Bóng đêm, đêm đen vô tận quấn quanh, lôi kéo tứ chi anh vào vực sâu vô tận.
Mọi sắc màu đều như bị đánh vụn phai nhòa, sau đó lần nữa dung thành bóng đen tối tăm vô tận.
Cảm giác này quen thuộc đến vậy…
Giống như… giống như cơn ác mộng lặp đi lặp lại của anh…
Mạc Dịch hơi hoảng hốt, mất sức tóm chặt khung ảnh trong tay, để góc cạnh lạnh băng của nó cấn vào ngực bụng, nhắc nhở bản thân lúc này không phải mơ.
Bỗng, một cơn lạnh băng thấu xương ập tới, ác ý và oán niệm ngập trời gần như ngưng thành thực thể, hòa hợp với bóng đêm xung quanh, sau đó hung mãnh xông về phía Mạc Dịch.
Tựa như cả thế giới đều muốn dồn anh vào chỗ chết!
Chuông cảnh báo toàn thân liều mạng vang lên! Chói tai cảnh cáo nguy hiểm đang ập tới!
Mạc Dịch chỉ cảm thấy cả người lạnh cứng, nỗi sợ hãi bất chợt xuất hiện như một đôi tay vô hình vờn quanh yết hầu, chặn đứng không khí bên ngoài lồng ngực. Cảm giác tử vong gần đến khủng khiếp, khiến người ta chỉ có thể run rẩy chờ nó buông xuống.
Nhưng ngay khi oán niệm tiếp cận anh, nó như đứng khựng lại.
Khung ảnh trong lòng ngực bất chợt rung lên kịch liệt!
Oán niệm kia tạm dừng như mãnh thú thấy con mồi, cũng giống cá mập ngửi thấy mùi máu tươi lập tức đổi hướng, hung mãnh lại tàn nhẫn nhào thẳng về phía khung ảnh kia!
Mạc Dịch chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ vọt thẳng vào khung ảnh, nặng nề đánh bay anh ra ngoài, lồng ngực nhoáng cái dâng lên mùi máu tanh ngọt.
Anh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Mạc Dịch gian nan thở dốc đau đớn, cuộn tròn người lại trên mặt đất ẩm ướt dính nhớp, toàn thân đau đến mức như muốn tan ra từng mảnh… nhưng đau mấy cũng kém cơn đau từ chân trái truyền tới. Chắc bị ngã gãy chân rồi.
Mùi ẩm mốc tanh hôi quanh quẩn nơi chóp mũi, giống như trên hành lang vậy.
Anh gian nan mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh.
Xung quanh đã không còn là hoàn cảnh tối tăm không một tia sáng như vừa rồi mà biến thành màu xám ảm đạm, mông lung mờ mịt, chỉ đủ để anh thấy được khung cảnh xung quanh mình.
Chỉ thấy khung ảnh màu bạc kia lúc này đã vỡ nát không chịu nổi, vặn vẹo cháy đen như bị ăn mòn, lại như đang phải nhận sự tra tấn nào đó không thuộc về bản thân, nằm lặng bên cạnh anh trông rất tuyệt vọng.
Mạc Dịch cảm nhận rất rõ lực lượng gần như muốn xé rách anh kia là nhắm về phía anh, nhưng khoảnh khắc tiếp xúc đến khung ảnh kia mới thay đổi phương hướng. Thậm chí có thể nói rằng khung ảnh này chắn thay cho anh một kích.
Anh không dám tưởng tượng nếu mình không mang theo khung ảnh này rơi xuống thì sẽ ra nông nỗi nào.
Mạc Dịch không nhịn được bật ra một tràng ho khan khản cổ, phổi như rách ra một miệng vết thương vậy, mỗi lần khụ một tiếng đều lôi kéo vết thương toàn thân đau rát không chịu nổi.
Đúng lúc này, khóe mắt Mạc Dịch nhác thấy thứ gì đó kỳ quái đang vừa vặn dừng lại chính giữa khung ảnh vặn vẹo kia.
Mạc Dịch sửng sốt.
Anh theo bản năng cảm thấy thứ này chính là đáp án mình vẫn tìm kiếm.
Vì thế, có lẽ là năng lực chịu đựng đau đớn bẩm sinh đã cao, anh giãy dụa đứng lên, khập khiễng bước tới, khom lưng nhặt thứ kia lên.
Đó là một trang giấy nhăn dúm dó.
Trên mặt giấy là hình vẽ ẩu quen thuộc, tùy ý viết thoắng, tựa như trẻ con vô thức nguệch ngoạc, nhìn thoáng qua thì giống một con chim dị dạng.
Mạc Dịch trợn tròn mắt một giây, trong đầu xuất hiện một hình ảnh mơ hồ… trên bảng đen trong lớp học của Triệu Thu Lam cũng vẽ thứ tương tự.
Một câu duy nhất không có giải thích trong gợi ý chợt rõ ràng nảy lên trong đầu: ‘Yến không chân’.
Mạc Dịch chỉ thấy tim đập thình thịch, trở tay lật mặt sau giấy.
Trang giấy chợt tỏa ánh sáng chói lòa, Mạc Dịch chỉ thấy choáng váng, không khỏi nhắm chặt mắt lại quay đầu đi, tránh khỏi tia sáng đau mắt kia.
Bên tai vang lên âm thanh cãi cọ.
Mạc Dịch kinh ngạc mở mắt, sau đó khiếp sợ phát hiện mình đang đứng trên một hành lang.
Anh ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó suýt chút nữa bị chữ ‘4F’ màu đen trên biển chọc đau mắt.
Mà ngay tại cách đó không xa, âm thanh khắc khẩu càng ngày càng vang dội, Mạc Dịch cau chặt mày, kéo lê một chân đi về phía tiếng nói.
Chỉ có một gian phòng mở cửa, trên cửa dùng chữ kiểu chữ in đậm phổ thông viết ‘Phòng hiệu trưởng’. Trong phòng có hai người đàn ông đang kịch liệt tranh chấp gì đó, người đứng đối mặt với Mạc Dịch là một ông cụ hói đầu khoảng năm, sáu mươi tuổi, thoạt nhìn mất hồn mất vía.
Mà người còn lại đưa lưng về phía Mạc Dịch là một thanh nhiên cao gầy, đang khoa tay múa chân cái gì: "... Xin ông đấy, để tôi làm vậy đi, bằng không tôi sẽ điên thật đấy!"
Người đàn ông lớn tuổi không nói gì.
Thanh niên hơi kích động, tiếp tục nói: "Con bé muốn giết tôi! Ông không hiểu à! Con bé muốn giết chết tôi đấy! Tôi cũng chỉ tự vệ thôi!"
Ông cụ chợt kích động, vỗ bàn đứng dậy, nước miếng bay tứ tung, hai má đỏ bừng bừng: "Thế thì từ đầu mày đừng có động tay động chân với người ta!"
Thanh niên kia cứng họng, sau đó quát lên the thé: "Tại… tại con đĩ kia quyến rũ tôi trước! Làm gì có người đứng đắn nào lại bị phơi bày dạng ảnh chụp như vậy chứ!"
"Thì mày cũng đâu thể… mày cũng đâu thể…" Ông ta chỉ vào thanh niên, toàn thân run lên, chỉ hận sắt không thành thép.
Thanh niên suy sụp ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay, rầu rĩ trả lời: "Tôi cũng có muốn thế đâu, ai ngờ… Tôi chỉ đẩy một cái, con bé đã… đụng đầu vào bậc thang…"
Bỗng, anh ta ngẩng phắt đầu nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi.
Mạc Dịch kinh hãi, anh nhận ra gương mặt này: thanh niên chính là gã đàn ông trong khung ảnh màu bạc kia, là con quái vật muốn nhốt anh trong ảo cảnh.
Chỉ nghe giọng thanh niên trầm thấp khàn khàn, như là rắn độc lo le chiếc lưỡi chẻ đôi của mình: "Giờ mọi việc ra nông nỗi này rồi, người chết đâu thể sống lại nữa. Oan hồn của con bé quấn lấy tôi, muốn kéo tôi làm đệm lưng, tôi cũng không thể ngồi chờ chết được."
Thanh niên đứng lên, lấy một tờ giấy nhăn dúm dó trong túi ra, vỗ mạnh xuống bàn, nở nụ cười như tâm thần: "Đại sư nói làm vậy chắc chắn có tác dụng, chúng ta chỉ cần thi thể con bé là được rồi."
Người đàn ông lớn tuổi còn đang do dự.
Thanh niên chợt quỳ phịch xuống, nước mắt giàn giụa nhìn thẳng ông ta: "Con xin ba đấy, giúp con một lần thôi! Cứu con với ba ơi!"
Ông cụ cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu đồng ý.
Khung cảnh xung quanh lại bừng lên ánh sáng, chói lòa làm người ta không mở nổi mắt, mà chờ Mạc Dịch có thể mở mắt lần nữa thì đã trở lại không gian xám trắng kia.
Anh rũ mi, đứng lặng thật lâu.
Lúc này, mọi manh mối rốt cuộc đã liên kết với nhau, hình thành một bức vẽ hoàn chỉnh trong đầu.
Tòa nhà này chắc hẳn chính là hình tượng hóa ba năm cấp ba của Triệu Thu Lam, quỷ quái mỗi tầng đều ứng với những gì cô gặp được ở mỗi năm học.
Hoa Tử ở tầng đầu tiên tương ứng với năm Triệu Thu Lam học lớp mười, mẹ cô giết chết ba ruột của cô rồi tự sát; Những bức ảnh có thể di động ở tầng hai tương ứng với sự việc năm lớp mười một, Triệu Thu Lam chịu bạo lực học đường, bị người ta chụp ảnh nóng; Bậc thang trên tầng thứ ba thì tương ứng với việc cô bị thầy giáo dâm loạn, trong lúc giãy dụa đâm trúng bậc thang mà chết.
Mà thầy giáo kia chính là… người đàn ông trong ảnh.
Mạc Dịch cúi đầu nhìn tờ giấy đầy nếp gấp dúm dó trong tay, bởi vì quá nhiều năm trôi qua rồi nên vài chữ viết thoắng và nét vẽ giản lược sơ sài đã mờ nhòe không rõ.
Anh chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được bên trên viết một thuật pháp thất truyền đã lâu, mục đích là phong ấn linh hồn, khiến linh hồn này không được luân hồi, không được siêu sinh, không được tác loạn.
Mạc Dịch dùng đầu ngón tay vuốt ve con chim vặn vẹo cạnh lề giấy, thoáng thất thần.
Cuối cùng anh cũng đã nhận ra hình vẽ này.
Đây là chim Martin, còn gọi là Én núi đá, rất nhiều sách văn học đều mượn hình ảnh loài chim này để sáng tác.
Nó không có chân, cả đời chỉ có thể bay lượn không ngừng. Giống Triệu Thu Lam vậy, tuyệt vọng bất lực bị vây nhốt, linh hồn không cách nào giải thoát. Điểm duy nhất khác với Én núi đá là loài chim này buộc phải bay lượn không ngừng đến khi chết, mà Triệu Thu Lam thì đã chết rồi, vậy nên 'vĩnh viễn' thât sự là khoảng thời gian không giới hạn.
Mạc Dịch vuốt ve trang giấy, lại đụng phải một nếp gấp ngay cuối, anh nghi hoặc lần theo khe hở, mở nếp gấp từ bên cạnh ra.
Mặt giấy bên trong vẽ một đồ án kỳ quái, bên cạnh cảnh cáo bằng một hàng chữ màu đỏ: "Sợ lửa, cẩn trọng."
Mạc Dịch sửng sốt chốc lát, ngẩng đầu lên lại phát hiện màn tối xung quanh càng nhạt bớt, gần như đã phai thành màu trắng xám nhàn nhạt, tầm nhìn cũng càng thêm trống trải.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang đứng trong một cái hố thật sâu, hố hình chữ nhật, thoạt nhìn… giống như chỉnh thể khu dạy học vậy. Trong hố giăng đầy đường cong màu đỏ đến khiếp người, trông như máu tươi mới mẻ, cấu thành đồ án quỷ dị trên trang giấy. Mà mỗi góc của đồ án đều lộ ra một đống thi cốt trắng nhách.
Hiện tại Mạc Dịch đang đứng ngay chính giữa đồ án.
Anh hít một hơi thật sâu, vươn tay sờ túi áo, đầu ngón tay chạm phải một thứ lạnh băng. Anh kiên quyết cầm nó ra ngoài.
Đó là một cái bật lửa màu bạc.
Mạc Dịch mím môi, sâu trong đáy mắt ánh lên tia phức tạp.
Anh không hút thuốc lá. Nhưng không biết tại sao trên đường về nhà hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại mua một cái bật lửa từ quầy hàng ven đường nhét vào túi áo.
Nhưng anh không hề đoán trước được tương lai, càng không biết hôm nay nó sẽ có tác dụng.
Có lẽ… thật sự chỉ là thuận tay mà thôi?
Mạc Dịch tâm loạn như ma, ngón tay nắm bật lửa kia thật chặt, mãi cho tới khi lớp vỏ kim loại của nó lây dính nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, tựa như làm thế có thể khiến bản thân bình tĩnh lại vậy.
Anh hít sâu một hơi, đuổi hết những suy nghĩ hỗn loạn khỏi đầu.
… Bất kể thế nào, việc cấp bách hiện tại là phá hủy trận pháp này.
Mạc Dịch bật lửa, buông lỏng ngón tay. Bật lửa được châm bị sức hút của Trái Đất dẫn dắt, xoay vòng rơi xuống, vừa chạm phải đường cong đỏ tươi như máu dưới đất đã lập tức bùng lên, sau đó lan tràn với tốc độ nhanh kinh người, toàn bộ tầm nhìn là một mảnh biển lửa.
Ngay khi đám xương cốt bị đốt cháy, vài tiếng ‘răng rắc’ thật nhỏ vang lên bên tai, không trung xuất hiện mấy vết rách, sau đó cả không gian cứ như không thể thừa nhận được sức mạnh mà nứt toác như mạng nhện, phá thành từng mảnh nhỏ đen đặc.
Cảnh tượng trước mắt lập tức nhoáng lên, Mạc Dịch phát hiện mình đang đứng trong hành lang khu dạy học.
Anh mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, nhận ra nơi này là tầng hai, hơn nữa vừa lúc chính là nơi anh bước vào khung ảnh.
Mà ngoài cửa sổ bên cạnh có một hàng con số lóe ra ánh sáng xanh biếc giữa không trung hắc ám: "0: 08".
"… Không!!!!"
Tiếng thét chói tai vang lên sát bên tai, thê lương khản đặc như trải qua hết thảy đau khổ:
"Tám phút! Chỉ còn tám phút nữa! Tám phút nữa là tao có được hai linh hồn rồi! Tao có thể thoát đi! Đừng!"
Âm thanh này là…
Mạc Dịch sửng sốt, khập khiễng chạy về phía cầu thang.
Chỉ thấy khung ảnh màu bạc vốn treo trên vách tường đã biến mất, người đàn ông trong ảnh cũng không còn bóng dáng, chỉ dư lại chất lỏng gì đó đen thùi thối hoắc chảy dọc mặt tường, lưu lại dấu vết ăn mòn cháy rụi.
Anh dường như nhác thấy bóng dáng của một cô gái.
Nhưng khi Mạc Dịch quay đầu nhìn lại, nơi đó cũng đã lần nữa không có một bóng người.
Bên tai vang lên giọng nữ ngọt ngào quen thuộc:
"Chúc mừng người chơi Mạc Dịch hoàn thành nhiệm vụ nhánh ‘Sự trả thù ngọt ngào’, phần thưởng nhiệm vụ đã được gửi tới tài khoản của anh, xin mời lĩnh nhận sau khi kết thúc trò chơi."
Tinh thần căng chặt của Mạc Dịch thoáng cái buông lỏng, giờ phút này cơn đau đớn bủn rủn toàn thân mới đánh úp lại như thủy triều. Anh bất đắc dĩ vươn tay đỡ vách tường mới có thể khiến mình miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
Vách tường dưới bàn tay chợt nhoáng lên, Mạc Dịch kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện cuối hành lang bắt đầu sụp đổ, cả tòa dạy học bắt đầu hóa thành mảnh nhỏ! Tầng lầu như bị lực lượng mạnh mẽ rung lắc, bắt đầu chấn động kịch liệt.
Mạc Dịch giật mình, nháy mắt hiểu ra.
Cả tòa nhà dạy học đều là những gì Triệu Thu Lam trải qua, hoặc là nói hình tượng hóa của oán niệm, mà khi hoàn thành ‘Sự trả thù ngọt ngào’, tòa nhà này cũng không cần phải tồn tại nữa…
Thế nên nó mới sụp đổ.
Hai bên cột bị vách tường sụp xuống áp thành hình dáng kỳ quái, sau đó đứt gãy, rơi xuống khoảng không phía sau, lộ ra một mảng đen tối lưu chuyển thật lớn.
Lúc này Mạc Dịch mới phát hiện… thì ra ngoài cửa sổ là một mảnh bóng đêm. Thật ra cũng không phải trống rỗng không có thứ gì, mà ở đó có sương mù đặc quánh đến như muốn ngưng tụ thành thật thể!
Tòa nhà sụp đổ khiến cho sương mù trước sau Mạc Dịch dũng mãnh ùa vào hành lang đứt gãy, đánh úp về phía anh đang đứng!
Không chỗ để trốn.
Không đường để đi.
Cảm giác nguy hiểm đánh úp lại, lực áp bách khủng bố gấp trăm lần trong ảo cảnh! Vắt kiệt từng tia không khí trong lồng ngực anh, chặn ngang cổ họng anh, bức cho anh run rẩy không cách nào kiềm chế.
Sương mù thong thả cắn nuốt anh.
Trong lúc giãy dụa, miệng vết thương bên thái dương lại nứt vỡ, máu tươi ấm áp dính nhớp chảy xuống lông mi, nhuộm tầm nhìn của Mạc Dịch thành màu đỏ tươi.
Giữa mảnh đỏ tươi xung quanh, anh thấy sương mù dần tụ lại.
Sương mù xung quanh loãng đến mức tái nhợt nhạt nhòa, mà ở chính giữa lại chậm rãi ngưng tụ thành một dáng người cao lớn!
Con số giữa không trung lóe lên tia sáng lam mỏng manh. Mạc Dịch cứng đờ cả người, sương mù quanh thân như có thực thể quấn lấy tứ chi của anh, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ từng bước tới gần.
Hơi thở tử vong lạnh như băng giá vương vất quanh chóp mũi của anh.
Người đàn ông kia đứng lại trước mặt anh, vươn bàn tay cứng lạnh như sắt nắm lấy cằm Mạc Dịch, sau đó cúi đầu liếm lên miệng vết thương đang chảy máu trên trán anh.
Chiếc lưỡi thô ráp lạnh như băng cuốn lấy máu thịt, miệng vết thương vừa có khuynh hướng khép lại đã bị xé rách mở ra, cơn đau đớn vượt quá lẽ thường ập tới.
Đau! Sao lại đau đến mức này cơ chứ!
Giống như toàn bộ đau đớn cả đời đồng loạt đánh úp lại, đã thế còn nhân lên mấy trăm lần! Hết thảy cảm giác đau hung hăng dội thẳng vào đỉnh đầu Mạc Dịch như nêm cối, mưa rền gió dữ đánh sâu vào thần kinh của anh.
Trước mắt Mạc Dịch tối sầm, gần như không thở nổi.
Không biết vì sao, cùng với đau đớn là một cảm xúc bối rối dâng lên, quay cuồng trong mạch máu như một con mãnh thú ngủ say bắt được cơ hội, điên cuồng đánh thẳng vào nhà giam lý trí trong đáy lòng.
Gầm rống, thét gào, phát tiết ham muốn khống chế kinh người!
Cơn cuồng bạo từ đâu không rõ chi phối lý trí và thân thể Mạc Dịch, anh dùng sức vùng mạnh, vậy mà lại thoát khỏi gông cùm của sương mù trên thân!
Thân thể dưới lòng bàn tay lạnh băng mà cường kiện, tựa như ẩn chứa lực lượng vô tận và sức bật đáng sợ.
Một loại dục vọng phá hoại bùng lên trong lòng.
Mạc Dịch không tự chủ được mà nở nụ cười trông rất thần kinh, vùi đầu vào gáy người đàn ông kia, cắn xuống vô cùng hung hăng tàn nhẫn!
Răng nanh sắc bén chọc thủng làn da, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là máu tươi của đối phương trào ra từ miệng vết thương lại nóng bỏng vô cùng, chất lỏng tanh mặn trượt dọc cổ họng, tiến vào trong cơ thể Mạc Dịch.
Nhiệt lượng ấm dào dạt lan tràn toàn thân, lý trí anh gần như bị mê hoặc, mùi máu tươi nồng đậm làm anh như trúng độc phải nghiện, càng ra sức cắn hơn.
Trong mông lung, Mạc Dịch phát hiện…
Sau khi anh tránh thoát trói buộc, người đàn ông kia cũng không làm bất cứ hành động gì khác, ngược lại còn dung túng quay đầu sang một bên, lộ cần cổ ra cho anh cắn.
Thậm chí còn trầm thấp bật cười ra tiếng.
Cuối cùng, dùng máu tanh kích thích tia tỉnh táo cuối cùng sót lại, Mạc Dịch rướn người qua bả vai người nọ, thấy được con số trên không trung đang lập lòe tia sáng màu xanh biến thành:
0:00
Bên tai vang lên tiếng nhạc điện tử muộn màng: "Chúc mừng ngài thoát chết thành công!"
Mọi âm thanh, hình ảnh đều bị kéo xa dần, hai mắt Mạc Dịch tối sầm, ngất xỉu.
Mà ngay một giây trước khi anh mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng lưu lại nơi võng mạc chính là… người đàn ông kia nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lạnh băng tràn ngập mùi máu tanh lên lông mi của anh.