“Ngươi…”

Đường Ninh hết sức sửng sốt, cứ như thể không dám tin tên trộm lén ăn điểm tâm mà mình vừa tóm được hóa ra lại là một thiếu niên tuấn tú như vậy. Tuy nhiên hai bên má căng phồng và vụn bánh còn sót bên miệng của cậu ta đã chứng minh rõ ràng rằng nàng không bắt lầm người.

Còn phía đối diện, Diệp Kiêu treo ngược trên xà ngang chỉ nhìn thoáng qua Đường Ninh đang hết sức kinh ngạc, sau đó thoắt cái liền biến mất ngay trước mặt nàng. Nhưng dù biến mất cậu ta cũng không quên đem theo đĩa bánh đậu đỏ trong tay Đường Ninh trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng.

“Này, ngươi…”

Thấy vậy, Đường Ninh vội vàng đuổi theo cậu ta.

Đuổi một mạch đến chỗ một ngọn núi giả nằm trong góc hẻo lánh của sơn trang, nàng thấy người kia đang quay lưng lại với mình, ngồi xổm trên một tảng đá, tay liên tục lấy bánh đậu đỏ trong đĩa nhét vào miệng. Lúc này Đường Ninh mới dừng lại thở hồng hộc, sau khi hơi thở được ổn định trở lại, nàng mới lên tiếng chào hỏi: “Xin chào…”

Vừa mớt thốt ra hai chữ, nàng liền trông thấy thiếu niên vốn đang quay lưng với mình bất chợt ngoảnh đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo và đáng sợ hệt như đang loài động vật săn mồi khổng lồ đang lên cơn đói. Nàng dám chắc nếu lúc này mình to gan bước lên trước hai bước, nàng sẽ lập tức đầu lìa khỏi xác.

Không thấy ngay từ đầu tay thiếu niên kia đã đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông cậu ta hay sao?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc trước Đường Ninh bằng lòng phối hợp với Yến Hành Chi, bỏ mặc Phương Vân Dương rồi theo hắn ta về Ngưỡng Nguyệt sơn trang để giải độc cho Diệp Kiêu.

Bởi vì nếu không làm như vậy thì e rằng cả đời này nàng cũng không thể đến gần Diệp Kiêu quá ba mét.

Giống như bây giờ.

Dù gì danh xưng thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng không phải là vô cớ mà người trong giang hồ đặt cho cậu ta, tất cả đều là bồi đắp từ máu và mạng người.

Ngoại trừ lúc thấy đồ ngọt sẽ có hơi mù quáng và bất cẩn, những lúc khác cậu ta đều như một con chó săn cực kỳ đề phòng nguy hiểm.

Hơn nữa có thể vì Yến Hành Chi không biết cách nuôi dạy trẻ, tam quan của hắn vốn đã lệch lạc đến mức không biết con đường nào là đúng nên mới nuôi dưỡng Diệp Kiêu thành con người giống như trước đó nàng từng nói, ngoài giết người và Yến Hành Chi, cộng thêm sở thích ăn đồ ngọt, cậu ta không biết bất kỳ thứ gì khác. Không biết giao tiếp với con người, không biết thế nào là đau đớn, thế nào là bị thương, càng không biết rằng dưới sự sai khiến của Yến Hành Chi, cậu ta đã làm chuyện đáng sợ đến mức nào đối với nguyên chủ.

Nói tóm lại, Diệp Kiêu chính là kiểu người tàn nhẫn một cách khờ khạo.

Vừa nhìn thấy ánh mắt thờ ơ lạnh lùng của Diệp Kiêu, Đường Ninh sợ đến nỗi cả người bỗng chốc cứng đờ ngay tại chỗ. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, có lẽ Diệp Kiêu vẫn còn ghi nhớ mùi hương trên người nàng tối qua nên đã từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm. Sau đó cậu ta bỏ lại đĩa đựng điểm tâm ở chỗ cũ, tung người vài lần rồi biến mất tăm.

Thấy thế, Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc bấy giờ mới bước đến trước ngọn núi giả, lấy đĩa đựng điểm tâm đã trống trơn xuống. Nàng nhìn về phía bóng dáng Diệp Kiêu vừa bay đi, hai mắt cong cong.

Đêm khuya, nàng lại ở trong phòng chờ Diệp Kiêu đến. Khi tay của người kia vừa đưa ra trước mặt mình, nàng liền tóm lấy rồi kéo cậu ta xuống giường, tựa vào vai cậu ta, ngọt ngào nói: “Hành Chi ca ca, ta rất nhớ huynh! Cả ngày hôm nay ta ở trong sơn trang thấy nhàm chán quá à, may mà buổi tối có huynh về… À phải rồi, hôm nay ta còn gặp một chàng thiếu niên áo đen rất kỳ lạ, hắn ăn trộm điểm tâm ta làm cho huynh, đúng là quá đáng! Nhưng mà… thấy bộ dạng hắn ăn đồ ăn giống như bị bỏ đói lâu lắm rồi ấy, huynh nghĩ lần sau gặp lại ta có nên làm chút gì đó cho cậu ấy ăn không? Thật ra ngoài bánh mứt táo và bánh đậu đỏ hôm nay, ta còn biết làm rất nhiều món điểm tâm khác nữa, nào là chè đường hấp bơ, chè hạnh nhân, nào là bánh hoa quế, bánh hạt dẻ, bánh hải đường,…”

Kể tên những món điểm tâm giống như đang liệt kê thực đơn, cuối cùng Đường Ninh cũng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt khe khẽ. Lúc này nàng mới hài lòng im miệng, sau đó lại nói bằng chất giọng mang theo vẻ tiếc nuối: “Chỉ là trông hắn hung dữ quá đi, ta không dám lại gần hắn. Nếu hắn không hung dữ nữa thì tốt biết mấy, như vậy ta chắc chắn sẽ mời hắn nếm thử tay nghề nấu nướng của mình!”

Thế là ngày hôm sau, Đường Ninh ở trong phòng bếp đã làm xong bánh ngọt. Nàng đang bưng đĩa ra, vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Kiêu lần nữa treo ngược trên cửa sổ. Nàng hơi do dự một lát, nhưng rồi vẫn thử mỉm cười chào hỏi cậu ta.

Giây kế tiếp nàng trông thấy thiếu niên nọ nhảy từ trên xà ngang xuống, đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt không cảm xúc một hồi lâu. Cậu ta nhìn lâu đến nỗi khóe môi đang cong lên của Đường Ninh sắp cứng đờ, sau cùng mới thấy cậu ta bắt chước nàng nở một nụ cười gượng gạo.

Ngay khi làm xong công việc mang tính ép buộc, cậu ta thẳng thừng cướp đĩa bánh trên tay nàng rồi chạy đi.

“Này, đợi đã.”

Đường Ninh vội vàng gọi cậu ta.

Nàng có thể nhận thấy cậu ta không muốn dừng lại, nhưng có lẽ vì nghĩ đến mấy món điểm tâm mà nàng từng kể với cậu ta nên sau khi nghe thấy tiếng nàng gọi, cậu ta đành quay đầu nhìn nàng, còn không quên mỉm cười gượng gạo thêm lần nữa.

Thấy vậy, Đường Ninh cố gắng nhịn cười, ngoài mặt nàng vẫn cố nở nụ cười hiền lành, thân thiết với cậu ta.

“Xin chào, cho hỏi ngươi là người trong sơn trang hay là người ngoài tình cờ chạy tới đây? Ngươi có nói chuyện được không? Thật ra ngày nào ta cũng ở một mình trong sơn trang nên rất nhàm chán, ngươi… ngươi làm bằng hữu của ta được không?”

Thật lòng mà nói, Đường Ninh có cảm giác như mình đang lừa trẻ con vậy, còn là những đứa trẻ chưa phát triển não bộ đầy đủ, thậm chí còn chưa học xong mẫu giáo.

Đúng như dự đoán, ngay lập tức nàng nhận được vẻ mặt đầy hoài nghi của người kia.

Sau đó cậu ta lại cười gượng với nàng thêm lần nữa rồi biến mất.

Sau khi có được thành quả, đêm đó trong bóng tối, Đường Ninh lại tiếp tục kiên trì với Diệp Kiêu: “Hôm nay ta đã gặp lại chàng thiếu niên kia. Người trong sơn trang đều không biết nói chuyện, trừ huynh ra, ban ngày trong sơn trang không có lấy một người nói chuyện được với ta. Thiếu niên kia trông không giống người của sơn trang, ta rất muốn làm bằng hữu với cậu ta. Huynh thấy có được không? Hình như cậu ta rất thích điểm tâm ta làm, nếu cậu ta làm bằng hữu với ta, ta chắc chắn sẽ làm món điểm tâm thơm ngon nhất cho cậu ta ăn. Cậu ta muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Đường Ninh thề xong, quả thực lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của người kia.

Rốt cuộc bình thường Yến Hành Chi đối xử với cậu ta hà khắc đến mức nào chứ? Mà khiến cho cậu ta trở nên như vậy…

Nhắc mới nhớ, đến khi Yến Hành Chi xử lý xong mọi việc rồi quay trở về, chẳng phải hắn ta sẽ nhận ra Diệp Kiêu từ một con chó săn đã mập lên thành một con heo rồi hay sao? Chung quy mấy món điểm tâm đó đều có lượng calo cao lắm đấy!

Mới nghĩ đến đây, Đường Ninh vội vàng đưa tay sờ sờ bụng của Diệp Kiêu.

May thay vẫn còn cơ bụng tám múi đáng tự hào, tạm thời tám múi này chắc chưa gộp lại thành một múi được đâu.

Một đêm nữa trôi qua, ngày hôm sau, Đường Ninh mới đến phòng bếp liền trông thấy Diệp Kiêu đã đứng bên cửa sổ nhìn mình. Cậu ta lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nhảy từ ngoài cửa sổ vào, vươn tay ôm lấy nàng một cách dứt khoát, còn lấy tay vỗ vỗ lên lưng nàng.

Cậu ta vỗ đến mức Đường Ninh bỗng chốc ho sặc sụa, còn chưa kịp nói gì thì nhận ra người kia đã buông tay. Sau đó cậu ta nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc: “Bằng hữu.”

Cả đêm hôm qua cậu ta đã xuống núi hỏi người ta cách kết giao bằng hữu, bây giờ hai người đã chính thức làm bằng hữu của nhau rồi.

Thấy cậu ta như vậy, Đường Ninh ra sức mím môi, cố gắng để nhịn cười. Nàng cũng tỏ ra nghiêm túc vỗ vỗ cánh tay cậu ta: “Được, bằng hữu.”

Kể ra nhiều năm qua Yến Hành Chi cũng phải rất vất vả để biến một kẻ háu ăn trở thành một người cao ráo tuấn tú như vậy. Có trời mới biết hắn tốn bao nhiêu công sức mới có thể khiến cậu ta thành thiên hạ đệ nhất cao thủ chứ không phải thiên hạ đệ nhất mũm mĩm.

Vì muốn có đồ ăn ngon, liêm sỉ của cậu ta đều mất sạch.

Sau khi kết bằng hữu xong, Diệp Kiêu không đi nữa. Cậu ta ngồi xuống cái ghế bên chậu nước trong phòng bếp, nhìn món điểm tâm của Đường Ninh không dời mắt.

Bộ dạng ngoan ngoãn ngồi đợi chia đồ ăn của cậu ta khiến Đường Ninh cảm thấy thật sự rất đáng yêu.

Thế này thì ngay cả điểm tâm cũng phát huy tác dụng vượt trội rồi.

Chỉ là bên này nàng mới vừa làm xong, bên kia Diệp Kiêu đã chẳng ngại nóng mà muốn bê luôn cả nồi đi.

“Này!”

Đường Ninh vội ngăn chặn hành vi của cậu ta: “Chúng ta đã là bằng hữu rồi mà?”

Bằng hữu = điểm tâm ngọt

Nhanh chóng tính toán trong đầu, Diệp Kiêu gật đầu không chút đắn đó.

Thấy cậu ta gật đầu, Đường Ninh mới nói tiếp: “Vậy thì đúng rồi, nếu đã là bằng hữu thì giữa bằng hữu với nhau phải chia sẻ cùng nhau.”

Nàng chỉ chỉ vào điểm tâm.

“Không…”

Diệp Kiêu đang định từ chối, Đường Ninh lại lên tiếng: “Chia sẻ là vì để khiến ta vui, ta vui thì sau này sẽ làm nhiều điểm tâm hơn…”

“Cho.”

Đường Ninh còn chưa nói xong Diệp Kiêu đã đưa đồ ăn trên tay ra trước mặt nàng.

Nói cậu ta không ngốc ư, thế sao cậu ta lại vì mấy miếng bánh ngọt mà bị Đường Ninh trêu đùa hết lần này đến lần khác. Còn nói cậu ta ngốc ấy à, đây là phản ứng và tốc độ của một kẻ ngốc sao?

Nàng buồn cười đón lấy cái nồi rồi nhặt điểm tâm ra đĩa. Nàng bê đĩa, dẫn theo Diệp Kiêu đang đăm đăm nhìn cái đĩa không dời ra ngoài viện. Nàng chỉ nếm một miếng, sau đó nhìn người kia vét sạch chỗ còn lại chỉ trong tích tắc. Tiếp đến, có thể vì do thói quen nhiều năm nay, cũng có thể vì quy định hà khắc của Yến Hành Chi, ăn điểm tâm xong, cậu ta lập tức cởi đai vải màu xám trên trường kiếm ở hông ra, ánh sáng sắc lạnh lóe lên.

Đường Ninh trông thấy cậu ta nâng kiếm lên, bắt đầu múa may trong viện.

Không thể không thừa nhận, Diệp Kiêu lúc luyện kiếm giống hệt như một lưỡi đao sắc bén rời vỏ, lộ ra mũi nhọn. Mỗi một động tác của cậu ta đều nhanh nhẹn dứt khoát, ung dung ngang ngược, thanh kiếm không có sự sống rơi vào tay Diệp Kiêu bỗng trở nên thật sống động, có suy nghĩ lẫn ý thức của riêng nó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cũng vào lúc này, cuối cùng Đường Ninh mới được chứng kiến phong thái của đệ nhất sát thủ trong giang hồ.

Mà lần luyện kiếm này, Đường Ninh thấy cậu ta luyện suốt hai canh giờ. Với khối lượng luyện tập như vậy, chẳng trách cậu ta ăn nhiều đồ ngọt như thế mà vẫn không mập lên.

Đường Ninh ở bên cạnh quan sát cậu ta luyện gần hai canh giờ, thấy cậu ta ngừng luyện, nàng lập tức vỗ tay cổ vũ.

“Bằng hữu, ngươi lợi hại quá! Thế này, thế này, còn cả thế này nữa…”

Đường Ninh hào hứng đến nỗi vừa khoa tay múa chân vừa nói với cậu ta: “Làm sao ngươi có thể thực hiện được những động tác đó thế? Hôm nay ta đúng là được mở rộng tầm mắt!”

Nhìn thấy Đường Ninh vui vẻ giống như khi cậu ta được ăn món điểm tâm ngon nhất, chàng thiếu niên ngoảnh đầu nhìn mấy chiếc đĩa trống trơn trên bàn đá đằng sau lưng hai người. Sau đó cậu ta quay lại chăm chú nhìn Đường Ninh một lúc, đắn đo trong chốc lát rồi đưa kiếm của mình đến trước mặt nàng.

Đúng lúc Đường Ninh đang không hiểu chuyện gì, cậu ta lên tiếng: “Ngươi… học không?”

Đường Ninh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được lợi thế này, nghe cậu ta nói vậy, vẻ mặt nàng thoáng ngạc nhiên, sau đó chuyển sang vui mừng.

“Ngươi… tại sao lại… nhưng ta chừng từng luyện kiếm, ta có thể học được không?”

“Có thể.”

Diệp Kiêu gật gật đầu, rồi lại bổ sung thêm hai từ: “Bằng hữu… chia sẻ.”

Cậu ta học hỏi và vận dụng cực kỳ nhanh.

Phải nói Diệp Kiêu như thế này khiến Đường Ninh có hơi bất ngờ: “Ý ngươi là ta chia sẻ bánh ngọt với ngươi nên ngươi sẽ chia sẻ kiếm pháp với ta sao?”

Diệp Kiêu gật đầu lần nữa.

Đường Ninh lập tức vui vẻ nhận lấy thanh kiếm Sương Hoa nghe nói đã nhuốm máu của vô số người. Dù chỉ là cầm thôi nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được hàn khí và huyết khí đang tỏa ra trên thanh kiếm này.

Nhưng vui vẻ chỉ được tạm thời, không lâu sau chính tai nàng nghe thấy hai chữ “ngu dốt” như dao chém đất thốt ra từ miệng Diệp Kiêu.

Từ nhỏ đến lớn, từ thế giới ban đầu đến thế giới hiện tại, Đường Ninh đã nghe đủ mọi lời đánh giá, chẳng hạn như tồi tệ, hèn hạ, trà xanh, bạch liên hoa, không biết xấu hổ,…không có lời khó nghe nào mà nàng chưa từng nghe qua, ngoại trừ hai chữ này.

Vì nàng cảm thấy dù thế nào đi nữa mình cũng không hề có một chút dính dáng gì đến hai chữ này cả, nhưng ngày hôm nay nàng lại nghe thấy hai chữ đó từ miệng Diệp Kiêu. Lực sát thương của nó thực sự lớn hơn nhiều so với mọi lời chửi rủa khó nghe mà người ta từng giành cho nàng, huống chi nó còn phát ra từ miệng của Diệp Kiêu.

Nàng có cảm giác mình vừa bị sỉ nhục.

Vấn đề là sỉ nhục một lần thì có thể bỏ qua, nhưng sau đó hễ động tác của Đường Ninh không đạt được yêu cầu cậu ta đề ra, cậu ta lại tiếp tục mắng nàng ngu dốt.

Nhẫn nhịn một lúc lâu, nàng không thể nhịn thêm được nữa, bèn thẳng thừng nhét kiếm vào ngực Diệp Kiêu. Sau đó trước ánh mắt đầy hoang mang của cậu ta, Đường Ninh hừ mạnh với cậu ta một tiếng, thu dọn đĩa trên bàn rồi một mình đi về.

Đi đến chỗ rẽ, có lẽ vì vẫn thấy bực tức trong người, nàng lại hừ mạnh với Diệp Kiêu lần nữa.

Thậm chí đến tối nàng cũng không thấy vui vẻ cho lắm.

“Ta rất giận, thật sự rất giận.”

Trong bóng tối, nàng nói với Diệp Kiêu vừa mới bước đến bên giường: “Ta quyết định từ giờ sẽ không thèm quan tâm đến vị bằng hữu ta mới làm quen nữa, cũng không cho hắn ăn bất cứ món gì nữa.”

Nghe vậy, Diệp Kiêu bất chợt trợn tròn mắt, cuống cuồng muốn lên tiếng. Nhưng Yến đại ca đã dặn cậu ta lúc đến giải độc không được nói chuyện, cậu ta đang không biết nên làm thế nào.

Lúc này Đường Ninh mới mở lời: “Trừ phi… trừ phi ngày mai ta được bằng hữu tốt của mình tặng cho một bông hoa ngọc quang đại diện cho tình bằng hữu, chỉ có thể hái trên vách đá, ta sẽ cân nhắc đến chuyện có tha thứ cho hắn hay không.”

Nghe đến đây, hai mắt Diệp Kiêu bỗng sáng ngời.

Đêm đó thậm chí cậu ta chỉ “vận động” khoảng một canh giờ, sau khi Đường Ninh ngủ say, cậu ta vội vã rời khỏi phòng.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở cửa sổ Đường Ninh đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hoa ngọc quang vàng rực tràn ngập bên ngoài cửa sổ, cả một mảnh đất lớn. Nàng biết loài hoa này rất quý hiếm, có thể dùng làm thảo dược trị nội thương, nhưng cũng rất khó hái, kể cả là Dược Thần cốc của họ cũng chỉ trồng được một luống mà thôi.

Nhưng ở đây lại có nguyên một vùng, Đường Ninh thật sự kinh ngạc, nàng biết Diệp Kiêu sẽ đi hái nhưng không biết cậu ta sẽ hái nhiều như vậy.

Đúng lúc này, một lần nữa cái bóng đen lại treo ngược từ bên ngoài cửa sổ, trong tay cậu ta cũng đang cầm một bó hoa to.

“Cho ngươi, đừng… giận.”

Nàng nghe cậu ta nói.

Độ thiện cảm hiện tại của Diệp Kiêu: 55

Nàng chưa từng thấy độ thiện cảm của ai tăng nhanh đến vậy, cũng chưa từng gặp người nào ngây thơ, dễ bị lừa như cậu ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play