Mặc cho Đường Ninh tỏ ra hết sức thương xót, không đành lòng, đĩa rau vừa sống vừa khét kia cuối cùng vẫn chui hết vào bụng Yến Hành Chi.
Đến khi hai người cùng ăn bữa sáng xong, Yến Hành Chi cân nhắc trong đầu một hồi rồi mới nói với Đường Ninh, nếu ban ngày nàng thấy nhàm chán quá thì có thể đi dạo ngắm cảnh xung quanh sơn trang, muốn ăn gì hay muốn làm gì thì cứ bảo với đầy tớ trong sơn trang. Nếu thấy sơn trang quá ngột ngạt, tẻ nhạt, nàng có thể xuống thị trấn ở dưới núi mà dạo chơi.
Đằng nào thì tác dụng của khiên tơ cổ cũng không biến mất nhanh như vậy, nàng muốn đi đâu cũng được.
Dặn dò xong xuôi, Yến Hành Chi đứng dậy đi ra ngoài.
“Không…”
Thấy vậy, Đường Ninh muốn nói đôi lời nhưng ngặt nỗi vẫn còn ngậm thức ăn trong miệng. Nàng đành phải nuốt xuống thật nhanh, vội vàng lấy khăn tay bên cạnh lau miệng rồi hớt hải chạy theo Yến Hành Chi.
Yến Hành Chi chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng động sau lưng mình, hắn quay lại nhìn nàng, có vẻ hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Huynh thì sao? Huynh định đi đâu?”
Đường Ninh nhìn vào mắt hắn, sốt ruột hỏi.
“Ta ư?” Yến Hành Chi hỏi lại, sau đó nở nụ cười: “Mấy ngày rồi không ở trong sơn trang, việc đã chất thành núi, ta cần thời gian để xử lý xong đống việc đó…”
Dù sao Ngưỡng Nguyệt sơn trang cũng là một trong tám thế lực lớn nhất trên giang hồ, ngay cả trên bề nổi còn có vô số của cải, chứ chưa nói gì đến số của cải ngầm của hắn.
“Ta đi cùng huynh!”
Yến Hành Chi chưa nói xong, Đường Ninh đã vội tiếp lời.
“Nàng… đi cùng ta ư?”
Trong mắt Yến Hành Chi tràn đầy sự kinh ngạc.
Đường Ninh thấy hắn ngay từ đầu đã không có ý định đưa nàng đi cùng, ánh mắt vốn chứa đựng vẻ chờ mong lúc này bỗng trở nên ủ rũ, nàng cắn cắn môi: “Hai… hai chúng ta không phải mới thành thân sao? Trong Ngưỡng Nguyệt sơn trang ta chẳng quen ai cả, chỉ quen mỗi mình Hành Chi ca ca thôi. Ta không muốn đi dạo, cũng không muốn chơi đùa, ta chỉ muốn ở cùng huynh...”
“Nhưng xử lý đống việc đó rất nhàm chán…”
Yến Hành Chi đang định khuyên nhủ tiếp thì Đường Ninh đã ngắt lời hắn: “Không sao, ta không sợ nhàm chán, không sợ một chút nào hết!”
Nói xong lại thấy Yến Hành Chi vẫn còn hơi do dự, khóe mắt Đường Ninh bỗng chốc ửng đỏ: “Hay là huynh chê ta rồi, chê ta nấu ăn không ngon bằng Thanh Thanh tỷ tỷ, ta… từ giờ ta nhất định sẽ học nấu ăn tử tế, huynh đừng giận ta có được không? Ta chỉ có một thân một mình thôi… bảo ta ở đây một mình thì hơi sợ…”
Đường Ninh còn chưa nói hết những lời lấy lòng thương hại, Yến Hành Chi đã nhìn thấy bộ dạng cúi đầu thật thấp, hết sức đáng thương của nàng. Hắn khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời nàng: “Ha, nàng nói linh tinh gì thế? Trước nay ta chỉ đối xử với Thanh Thanh như muội muội thôi. Nàng mới là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng rồi rước về, sao ta lại chê nàng được chứ? Nếu nàng không sợ nhàm chán thì đi cùng ta…”
Hắn cười vô cùng dịu dàng.
Chậc, xét về khả năng nói dối không chớp mắt thì e rằng không ai bì kịp vị Yến đại trang chủ này!
Nhưng Đường Ninh vẫn tỏ vẻ vui mừng, lon ton chạy về phía hắn.
Hai người mới đi được vài bước, bàn tay bé nhỏ trắng mịn của Đường Ninh đã luồn vào tay Yến Hành Chi hệt như một chú cá.
Hắn chợt cúi đầu xuống, đúng lúc va phải đôi mắt cười cong cong như hình trăng khuyết của Đường Ninh.
Chỉ chốc lát sau, Yến Hành Chi hơi híp mắt, sau đó chầm chậm co tay lại, nắm chặt lấy tay Đường Ninh, dẫn nàng đi về phía thư phòng.
Trước bàn đọc sách, Yến Hành Chi vừa đọc xong một mẩu tin gấp, đang định nhấc bút nhưng làm sao cũng không hạ xuống được, bởi vì…
Nam nhân có phần bất đắc dĩ, bèn ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy Đường Ninh đang ngước cằm, điệu bộ có vẻ rất chăm chú, nhìn hắn không dời mắt, chỉ nhìn hắn như vậy.
“Làm gì mà cứ nhìn ta thế?”
Sau một hồi nhẫn nhịn, Yến Hành Chi đành phải lên tiếng hỏi.
Nghe thấy vậy, Đường Ninh cong môi cười thẹn thùng: “Tại vì Hành Chi ca ca anh tuấn quá đó. Huynh là người anh tuấn nhất trên đời này mà ta từng gặp. Thậm chí mỗi lần nghĩ đến chuyện chúng ta đã thành thân, ta đều cảm thấy ta đúng là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Lúc này trong đôi mắt nàng đang tràn ngập thứ ánh sáng chan hòa, long nhanh, giống như trước đây Yến Hành Chi từng nói, ánh mắt nàng rất biết đánh lừa người khác. Dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nàng, ngươi sẽ tự động bị nó thu hút, ngươi sẽ tin tưởng từng câu từng chữ mà nàng nói, từng hành động và biểu cảm của nàng, tin tưởng nàng thật lòng thích ngươi, yêu ngươi, trân quý ngươi.
Bàn tay hắn khẽ run lên, Yến Hành Chi lại lần nữa trông thấy chấm đen xuất hiện trên tờ giấy trắng trước mặt, mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Sau đó hắn ngước mắt, mỉm cười dịu dàng với Đường Ninh: “Tuy rằng ta rất muốn nàng tiếp tục ở đây cùng ta nhưng ta vẫn muốn nàng có việc gì đó để làm chứ không phải chỉ quanh quẩn bên ta. Ninh Ninh, chẳng lẽ bản thân nàng không có việc gì muốn làm hay sao?”
Chú ý thấy động tác nhỏ của hắn, Đường Ninh thầm nhướng mày trong lòng, sau đó khẳng định bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Không có! Ta…”
Đang nói thì như sực nhớ ra điều gì, nàng bỗng nhiên đứng dậy, ra chiều sốt sắng: “Có, ta có! Sao ta lại quên mất chuyện này được chứ!”
Nói xong, nàng vội vàng bước đến nắm lấy cổ tay Yến Hành Chi, sau khi cảm nhận kỹ càng, nàng mới lên tiếng: “Ta lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy mới chết chứ. Hành Chi ca ca, ta vẫn chưa giúp huynh giải kỳ độc trong người huynh, đan dược điều chế lúc trước chỉ có thể giúp huynh tạm thời giảm nhẹ đau đớn thôi, nếu muốn giải trừ tận gốc…”
Đang nói nửa chừng, Đường Ninh bỗng nhiên dừng lại. Nàng ngẩng đầu, đắn đo nhìn Yến Hành Chi trước mặt: “Ta có thể xem tàng thư của Ngưỡng Nguyệt sơn trang không? Tốt nhất là những cuốn có liên quan đến y thuật. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đọc y thư ở bên ngoài bao giờ, nếu ta vận dụng những gì đã học ở Dược Thần cốc mà vẫn không giải được thì biết đâu ta có thể xem phương pháp của người khác để thay đổi tư duy của mình! Sư phụ từng nói ta là kỳ tài y đạo hiếm gặp đó. Bây giờ ta chưa nghĩ ra cách ắt hẳn là vì kiến thức trong đầu ta quá ít ỏi. Nếu trong tàng thư của Ngưỡng Nguyệt sơn trang không có cách, ta sẽ tiếp tục đọc, tin rằng chỉ cần ta không ngừng cố gắng, không ngừng tìm kiếm, ta chắc chắn sẽ tìm ra cách giải độc cho Hành Chi ca ca!”
Đường Ninh càng nói càng hào hứng, càng nói hai mắt càng sáng ngời. Thậm chí nàng còn vội vã thúc giục Yến Hành Chi đem toàn bộ y thư trong sơn trang về cho nàng. Sau khi sách được chất đầy, nàng ngồi ở một cái bàn khác bắt đầu đọc một cách nghiêm túc, vừa đọc nàng vừa dùng bút ghi chép gì đó vào một tập sách trắng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tốc độ đọc của nàng cực kỳ nhanh, cũng có thể là vì nàng đã biết một phần kiến thức ở trong sách từ trước đó, thế nên hầu như cứ cách một khoảng thời gian ngắn nàng lại đọc sang cuốn khác. Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh chỉ nghe thấy được tiếng lật sách liên tục của nàng.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua…
Yến Hành Chi thường xuyên bất giác ngẩng đầu liếc nhìn nàng, mà mỗi lần nhìn đều trông thấy góc mặt tinh tế và tập trung của Đường Ninh, cùng đôi môi chốc chốc lại mấp máy của nàng, hình như là đang lẩm bẩm gì đó.
Hắn không biết miêu tả cảm giác lúc này như thế nào, chỉ là không gian riêng chưa từng có ai bước vào bây giờ lại bị người ta xâm chiếm nhưng không khiến hắn cảm thấy khó chịu cho lắm.
Hơn nữa, nguyên do nàng dồn hết tâm trí là vì chất độc trong người hắn…
Từ khi nào mà tác dụng của khiên tơ cổ lại mạnh đến vậy?
Người thông minh thường suy nghĩ quá nhiều, chính vì trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện này nên hôm nay Yến Hành Chi làm việc rất kém hiệu quả. Trước đây hắn có thể xử lý xong mọi việc chỉ trong một buổi chiều, nhưng bây giờ mất nguyên một ngày mà hắn mới xử lý được khoảng một nửa.
Mặt trời dần ngả về phía tây, hoàng hôn gần buông xuống.
Hắn nhìn những cuốn sổ gấp ghi công chuyện dày cộm còn lại, ngón tay bỗng chốc siết chặt bút. Hôm nay có lẽ hắn đã dành quá nhiều tâm trí cho một số người và một số việc không mấy quan trọng.
Ngay cả khi nghĩ vậy, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái bàn của Đường Ninh cách đó không xa, không ngờ lại trông thấy nàng đã ngủ thiếp đi trên bàn.
Vì cái bàn của nàng đối diện với cửa sổ nên gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến vạt áo và mái tóc khẽ tung bay.
Có lẽ là vì hoàng hôn gần buông nên gió hơi se lạnh, Đường Ninh đang ngủ say thì bị gió thổi đến mức co rúm người lại, đồng thời ôm chặt lấy cánh tay mình.
Thấy thế, Yến Hành Chi khẽ cau mày, cứ nhìn như vậy một hồi lâu. Cuối cùng hắn vẫn lấy ra tấm áo choàng thường dùng trong tủ gỗ, chầm chậm bước đến bên nàng.
Nào ngờ vừa khoác áo lên cho nàng, bàn tay hắn lại giữ khựng tại chỗ, ngay tức khắc ánh mắt hắn dừng trên cần cổ trắng nõn của Đường Ninh.
Ở nơi đó tình cờ có một dấu vết màu đỏ đầy mờ ám để lại.
Sau khi nhìn chằm chằm dấu vết đó một lúc lâu, Yến Hành Chi lặng lẽ cười chế giễu. Khoác áo cho nàng xong, hắn chậm rãi bước ra ngoài.
Đến khi tiếng bước chân của nam nhân kia xa dần, Đường Ninh đang nằm trên bàn vẫn chưa mở mắt nhưng khóe miệng đã nhếch lên.
Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 10
Đang ăn giở bữa tối thì Đường Ninh nghe Yến Hành Chi báo tin khoảng thời gian sắp tới e rằng hắn sẽ không thể ở trong sơn trang mỗi ngày được. Hắn nói gần đây Tịch Nguyệt giáo đang rục rịch hành động, nhân sĩ chính phái cũng đã chuẩn bị bao vây tiêu diệt. Một khi bắt đầu bao vây tiêu diệt Ma giáo, Ngưỡng Nguyệt sơn trang cũng phải góp mặt, thế nên hắn rất xin lỗi nàng, những ngày tới có lẽ hắn sẽ không có nhiều thời gian để ở bên nàng, nhưng buổi tối hắn vẫn sẽ cố gắng trở về.
Hắn hốt hoảng rồi, hốt hoảng đến mức tránh mặt nàng nhanh còn kịp!
Đừng vội thế chứ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi!
Chưa gì đã hốt hoảng rồi, ngươi khiến đối thủ là ta đây không có cảm giác đạt được thành tựu gì hết!
Đường Ninh thầm nhếch miệng, biết lý do mà hắn nói không có chỗ nào là bịa đặt. Giang hồ đúng là sắp loạn lạc, chính phái và Ma giáo cũng sắp nổ ra một trận chiến lớn, sắp tới Yến Hành Chi đúng là rất bận, nhưng không phải bận tham chiến mà là bận đổ thêm dầu vào lửa ở cả hai phía, tranh thủ làm to chuyện để sau khi hai bên cùng thiệt, hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Suy cho cùng trong tình tiết truyện, hắn vì làm vậy nên mới tiêu diệt được Ma giáo nhanh gọn, cũng trấn áp được các thế lực chính phái có liên quan, từ đó một mình lên nắm quyền.
Nhưng cũng chưa đến mức ban ngày không thể ở bên cạnh nàng, làm vậy chẳng phải là đang tạm thời tránh né nàng hay sao?
Chỉ có điều…
Ngày hôm sau, đứng ở cổng sơn trang vẫy tay chào tạm biệt Yến Hành Chi xong, Đường Ninh bèn xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Lúc trước nàng đã nói gì nhỉ, à phải rồi, nàng từng nói món điểm tâm nàng làm rất ngon, nhất là điểm tâm ngọt.
Bận bịu mất một hồi, vừa làm xong một đĩa bánh mứt táo, Đường Ninh bèn đặt nó trên bệ cửa sổ cho nguội. Nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, nàng vừa quay đầu lại, chẳng những bánh mứt táo trên bệ cửa sổ đã biến đi đâu mất, mà ngay cả cái đĩa cũng không cánh mà bay.
Thấy vậy, Đường Ninh bất giác cong khóe môi.
Phải công nhận Yến Hành Chi có trái tim độ lượng thật đấy, hắn đi rồi để nàng ở lại một mình, thế chẳng phải là đang dâng con dê nhỏ béo bở Diệp Kiêu vào miệng nàng ư?
Nàng hơi cau mày, lần nữa đặt bánh đậu đỏ lên bệ cửa sổ, sau đó nàng bèn trốn sang phía sau cánh cửa. Chẳng mấy chốc một bàn tay thon dài, khớp xương rõ rệt đã lẳng lặng mò đến gần chiếc đĩa.
“Được lắm, xem như ta bắt được ngươi rồi! Tên trộm lén ăn điểm tâm của ta!
Đường Ninh lập tức xông ra, nhanh chóng giành lại chiếc đĩa.
Nhưng có thể là vì người kia nhất thời bất cẩn, không kịp phản ứng, cũng có thể là vì nàng giành giật quá nhanh quá vội vàng…
Vừa kéo chiếc đĩa một cái, Đường Ninh đã lôi thẳng chàng thiếu niên áo đen đang treo mình trên xà ngang xuống.
Mắt của cậu ta vừa đen vừa sáng, hai hàng lông mi như hai chiếc quạt nhỏ, sợi mi thậm chí còn dài và dày hơn cả mi nàng, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng. Nhìn thấy Đường Ninh, cậu ta không những không sợ sệt mà còn chớp mắt với nàng, sau đó lại chớp thêm lần nữa, trông rất ngây thơ vô tội, nhưng tiếc là…
Hai bên má căng phồng vì nhét đầy bánh ngọt giống hệt như một con chuột hamster đang gặm nhấm thức ăn đã hoàn toàn bán đứng cậu ta.
Độ thiện cảm hiện tại của Diệp Kiêu: 5
Ơ?
Nàng nhớ tối qua lúc nhìn thấy vẫn là một số 0 tròn trĩnh cơ mà, bây giờ lại…