Mùi cháy khét của làn da bị bỏng cháy và mùi mau tanh tản ra từ vết thương bị rách lập tức trộn lẫn vào với nhau, xông thẳng vào mũi Đường Ninh, trừ lúc đầu hét thảm ra, sau đó có thể là vì quá đau đớn khó nhịn, Tề Liệt không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa, cả người không chống đỡ được đổ về phía Đường Ninh.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, còn cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch của Tề Liệt, vào lúc này, Đường Ninh cảm thấy dường như mình bị cắt thành hai nửa, một chút dao động nảy sinh trong lòng nhanh chóng khôi phục thành bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Nhưng ngoài mặt, nước mặt lại không chịu sự khống chế của cô mà lăn xuống, thậm chí cô còn không dám đụng vào Tề Liệt trước mặt, cảm thấy hình như cho dù mình có đụng vào chỗ nào thì cũng sẽ khiến cậu ta đau đớn và khổ sở cùng cực.
“Tề Liệt... Tề Liệt anh sao rồi? Đều tại tôi, tôi sai rồi, tôi không nên... người đâu rồi, có ai không, ai tới cứu với, cứu anh ấy...”
Bởi vì chẳng thể chống đỡ được sức nặng cả người Tề Liệt, Đường Ninh cẩn thận quỳ xuống, đề cho đối phương nằm sấp lên vai cô.
Mà cô gái cầm chai axit, đeo khẩu trang ở kia nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, nhận ra mình tạt sai người, cảm giác máu nóng xông tận óc qua đi, cuối cùng mới sợ hãi, sau đó ném mạnh cái chai trong tay sang bên cạnh, bắt đầu trốn sang cầu thang ở bên, vừa chạy vừa hét: “Tôi không cố ý, không phải cố ý đâu, không phải tôi, không phải tôi...”
Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tề Liệt đang đè lên người Đường Ninh ở bên này nhìn thấy đối phương bị cậu ta dọa cho sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa run tay gọi 120, rõ ràng trên cánh tay của cô cũng dính một ít, nhưng cô lại như chẳng hề cảm thấy đau đớn vậy, chỉ không ngừng khóc vì cậu ta, thấy vậy, Tề Liệt run tay, chậm rãi vươn tới mặt cô, dường như muốn lau đi nước mắt trên mặt cô vậy.
“Đừng... khóc...”
Cậu ta chỉ cố gắng nói ra hai chữ như vậy, dường như muốn nở một nụ cười với Đường Ninh để an ủi, chỉ đáng tiếc là khóe miệng còn chưa kịp cong lên, tay đã rũ xuống, người cũng hôn mê.
Trong lúc mơ màng nặng nề, cậu ta mơ mơ hồ hồ như lại gặp được giáo viên dạy âm nhạc vỡ lòng cho cậu ta.
“Tề Liệt bản nhạc em soạn rất tốt, gần như đã đạt tới trình độ đứng đầu, nhưng em không phù hợp viết những ca khúc liên quan tới tình yêu.”
“Vì sao ạ?” Tề Liệt khi đó vừa tròn mười tám tuổi một mặt không phục, rõ ràng ca khúc của cậu ta đã nổi tiếng khắp mọi nơi rồi, sao lại không phù hợp viết những ca khúc tình yêu chứ? Cậu ta cảm thấy cái gì cậu ta cũng phù hợp.
Nhưng bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ nụ cười dịu dàng bao dung trên mặt giáo viên khi đó.
“Bởi vì em vẫn chưa yêu một ai, có lẽ có thể đợi tới khi em thực sự yêu một người, sau đó quay lại xem những ca khúc này của em, khi đó em sẽ hiểu thầy muốn nói điều gì.”
Cậu ta nói.
Thầy ơi, hình như em hiểu rồi...
Ngay lúc cậu ta gặp nguy hiểm, lựa chọn nhào về phía Đường Ninh không chút do dự, cậu ta đã hoàn toàn hiểu.
Cậu ta yêu cô.
Độ thiện cảm hiện tại của Tề Liệt: 100.
Trên hành lang bệnh viện, đôi mắt Đường Ninh không có tiêu cự mà nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên trước mắt, chiếc váy liền ngang vai màu trắng trên người sớm đã nhăn nhúm hết lại, thậm chí trên đầu còn dính vết máu lốm đốm, đều là máu của Tề Liệt.
“Đường Ninh.”
Ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm đèn màu đỏ, mắt cũng không dám chớp một cái, một giọng nói quen thuộc bỗng chốc vang lên bên tai cô.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Là Phó Dần Tắc.
Có thể là vì chạy quá kịch liệt, Phó Dần Tắc lúc này thực sự chật vật hơn rất nhiều so với lúc bình thường, chỉ thấy trên tay anh ta cầm áo khoác vest của mình, cà vạt đã nới lỏng từ lâu, buông lỏng vắt vẻo trên cổ, mái tóc luôn được chải gọn gàng khi làm việc, giờ cũng đã có mấy sợi rủ xuống trước trán anh ta, trán đổ đầy mồ hôi, ngay lúc thấy Đường Ninh ngồi yên ổn trên băng ghế dài, bỗng người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cầm áo khoác vest đi tới trước mặt cô.
Cũng đúng vào lúc này, Đường Ninh cuối cùng cũng hoàn hồn, đứng dậy, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, rơi xuống tí tách, bờ môi hé mở, vừa định nói gì đó, ngay sau đấy có mấy tiếng bước chân vội vã truyền tới từ đằng sau hai người.
Chỉ cần nhìn mặt, Đường Ninh đã nhân ra người tới chính là ba mẹ của Tề Liệt, đi theo đằng sau có thể còn có những họ hàng khác của nhà họ Tề.
Một đám người xông tới trước mặt Đường Ninh, vội vàng hỏi Đường Ninh tình hình của Tề Liệt, biết được cả bình axit gần như đều tạt lên trên lưng cậu ra, giờ người vẫn còn đang phẫu thuật trong phòng phẫu thuật, mẹ của Tề Liệt liền không kiềm chế nổi mà che miệng gào khóc.
“Dì à...” Đường Ninh đi lên định vươn tay ra an ủi, không ngờ ngay sau đó lại trực tiếp bị đối phương đẩy phắt ra cho lảo đảo cả người, nếu như không phải Phó Dần Tắc đỡ lấy kịp thời, e rằng đã ngã xuống đất rồi.
Lúc này mẹ Tề Liệt đã hoàn toàn chìm vào trong cảm giác đau thương của mình, cũng không để tâm tới Đường Ninh nữa, lí trí của bà đang nói với bà rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, không nên trách cô gái nhà người ta, nhưng vẫn không thể nào không giận chó đánh mèo, trước đây Tề Liệt có thiện cảm với một cô gái đã có bạn trai như cô, còn làm ầm làm ĩ trên mạng, trong lòng bà đã cảm thấy không ổn rồi, bây giờ lại còn vì cô mà bất tỉnh nhân sự nằm trong phòng phẫu thuật.
Ba của Tề Liệt ở bên này thấy vậy, sau khi đi lên an ủi vợ, quay người thở dài một tiếng, liền để Phó Dần Tắc đưa Đường Ninh rời đi trước, chuyện sau đó đợi Tề Liệt tỉnh lại rồi tính.
Sau đó, Đường Ninh liền mơ mơ màng màng để cho Phó Dần Tắc dẫn cô đi xử lý vết thương trên cánh tay trước, đưa cô về nhà.
Chỉ là xe vừa mới dừng lại trước biệt thự, Đường Ninh đã tháo dây an toàn ở ghế phó lái, chạy xộc vào biệt thự mà không quay đầu lại.
Thấy vậy, Phó Dần Tắc cũng vội vàng mở cửa xe chạy theo, cuối cùng thấy cô đang đứng trong phòng mình quay lưng lại với anh ta, đang nhét một nắm thuốc vào miệng mình, sau đó nốc một ngụm nước nuốt xuống.
“Đường Ninh...”
Phó Dần Tắc nhanh chân đi lên, Đường Ninh vừa nuốt một miếng thuốc nghe thấy âm thanh thì run rẩy, vội vàng giấu bình thuốc ra đằng sau lưng cô, quay đầu cười với Phó Dần Tắc đã tới đằng sau cô.
“Làm sao vậy?”
Thấy cô giáu đầu lòi đuôi như vậy, Phó Dần Tắc nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi cất lời hỏi: “Vừa mới uống gì vậy?”
Nghe thấy thế, mắt Đường Ninh hơi lóe lên, sau đó nụ cười càng thêm xán lạn: “Có gì đâu, chỉ là vitamin bình thường thôi. Còn có thể là gì được chứ?”
Để tránh cho Phó Dần Tắc nghi ngờ, cô đưa bình thuốc giấu đằng sau ra trước mắt Phó Dần Tắc, lắc lắc nó.
Đợi nhìn rõ mất chữ vitamin B trên đó, Phó Dần Tắc giả bộ cười thả lỏng: “Không uống lung tung là được, buổi tối muốn ăn gì? Tôi bảo đầu bếp làm cho em... hay là em muốn ra ngoài ăn?”
Nghe thấy anh ta hỏi như vậy, Đường Ninh vô cùng tùy ý vứt bình vitamin trong tay vào ngăn kéo ở tủ đầu giường, đi lên trước hai bước ôm lấy cánh tay Phó Dần Tắc: “Nghe theo anh.”
“Vậy thì ăn ở nhà đi, tay nghề của đầu bếp Vương cũng không tệ, buổi tối để ông ấy nấu hai món...”
Vừa nói chuyện với Đường Ninh, khóe mắt Phó Dần Tắc dừng lại một lúc nơi tủ đầu giường.
Buổi tối, thư phòng.
Anh ta nhìn mấy viên thuốc to nhỏ khác nhau trên bàn, đây là anh ta cho bảo mẫu trong nhà cố ý lấy trộm ra lúc Đường Ninh ăn cơm.
Nhìn một lúc, anh ta mới chậm rãi gọi điện thoại.
“Tần Chu, ừm, là tôi. Giúp tôi một việc, giúp tôi kiểm nghiệm thành phần của mấy viên thuốc, nói cho tôi biết nó chưa bệnh gì. Được, cảm ơn nhé.”
Ngắt cuộc gọi, Phó Dần Tắc lấy ra một cái túi trong suốt đựng hết mấy viên thuốc vào.
Cùng với lúc đó, trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện tư nhân.
Diệp Hy đang lướt weibo, vừa xem xong hot search, lập tức ném điện thoại sang bên cạnh.
“Axit lại bị Tề Liệt chặn hết lại ư... hên cho cô ta rồi!”
Có điều, mới chẳng được bao lâu mà Tề Liệt đã có thể làm tới mức này vì cô ta, Diệp Hy chỉ cảm thấy trái tim vừa mới bắt đầu hơi thoải mái mấy ngày trước lại bắt đầu nghẹn tới hoảng.
Rốt cuộc đồ đê tiện kia tốt chỗ nào? Có chỗ nào so được với cô ta chứ?
Một người đã như vậy, hai người, ba người đều như vậy!
Diệp Hy dùng sức siết chặt chăn.
Nhưng cho dù bọn họ có chiều chuộng cưng nựng thì đã làm sao? Còn không phải vì một bài viết nho nhỏ của cô ta, một lần giả vờ tự sát khiến cho bị cả mạng ném đá như bây giờ à, thậm chí còn khiến fan cuồng trả thù, lần tạt axit này cô trốn được, thế thì để cô ta xem xem rốt cuộc cô có thể trốn được bao nhiêu lần.
Diệp Hy khẽ cười ra tiếng, lại tự đắc mà dựa về.
Vào bữa tối, Phó Dần Tắc để ý thấy Đường Ninh chẳng ăn được mấy miếng, cũng là lúc này anh ta mới dần dần nhớ lại, hình như dạo này cô vẫn luôn chán ăn.
Phó Dần Tắc đã có một số suy đoán, thấy Đường Ninh ăn xong cơm liền về phòng của mình thì đi theo đằng sau cô, ngay lúc cô nói ngủ ngon với anh ta rồi sắp sửa đóng cửa phòng lại, tay người đàn ông trực tiếp ấn trên cửa phòng.
“Tối nay tôi có thể ngủ trong phòng này không?”
Vừa nghe thấy lời Đường Ninh nói, Đường Ninh liền trừng to hai mắt, không dám tin mà nhìn về phía Phó Dần Tắc.
Cuối cùng, Đường Ninh không nói ra được bất kì lời từ chối nào, tắm xong vẫn nằm lên cùng một chiếc giường với Phó Dần Tắc.
Phó Dần Tắc buồn cười nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, cả người cứng đờ như một cọc gỗ, một tay đỡ lấy ót cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trên trán Đường Ninh, nói đầy ý cười: “Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi đã nói sẽ đợi cái ngày em cam tâm tình nguyện, thì chắc chắn sẽ đợi.”
Nói rồi, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng gầy gò của Đường Ninh, cằm cọ lên trên mái tóc cô: “Ngủ đi, tôi ở bên cạnh em, không cần nghĩ ngợi gì cả, cứ ngủ một giấc, biết chưa?”
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ cơ thể người đàn ông, Đường Ninh được anh ta ôm trong lòng thì sững sờ, sau đó cả người chậm rãi, chậm rãi mềm xuống.
Phó Dần Tắc chẳng biết mình đợi bao lâu, cuối cùng mới đợi được hô hấp của cô gái trong lòng dần dần bình ổn lại.
Nhưng còn chưa ngủ được bao lâu, cô lại khóc nức nở trong giấc mơ, tiếng khóc khiến người ta vô cùng đau lòng, đến cả âm thanh cũng không có, chỉ có cơ thể đang khẽ run rẩy, thi thoảng còn xen lẫn lúc run bắn lên, giống như động vật ăn cỏ bị kinh sợ, khiến Phó Dần Tắc chỉ có thể không ngừng siết chặt cái ôm của mình, một tay khác nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, trong miệng lại bắt đầu nhẹ nhàng ngân nga đồng ca tiếng nga không biết tên, anh ta không biết mình ngân nga bao lâu, cuối cùng mới cảm nhận được Đường Ninh trong lòng dừng khóc.
Thấy vậy, anh ta khẽ thở ra một hơi, lại in một nụ hôn lên trên trán Đường Ninh.
“Ngủ ngon.”
Mấy đêm sau đó đều như vậy.
Tề Liệt bị thương nặng nhập viện, không những không khiến đám fan của cậu ta suy nghĩ lại lời trách mắng vô duyên vô cớ trước đây của mình có phải đã sai rồi hay không, ngược lại còn có người nhân chuyện này, kết hợp với thời gian lần trước Tề Liệt gặp chuyện, trực tiếp gắn cái danh sao chổi lên đầu Đường Ninh.
Vốn dĩ chính là vậy, rõ ràng hơn hai mươi năm trước đây Tề Liệt vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sao vừa gặp người phụ nữ họ Đường này là lại gặp chuyện sạt lở, rồi còn vì cứu cô mà bị người khác tạt axit, đây không phải là sao chổi thì còn có thể là gì!
Axit đó! Cái thứ đó hắt lên trên người thì đau tới mức nào chứ, nghe nói bây giờ Tề Liệt vẫn còn chưa tỉnh lại, tình hình cũng không tốt lắm, tất cả những cảm xúc tiêu cực như đau lòng, lo lắng, sợ hãi... dành cho Tề Liệt đều biến thành chửi bới Đường Ninh.
Nhưng bị chửi thì bị chửi, bộ phim đã kí rồi nên Đường Ninh vẫn phải đi diễn bộ phim “Thiên nga đen” của đạo diễn Văn An, huống hồ đây cũng là bộ phim cuối cùng của cô rồi, diễn xong cũng đóng máy.
Mà cảnh quay cuối cùng này, có tên là cái chết của thiên nga.
Thấy ở trên sân khấu đã được dựng xong, Đường Ninh mặc trang phục ba lê màu đen, nhảy điệu múa cuối cùng của cô với biểu cảm sinh động, bởi vì sớm đã uống thuốc độc, trong miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, sau khi xoay tròn một vòng thì người ngã xuống giữa sân khấu.
Phó Dần Tắc nhìn thấy cảnh này qua thiết bị hiển thị, trái tim bỗng nghẹn lại, cảm thấy trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, không thể hô hấp cũng không thể suy nghĩ.
Chỉ vì cuối cùng sáng nay anh ta cũng nhận được câu trả lời của bạn học cũ Tần Chu là nhân viên xét nghiệm.
—— Lão Phó, có kết quả xét nghiệm rồi, các loại thuốc này đều là thuốc chống trầm cảm.
—— Trầm... cảm?
—— Đúng vậy, thuốc này là bạn anh uống à? Hay là ai? Lượng thuốc của cô ấy là bao nhiêu?
—— Nhiều lắm...
—— Nhiều lắm à? Vậy thì chắc chắn mức độ trầm cảm của cô ấy không nhẹ, có thể thời gian bị trầm cảm cũng không ngắn, nếu như có thể, tốt nhất anh vẫn nên đưa người bạn kia của anh tới nước Anh gặp người bạn làm bác sĩ tâm lí của tôi một lần, để bọn họ gặp mặt nói chuyện với nhau thì mới có thể nhìn ra được tình huống của cô ấy, nhưng với lượng thuốc này của cô ấy cùng với những tình huống mà anh miêu tả với tôi, e rằng trạng thái tâm lí bây giờ của cô ấy có chút nguy hiểm...
Hồi tưởng kết thúc, nghe thấy đạo diễn Văn An hô cut ở bên tai, Đường Ninh cũng chậm rãi đứng dậy khỏi sân khấu, quay đầu cười híp mắt nhìn anh ta, cuối cùng Phó Dần Tắc mới cảm nhận được cảm giác như sắp tắt thở bởi vì Đường Ninh “chết đi” trước đó chậm rãi tan biến, trên mặt anh ta làm như không có chuyện gì, mỉm cười với Đường Ninh đang đi về phía anh ta.
Sau khi Đường Ninh đóng máy, có lẽ đạo diễn gạo cội Văn An cũng đã nghe thấy những chuyện ầm ĩ trên mạng, liền cố ý gọi Đường Ninh tới bên cạnh ông ta khen ngợi an ủi một hồi, nói là theo cái nghề quay phim lâu năm vậy rồi, cô là người có thiên phú nhất trong nhiều diễn viên mà ông ta từng gặp, có hơi hối hận vì không quen biết Đường Ninh sớm hơn, để cô còn nghiên cứu thêm kĩ thuật diễn xuất, không bị những lời đàm tiếu bên ngoài ảnh hưởng, hy vọng sau này có thể xem càng nhiều tác phẩm của cô hơn.
Những lời công nhận này khiến Đường Ninh vui tới mức khóe miệng không hạ xuống nổi suốt quãng đường trở về, cả đường lại càng ríu rít với Phó Dần Tắc về những chuyện thú vị trong đoàn phim mà chẳng thể dừng lại được.
Trong lúc lái xe, Phó Dần Tắc quay đầu nhìn vẻ thoải mái trên mặt Đường Ninh, chẳng hề biết rằng, lúc này ánh mắt anh ta đã dịu dàng như muốn chảy nước.
Anh ta mê đắm cô trong dáng vẻ tinh thần sáng láng, tràn đầy sức sống như vậy.
Bầu không khí cả một đường đều rất tốt, nhưng không ngờ rằng hai người vừa về tới dưới tầng nhà mình, ở vị trí tầng hai bên phía tây đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Đường Ninh vừa nghe đã nghe ra được đó còn không phải là má Lâm vẫn luôn quan tâm cô nhất ở trong biệt thự thì còn có thể là ai nữa!
“Là má Lâm!”
Thậm chí cô còn không để tâm Phó Dần Tắc có đi theo đằng sau cô không, Đường Ninh tưởng rằng má Lâm xảy ra chuyện gì đó liền tiện tay cầm một bình hoa trong phòng khách, xông thẳng tới trước phòng piano lớn nhất ở phía tây tầng hai, đẩy mạnh cửa phòng ra.
Ngay sau đó, nhìn thấy rõ trang trí bên trong Đường Ninh liền sững sờ ngay tại chỗ.
Hoa hồng trắng muốt trải đầy cả trong piano, vừa mở cửa ra, mùi thơm nồng nàn của hoa hồng liền ập vào mặt, ở vị trí chính giữa lại để trống một chỗ hình trái tim, đặt đàn piano, trên đàn piano để một chiếc bánh sinh nhật màu đỏ nhung cao một mét, trên đỉnh không để thứ gì khác, chính là búp bê chibi đội vương miện múa ba lê có chút giống cô đang múa trên đó, bên cạnh búp bê có một chiếc hộp hình thoi bằng da.
Đúng vào lúc này, cuối cùng Phó Dần Tắc cũng tới bên cạnh cô, mỉm cười với Đường Ninh, cầm lấy bình hoa trong tay cô đặt sang bên cạnh, kéo lấy tay cô, bước qua hoa hồng đi thẳng với vị trí hình trái tim được để trống duy nhất trong phòng, vươn tay ra lấy chiếc hộp hình thoi bên trên bánh xuống.
Quay đầu nhìn về phía trước, biểu cảm Đường Ninh vẫn có chút mê man, nụ cười trên mặt Phó Dần Tắc lại càng rõ ràng hơn: “Anh biết bộ phim hôm nay của em sẽ đóng máy, cho nên cố ý sắp xếp nơi này, để má Lâm hấp dẫn em tới đây, chúc mừng em đóng máy bộ phim mới vui vẻ, sau đó...”
Anh ta nhẹ nhàng mở cái hộp trong tay ra, nhìn Đường Ninh một cái, hướng chiếc hộp về phía Đường Ninh, quỳ một gối xuống, biểu cảm chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc của Đường Ninh đủ mười giây, cuối cùng mới nở nụ cười dịu dàng.
“Thực ra, hôn nhân đối với anh, không phải là cảnh mẹ hằng đêm lấy nước mắt rửa mặt thì chính là sự cuồng loạn, quyền đấm cước đá của chị dâu cả của anh, sau đó hai người một người chết trong ngày sinh nhật sau tuổi của anh, một người điên điên khùng khùng vào viện tâm thần, cũng chết rồi. Đàn ông nhà họ Phó đều khốn nạn, anh thực sự không thể nào rõ hơn được nữa.”
“Cho nên, anh chưa từng nghĩ tới gia đình hay hôn nhân gì đó, cũng chưa bao giờ có ý định khiến một người phụ nữ khác phải liên luỵ vào trong cuộc sống dần trở nên tàn tạ của anh, bởi vì anh không gánh vác được.”
“Nhưng anh gặp được em, Đường Ninh, em khiến anh lần đầu tiên biết được cái gì gọi là canh cánh trong lòng, trằn trọc không thôi. Anh sẽ cười vì nụ cười của em, sẽ không vui vì em khó chịu, lúc nào cũng lo lắng về mọi chuyện của em, sợ em bị tổn thương dù chỉ một chút, thậm chí trong lòng từng nghĩ rằng nếu như có thể trói em bên cạnh anh mỗi ngày, để hằng ngày anh vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy em thì tốt biết mấy. Là em khiến anh có dũng khí đối mặt với hôn nhân, gánh vác gia đình.”
“Anh nhận thua rồi, Ninh Ninh. Anh biết sự khởi đầu của chúng ta không tốt đẹp bao nhiêu, cũng biết con người anh trước đây quá mức tự do tự tác, thành ra có quá nhiều lịch sử đen tối, nếu như em không để ý không ghét bỏ, mong em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc nửa đời sau của em, gả cho anh.”
Nghe xong lời Phó Dần Tắc nói, nước mắt của Đường Ninh đã rơi xuống từ lâu rồi.
“Nhưng em bây giờ... người ngoài...”
“Trên mạng là ai giở trò, ba ngày nay anh đã điều tra rõ ràng hết rồi, chỉ còn một chút tư liệu cuối cùng thôi, tới ngày mai là anh có thể công bố hết ra trả lại sự trong sạch cho em, tới lúc đó em không cần phải lo lắng tới những lời đồn đại vớ vẩn trên mạng kia nữa.”
“Vì sao...” Vành mắt Đường Ninh đỏ lên.
Phó Dần Tắc nhìn đôi mắt của Đường Ninh: “Bởi vì, anh yêu em.”
Cho dù sau này có chữa được bệnh trầm cảm của em hay không, cho dù bây giờ em có yêu anh hay không, trong lòng có người khác hay không đều được hết.
Anh yêu em, muốn cưới em, muốn ở bên em mãi mãi.
Mức độ thiện cảm hiện tại của Phó Dần Tắc: 99.
Bốn mắt nhìn nhau, mùi thơm của hoa hồng ở xung quanh lan ra, bên ngoài lại đổ mưa lất phất, đây là trạng thái thường thấy trong nửa tháng nay ở Đế Đô, có thể là tới mùa mưa dần, năm nay lượng mưa lại nhiều, thường xuyên đổ một trận.
Phó Dần Tắc thấy Đường Ninh mãi chẳng nói gì, hơi rũ mắt xuống, liền cười nói: “Bây giờ cho em một cơ hội hối hận, nếu như không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi nhé, 3, 2...”
Còn chưa đếm tới số 1, Phó Dần Tắc đã lấy nhẫn kim cương bên trong hộp ra, một tay kéo lấy tay phải của Đường Ninh muốn đeo lên ngón áp út của cô.
Cả đời này anh ta chưa từng căng thẳng như thế này, ngón tay cầm nhẫn vô thức dùng sức, khẽ phát run lên, trái tim cũng căng thẳng, đợi anh ta đeo nhẫn vào ngón tay Đường Ninh xong, lúc này anh ta đột nhiên phản ứng lại, cả quá trình Đường Ninh đều không rút tay về.
Ngẩng đầu, người đàn ông nhìn Đường Ninh với vẻ không dám tin, sau đó đứng bật dậy, lập tức ôm cô vào trong lòng mình, cười nói như một đứa trẻ: “Em đồng ý rồi đúng không? Em đồng ý với anh rồi đúng không? Ninh Ninh... Ninh Ninh... Ninh Ninh...”
Vòng tay ôm lấy Đường Ninh ngày càng siết chặt, Phó Dần Tắc vui mừng tới mức không biết làm sao mới tốt.
Đường Ninh cũng vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.
Đúng vào lúc này Phó Dần Tắc lại cất lời: “Ngày mai, ngày mai có được không? Sáng ngày mai chúng ta sẽ đi xếp hàng đăng kí...”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Đường Ninh hơi lóe lên: “Nhưng hình như ngày mai là ngày có mưa bão...”
“Không sao, chúng ta lái xe đi, có được không?”
“Ừm.”
Đường Ninh dùng sức gật đầu.
Thấy Đường Ninh thực sự cất lời đồng ý, Phó Dần Tắc lại lải nhải lần nữa: “Sau đó tuần trăng mật của chúng ta có thể tới nước Anh, còn có rất nhiều nơi khác nữa. Sau này nếu như em muốn đóng phim thì đóng phim, không muốn đóng phim thì chúng ta sẽ đi tới khắp nơi trên thế giới để thăm thú có được không? Con... con thì không cần đâu, anh không thích trẻ con, sau này chỉ có hai người chúng ta, cùng sống với nhau, thứ em không thích anh sẽ cai hết, anh sẽ ăn cơm tử tế, dưỡng cho dạ dày, cơ thể tốt nhất, ở bên em tới già, chúng ta có thể...”
Khi mặc sức tưởng tượng về ngày tháng sau này, Phó Dần Tắc còn đâu dáng vẻ cao thâm khó dò khi hai người gặp nhau lần đầu nữa, trước đây Đường Ninh còn nói Tề Liệt là kẻ lỗ mãng, cô bỗng nhiên nhận ra Phó Dần Tắc tới khi đã hoàn toàn rung động cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Dần Tắc tỉnh dậy từ sớm liền lái xe dẫn theo Đường Ninh đi đăng kí kết hôn, hình như cả đời này anh ta chưa từng vui vẻ mong đợi hưng phấn như vậy bao giờ.
Trong xe mở nhạc, bàn tay Phó Dần Tắc nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của Đường Ninh, thi thoảng khi gặp đèn đỏ, anh ta sẽ dừng lại, cầm tay cô lên, hôn lên mu bàn tay của cô, thấy vậy Đường Ninh cũng chỉ cười với anh ta, như cười sự kích động và mong đợi của anh ta.
Nhưng không ngờ rằng, hai người vừa lái khỏi biệt thự, Đường Ninh liền hoảng sợ lập tức vỗ lên cánh tay của Phó Dần Tắc: “Không ổn rồi, Dần Tắc, anh mau nhìn bên kia đi, bên đó, có phải có mấy đứa trẻ rơi xuống không...”
Hướng Đường Ninh chỉ là bờ sông của một con sông tên Hà Giang chảy dọc Đế Đô.
Nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên Phó Dần Tắc nhìn thấy một đám trẻ còn còn ở bên ngoài che ô đi men theo đê đập trong thời tiết thế này, một trận gió lớn thổi tới, có mấy đứa trong đó không cầm được nổi ô đen trong thay, trực tiếp ngã vào trong nước.
Thấy vậy, Phó Dần Tắc vội vàng dừng xe, Đường Ninh cùng che ô đi theo anh ta chạy về phía bên đó.
“Cứu mạng! Cô chú ơi, Tử Hiên... hu hu hu... Tử Hiên rơi xuống rồi!”
“Hu hu!”
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, mấy đứa trẻ còn đứng trên bờ lập tức như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, không ngừng khóc thét với bọn họ.
Thấy vậy, Phó Dần Tắc ở bên này sắp xếp Đường Ninh ở trên bờ không được xuống, rồi lập tức vừa gọi điện báo cảnh sát vừa cẩn thận men theo con đê màu xanh trượt xuống.
Đợi khi anh ta khó khăn lắm mới túm được đứa trẻ túm lấy cỏ dại bên bờ không buông kéo lên trên, ở bên kia liền nghe thấy bốn chữ “cô ơi cẩn thận!”
Anh ta vội vàng quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Đường Ninh vốn dĩ còn đứng yên trên bờ lại không biết đã trượt xuống bờ từ lúc nào, vươn tay ra muốn kéo hai đứa trẻ có hơi nhỏ tuổi lên.
Đứa trẻ bên kia thực sự quá nhỏ tuổi, còn chưa đợi Đường Ninh vươn tay tới, tay đã không còn sức nữa, vừa mới buông tay ra, hai người suýt chút nữa cùng bị nước sông cuồn cuộn cuốn đi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Đường Ninh không hề do dự nhảy vào trong nước, một tay ngăn hai đứa chúng nó lại, một tay khác lại túm chặt lấy cỏ dại bên bờ.
“Đường Ninh!”
Mắt Phó Dần Tắc như muốn nứt ra, đặt đứa trẻ trong tay xuống, rồi lập tức lăn lộn xông về phía đó, nắm lấy tay Đường Ninh.
“Em đang làm gì vậy!”
“Hai đứa chúng nó sắp... sắp rơi xuống rồi...”
Đường Ninh thở hổn hển nói như vậy.
“Em mau lên đây!”
“Em không gấp, anh cứu chúng nó trước đã!”
Dù sao thì ở trong tình tiết nguyên tác bốn đứa trẻ này đều đã chết rồi, sau đó người đi vớt còn chẳng vớt được xác, hôm nay đã là ngày 8 tháng 8, không sớm không muộn, đúng ngày nguyên chủ chết, dù sao cũng phải đi, dứt khoát cứu mấy đoa hoa tổ quốc này đã rồi tính.
Huống hồ rằng, trước đây cô đã từng nói rồi, cô ấy à, thù dai lắm!
Mấy cái đồ cư dân mạng không có não chửi cô như vậy, ngay lúc cô sắp phải rời đi phải vả nát mặt bọn họ mới được!
Huống hồ rằng, Phó Dần Tắc đã biết cô bị trầm cảm rất nặng, cô không cho rằng anh ta sẽ dễ dàng buông tha cho những người kia...
Sự cố chấp và điên cuồng từ trong xương cốt của Đường Ninh bày ra hết tất cả ngay vào lúc này.
Nghe xong lời Đường Ninh nói, rơi vào đường cùng, Phó Dần Tắc chỉ đành kéo hai đứa nhỏ lên trước, khi kéo lấy Đường Ninh, dùng sức thì phát hiện không thể kéo được, sắc mặt liền trắng bệch.
“Đường Ninh, anh đếm một hai ba, em dùng sức cùng với anh, anh kéo em lên!”
Nói xong, anh liền thấy vành mắt Đường Ninh đã đỏ lên từ lâu.
“Anh nói anh đếm một hai ba, em dùng sức cùng với anh, anh kéo em lên, em có nghe thấy không!”
“Một, hai, ba!”
“Một, hai, ba!”
...
“Rốt cuộc em có dùng sức không? Anh bảo em dùng sức em không nghe thấy sao?” Phó Dần Tắc quát to như vậy, vành mắt cũng đỏ lên, sau đó hai tay cùng túm chặt lấy cánh tay Đường Ninh.
“Hình như trong sông có lưới bắt cá, hai chân em đều bị quấn lấy rồi...”
Đường Ninh vừa định giải thích.
“Câm miệng!”
Phó Dần Tắc đã ngắt lời của cô trước, không ngừng vươn tay lên trước, dường như muốn kéo được cô nhiều hơn: “Em đừng có nói gì, ban nãy anh đã gọi điện rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới, em cùng dùng sức với anh trước, cố gắng thoát chân ra, mau, một hai, ba...”
Đường Ninh cố gắng rút hai chân bị quấn lấy của mình.
Ngay vào lúc này, tiếng hét của đám trẻ nhỏ đột nhiên vang lên bên tai hai người: “Cây! Cây lớn! Cô chú ơi, có cây!”
Nghe thấy vậy, Phó Dần Tắc quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy có mấy cọc cây hòe già bỗng nhiên xông tới, nhánh cây vừa thô vừa to, cành cây vừa nhọn vừa sắc, như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim anh ta, còn chưa chạm tới, đã máu tươi đầm đìa.
“Buông tay ra đi!”
Thấy vậy, Đường Ninh lập tức muốn tránh khỏi tay Phó Dần Tắc.
Nhưng Phó Dần Tắc không nói lời nào, chỉ kéo lấy hai tay Đường Ninh, dùng sức tới mức cả người đều không ngừng run lên.
“Mau buông tay đi! Phó Dần Tắc!”
“Không, anh không muốn...”
“Em bảo anh buông tay!”
“Anh không thể! Anh không làm được! Ninh Ninh, Ninh Ninh, em dùng thêm chút sức đi, anh xin em, anh cầu xin em, em dùng thêm chút sức nữa đi, em dùng thêm chút sức thôi...”
Nước mắt Phó Dần Tắc lập tức rơi xuống.
“Phó Dần Tắc! Anh nghe em nói...”
“Anh không muốn nghe gì hết, anh chỉ muốn em lên đây!”
“Phó Dần Tắc...” Đường Ninh nhìn thật kỹ khuôn mặt anh ta, cứ như thể muốn khắc ghi thật kĩ, lúc này lại nhìn thượng nguồn một cái, vội vàng cất lời nói: “... Dạ dày anh không tốt, sau này nhất định phải ăn cơm cẩn thận, em không hề thích anh, đừng nhớ tới em, tự mình sống cho tốt, sau này gặp được cô gái mình thích thì cũng phải tỏ tình với cô ấy cho hẳn hoi đấy, có biết không...”
“Đừng, đừng nói nữa, đừng nói nữa...”
“Em mệt quá, thực ra em đã mệt lắm rồi, Phó Dần Tắc...”
Thấy cây to sắp đập vào hai người bọn họ theo dòng nước, Đường Ninh rút mạnh tay mình ra.
Phó Dần Tắc dùng sức quá mạnh ngửa mạnh về phía sau, dòng nước cuồn cuộn rít gào chảy về phía trước, trong tay anh ta chỉ còn lại chiếc nhẫn kim cương anh ta vừa mới đeo cho Đường Ninh vào ngày hôm qua.
“Độ thiện cảm hiện tại của Phó Dần Tắc: 100. Đã công lược xong ba đối tượng công lực hiện tại, xin hỏi kí chủ có chọn rời đi hay không?”
“Có.”
Giọng nữ trong hư không trả lời một cách bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT