Mạc Dịch đang nằm trên giường như một con cá đang thoi thóp cận kề cái chết thì đột ngột ngồi bật dậy, anh thở hổn hển, tham lam hít lấy hít để không khí ở thế giới bên ngoài.

Anh trợn mắt lớn như chuông đồng, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, bỗng chốc không biết mình đang ở nơi nào.

Thứ anh cảm nhận được trước tiên lại là mùi máu tươi gay mũi còn sót lại giữa răng môi, mùi máu tươi bá đạo xâm chiếm, ăn mòn mọi cảm quan của anh, Mạc Dịch không nhịn được nhoài người ra mép giường nôn khan, nhưng dạ dày đang cuộn trào lại không nôn ra được thứ gì, ngược lại còn khiến lục phủ ngũ tạng của anh đều quay cuồng, khiến anh khó chịu không thôi.

Anh mờ mịt dùng khuỷu tay chống người ngồi nhổm dậy, những hình ảnh trong đầu mới từ từ tan biến dần.

Sắc mặc Mạc Dịch trắng bệch, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần… những chuyện anh đã trải qua đều là thật cả sao? Hay đó chỉ là một cơn ác mộng chân thật đến đáng sợ thôi?

Anh cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh phòng mình một xong: đồ dùng trong nhà vẫn vậy, cách trang trí cũng không khác gì, tất cả đều là dáng vẻ anh vô cùng quen thuộc, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua những khe rèm cửa sổ không đóng kín, rơi xuống mép giường anh, thoạt nhìn sạch sẽ tinh khiết hệt như một giấc mơ.

Mạc Dịch hơi hoảng hốt, anh giơ tay lên, nhìn những tia nắng mặt trời luồn qua khe hở giữa những ngón tay gầy gò, trắng bệch của mình, nhất thời cảm thấy... như đã cách mấy đời.

Anh giơ tay xoa xoa thái dương mình, nơi đó như còn đang đau âm ỉ, nhưng làn da dưới ngón tay vẫn phẳng lặng, bóng loáng, không hề có một chút dấu vết đã từng bị thương, Mạc Dịch thở phào nhẹ nhõm, ngã đầu nằm lại giường, khóe mặt lại lướt qua ngăn kéo trước giường, anh nhìn thấy một thứ không thuộc về căn phòng anh.

Cơ thể anh lập tức cứng đờ, sau khi hít vài hơi thật sâu anh mới từ từ vươn tay ra, cầm thứ đồ đó lên.

Đó là một tờ giấy hết sức bình thường, trên trang giấy trắng tinh không có hoa văn gì khác, chỉ có một hàng chữ đậm hết sức khiêm tốn:

“Chúc mừng ngài đã thoát chết thành công, cảm ơn ngài đã tham gia trò chơi, chúc ngài sống vui vẻ.”

Mạc Dịch: “...”

Cảnh tượng như đã từng xảy ra, cách lòe người cũng như đã từng gặp phải.

Anh lật tờ giấy sang mặt sau, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ khác: “Thời gian trò chơi lần sau bắt đầu là bảy ngày sau, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.”

Tất cả đều giống những gì Giang Nguyên Bạch nói như đúc, chỗ khác biệt duy nhất là chỗ dưới cùng trên tờ giấy có thêm một hàng chữ nhỏ nữa:

“Chúc mừng ngài đã tìm được nhiệm vụ nhánh được ẩn đi, lần sau khi vào trò chơi ngài sẽ nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ nhánh, chúc ngài chơi game vui vẻ.”

Lòng Mạc Dịch loạn tùng phèo, vô số câu hỏi hỗn loạn trong đầu, nhưng không một ai có thể trả lời cho anh biết, cảm giác này thật sự quá khó chịu.

Anh chỉ có thể hít sâu một hơi, thử khiến mình bình tĩnh lại.

Lúc này, Mạc Dịch mới cảm giác được trên người mình dính dính nhớp nhớp, chiếc áo sơ mi mỏng manh đã dính sát vào lưng, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Anh vuốt mặt một cái, quyết định không hành hạ đầu óc mình nữa, anh đứng dậy, xỏ dép đi vào phòng tắm.

Bọt nước từ vòi hoa sen phun xuống, hơi nước nóng hầm hập lập tức bốc nghi ngút, làm mờ cái gương bên cạnh.

Mạc Dịch cởi quần áo đứng dưới vòi nước ấm, dòng nước ấm áp chảy dọc thân thể anh, xua tan bớt sự lạnh lẽo trong cả thể xác và tinh thần anh. Anh ngẩng đầu để bọt nước dội lên mặt, nhắm mắt vuốt mái tóc đen đã ướt đẫm ra sau trán, cố gắng lờ đi liên tưởng không tốt do hơi nước trắng mang lại.

Vừa rồi anh vẫn luôn trốn tránh không muốn nhớ lại, nhưng bây giờ những cảnh tượng đó lại không thể khống chế được nữa, lần lượt xuất hiện trong đầu anh.

Lúc trò chơi sắp kết thúc...

Ký ức lúc đó mơ hồ, cứ như thể anh nhìn nó qua một lớp thủy tinh mờ sương, cho dù vẫn nhớ rõ tình hình đại khái, nhưng chi tiết thế nào thì đã mơ hồ hết cả.

Kẻ điên cuồng kia, kẻ bất chấp tất cả kia, kẻ trong lòng tràn đầy ý muốn khống chế và phá vỡ mọi thứ kia tuyệt đối không phải là anh.

Cái Mạc Dịch hiểu rõ nhất là sự lạnh lùng, hờ hững của mình, từ trước đến giờ anh luôn đặt mình vào vị trí một người ngoài cuộc đứng xem, dùng lý trí tuyệt đối để khống chế hành vi của mình,

Cũng chính vì như thế nên anh mới có thể thoát chết trong trò chơi sinh tồn đó.

Nhưng bây giờ... Mạc Dịch cảm thấy hình như mình không hiểu gì về mình cả.

Anh nhớ rõ ràng rằng lúc đó thần trí anh vẫn rất tỉnh táo, nhưng lại giống như đã bị một thứ gì đó thâm trầm đến đáng sợ chi phối, phả hủy hàng rào lý trí, khống chế lý trí của anh, nhưng đáng sợ hơn cả là nó lại khiến anh cảm thấy rằng... mình vốn nên là như thế.

Nó khiến anh phải hồi tưởng lại một số ký ức không mấy vui vẻ.

Mạc Dịch vươn tay tắt vòi sen, lắc đầu hất mái tóc ướt đẫm rồi giơ tay lấy áo tắm treo bên cạnh xuống.

Lúc quay đầu, anh nhìn thoáng qua chiếc gương bên cạnh.

Trong gương, hơi nước ẩm ướt sau lưng anh... như đang chầm chậm ngưng tụ thành một hình người...

Mạc Dịch hoảng hồn!

Lông tóc anh dựng đứng, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, cảnh giác nhìn từng ngóc ngách trong căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Trong căn phòng tắm hơi nước nghi ngút này trống rỗng, ngoại trừ anh ra không còn bất cứ một bóng người nào khác, chỉ có hơi nước trắng xóa ngưng tụ thành những giọt nước tròn trịa trên mặt gương, sau đó chậm rãi trượt xuống, để lại vệt nước như vệt nước mắt trên mặt gương.

Mạc Dịch nghi ngờ nhíu chặt mày, nhất thời không thể xác định thứ mình nhìn thấy có phải là ảo giác không.

Lẽ nào là do tinh thần anh quá căng thẳng?

Đột nhiên, ngay lúc này chuông cửa lại không đúng lúc vang lên.

Mạc Dịch loại bỏ suy nghĩ cổ quái trong đầu mình, vội vàng mặc chiếc áo thun đặt bên cạnh lên người, mở cửa phòng tắm đi về phía cửa nhà.

Anh tùy ý xoa tóc mấy cái, vươn tay mở cửa phòng ra, người đứng bên ngoài tặng cho anh một nụ cười sáng lạn.

Mạc Dịch sửng sốt.

Giờ phút này cảnh trong mơ và hiện thực rốt cuộc cũng giao hòa, anh không còn nghi ngờ mình chỉ mơ một cơn ác mộng dài dằng dẵng nữa… dù sao thì cũng không có chứng cứ gì thật hơn một người sống sờ sờ.

Mạc Dịch nhếch môi, nở một nụ cười tủm tỉm:

“Anh không chết?”

Nụ cười của Giang Nguyên Bạch bỗng cứng đờ, trong mắt mang theo đôi phần ai oán: “Này, cậu đối xử với chiến hữu cách mạng đồng cam cộng khổ với cậu vậy sao! Cái gì mà chết với không chết, xui xẻo lắm biết không!”

Mạc Dịch nhướng mày rồi nghiêng người, để Giang Nguyên Bạch đi vào.

“Nói thật thì tôi cũng nghĩ mình phải xong đời rồi đó!” Giang Nguyên Bạch vừa đi vào vừa tiếp tục nói: “Lúc ở trong ảo cảnh, con quái vật kia biến thành hình dáng của cậu tới lừa tôi, nói thật thì tôi hoàn toàn không biết nó giả dạng cậu từ khi nào hết… trời ạ, đúng là nguy hiểm quá mà!”

Giang Nguyên Bạch tự nhiên như ở nhà ngồi xuống sofa, vẻ mặt nhớ lại mà lòng còn sợ hãi nói tiếp: “Sau đó ý thức của tôi liền mơ hồ dần, có lẽ là dần bị thứ đó khống chế, nhưng tôi vẫn nhớ rằng...”

Anh ta hơi không chắc chắn nhíu mày: “Hình như có một cô bé, hình như cô ấy... bảo vệ tôi thì phải? Sau đó tôi liền nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói xong, Giang Nguyên Bạch lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra đưa cho Mạc Dịch, chất liệu làm tờ giấy đó cũng đơn giản hệt như tờ của anh, Mạc Dịch lật ra mặt sau, chỉ thấy trên đó có viết một hàng chữ: “Trò chơi tiếp theo sẽ bắt đầu vào mười hai ngày sau, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.”

Mạc Dịch không bất ngờ chút nào vì thời gian tham gia trò chơi của hai người không giống nhau.

Thứ khiến anh phải chú ý là hàng chữ nhỏ bên dưới: “Chúc mừng ngài đã giúp đỡ người chơi khác tìm được nhiệm vụ nhánh bị ẩn đi, lần sau khi vào trò chơi ngài sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, chúc ngài chơi game vui vẻ.”

Mạc Dịch nhíu mày, chìm vào suy tư.

Sống sót là mục tiêu chính trong trò chơi sinh tồn này, sau khi sống sót không được bất cứ phần thưởng gì, mà chờ đợi người chơi sau đó lại là thế giới khủng bố vô cùng vô tận.

Mà hoàn thành nhiệm vụ nhánh, hoặc chỉ cần giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ nhánh thì đều sẽ nhận được phần thưởng... lẽ nào đây chính là mấu chốt để thoát khỏi vòng luân hồi khủng bố này?

Đột nhiên, Mạc Dịch như nghĩ đến gì đó, anh híp mắt nhìn về phía Giang Nguyên Bạch, trầm giọng hỏi anh ta:

“Đợi chút, sao anh tìm được tôi?”

Nghe thấy lời này, Giang Nguyên Bạch đang ngồi trên sofa đột nhiên nhảy dựng lên, đứng ngồi không yên nói:

“Ấy chết, tôi xém quên mất chuyện chính luôn rồi! Nghe cậu nói thế tôi mới nhớ ra! Tóm lại là… hầy, một lời khó nói hết, tôi dẫn cậu đi gặp một người! Gặp rồi cậu sẽ biết thôi!”

Mạc Dịch ung dung lắc đầu: “Không được.”

Giang Nguyên Bạch hiển nhiên không ngờ tới anh sẽ từ chối quả quyết như thế, anh ta sửng sốt, cứng họng nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Tôi còn phải xuống phòng tập gym dưới lầu làm thẻ hội viên trọn đời nữa.”

...

Giang Nguyên Bạch: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play