đương nhiên không thấy, đồ trong túi đồ của ngươi, giao diện nói chuyện, chat, giao dịch mua bán, tất cả mọi thứ chỉ có ngươi thấy, người khác không thấy được." Kiếm Tiên Tiên một lần nữa nhận thức lại trình độ tiểu bạch của Phỉ tỷ nhà mình, hắn nói: "Nếu ngươi không nhận ra được loại trang bị nào, loại dược nào... Ngươi chỉ cần ấn - giữ nhẹ lên cái ô vuông đó, sẽ hiện lên miêu tả tỉ mỉ của vật đó."
Kỳ thật, người chơi có thể dùng suy nghĩ khống chế giao diện, nhưng yêu cầu về mức độ tập trung khá cao, nếu thất thần sẽ bị lỗi, nên cuối cùng trí não để giao diện kiểu này.
Kiếm Tiên Tiên tiếp tục phổ cập nói: “Nếu ngươi nói chuyện với bạn qua kênh bạn tốt hay kênh mật, dù đang chuyện trước mặt người khác, người ta cũng không nghe thấy. Thầm chí vì phòng ngừa có người am hiểu môi ngữ, thời điểm ngươi nói chuyện, người khác nhìn vào chỉ thấy mặt người rất bình thường không có biểu hiện gì. Nếu còn chưa yên tâm, có thể mở ra hình thức phòng tối."
Mộc Phỉ nghe vậy, nóng lòng muốn thử, tuy rằng hệ thống có nói qua, nhưng không miêu tả tỉ mỉ như vậy.
Nàng nói: “Ta có thể thử một lần sao?”
“Đương nhiên.”
Mộc Phỉ thử thử, cùng Kiếm Tiên Tiên trò chuyện, thật sự giống như Kiếm Tiên Tiên nói, rõ ràng thanh âm của Kiếm Tiên Tiên bên tai, nhưng là mặt đối mặt với hắn, môi hắn cũng không có động chút nào. Mà mở ra hình thức phòng tối, chung quanh đều bị che chắn, cảm giác an toàn mười phần.
Mộc Phỉ cảm thấy trò chơi này càng chơi càng thú vị.
Kiếm Tiên Tiên là người không kiên nhẫn, nhất là với các vị tiểu bạch như vậy, hắn vừa vào trò chơi liền gặp được đại thần, cùng chơi với bọn họ. Ngay cả người mới trong bang hội, cũng là người khác mang đi thăng cấp, hắn chưa làm bao giờ, cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian của bản thân.
Kết quả, lúc này đúng trúng Mộc Phỉ, so tiểu bạch còn bạch, hoàn toàn không hiểu, càng không giống những người chơi nữ xinh đẹp biết làm nũng, hắn cũng không hiểu chính mình sao lại vậy, tự nhiên có kiên nhẫn làm người tốt như vậy.
Có lẽ, vì tố chất đại thần bên trong của nàng?
Kiếm Tiên Tiên nói: “Phỉ tỷ, chúng ta vào đi thôi, nhớ rõ sử dụng đuốc.”
Mộc Phỉ gật gật đầu, hai người cùng cầm đuốc trên tay bước vào phía trong hang động.
Ngọn đuốc này so ngọn đuốc ngoài đời càng chiếu sáng tốt hơn, phạm vi cũng xa hơn, lúc đầu Mộc Phỉ còn lo lắng sợ nhìn không rõ.
Thực mau, bọn họ liền nhìn thấy một đôi mắt màu xanh trong bóng tối, sau đó cẩn thận lại gần, một con dã lang đang đi loanh quanh, bộ dạng cảnh giác, thế mà lại không phát hiện ra hai người bọn họ.
“Phỉ tỷ, không cần qua đó vội, chưa tới phạm vi công kích của nó thì chúng ta vẫn an toàn. Trước tiên, ngươi đưa ngọn đuốc tới gần vách đá, sau đó sẽ xuất hiện lỗ trống, có thể cắm đuốc ở đó."
Nói xong, liền làm mẫu cho nàng.
Mộc Phỉ cũng làm theo, quả nhiên thần kỳ vô cùng.
Nàng không quên cảm thấn, "Vách đá này thật thần kỳ."
"Haha, trong phó bản đều như vậy, bằng không ngươi cầm ngọn lửa trên tay, còn đánh quái thế nào được. Phỉ tỷ, ta lên trước, ngươi chú ý thêm máu cho ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT