Vừa mới ôm nhau được một lát, Đường Ninh chợt cảm giác được hai tay Phó Dần Tắc ôm cô dần buông lỏng, hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông mỉm cười chạm vào gò má bẩn thỉu của cô, cười nhẹ nói: “Không sao là tốt rồi.…”

Chữ “tốt rồi” vừa dứt, Đường Ninh liền nhìn anh ta không kìm được mà ho khan, chỉ hơi ho nhẹ như vậy mà đã ho ra máu, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, người hơi lay động đã đổ ập về phía cô...

“Dần Tắc! Phó Dần Tắc!”

Đường Ninh ôm Phó Dần Tắc vào lòng, loạng choạng, kinh ngạc kêu lên.

“Bác sĩ! Bác sĩ cứu mạng! Có người ngất xỉu, xin mọi người mau tới đây...”

Đường Ninh la khóc nức nở.

Phó Nguyên Khải đứng sau hai người cách đó không xa, vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng kêu của Đường Ninh liền chạy tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Vừa nhìn thấy cậu ta, nước mắt Đường Ninh liền rơi xuống.

“Nguyên Khải, giúp em với...”

Lúc này Tề Liệt vừa vào xe cấp cứu cũng nghe thấy giọng của Đường Ninh, đứng dậy thì đã thấy Phó Nguyên Khải từ đâu xuất hiện, trên lưng cõng Phó Dần Tắc đã hoàn toàn bất tỉnh, leo lên một chiếc xe khác.

Trong lòng Tề Liệt nhanh chóng lướt qua cảm giác khác thường, nhanh đến mức thậm chí cậu ta còn không nhận thấy thì đã bị khuôn mặt đầy nước mắt của Đường Ninh thu hút ánh mắt, nhưng bởi vì lúc này có lẽ đối phương không có thời gian để ý đến cậu ta nên cậu ta cũng chỉ có thể dằn lòng, chuẩn bị chờ đến bệnh viện rồi nói tiếp.

Phó Nguyên Khải đi cùng Đường Ninh đưa Phó Dần Tắc vào phòng phẫu thuật, rồi lại lau rửa, băng bó vết thương trên người và tay cho cô trong lúc cô ngơ ngác, ngồi cùng cô trên băng ghế trước phòng phẫu thuật, nhìn cô đang chăm chú quan sát cái đèn màu đỏ ngoài phòng phẫu thuật, thậm chí còn quên chớp mắt.

Nhất thời cậu ta không biết trong lòng mình có cảm giác gì, vừa chua vừa đắng vừa chát, đau đớn kịch liệt, khó mà chịu đựng nổi.

Rõ ràng người con gái cậu ta yêu nhất đang ngồi gần như vậy nhưng cậu ta lại cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người đã bị kéo toạc ra, cậu ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô lo lắng cho người khác, đau lòng vì người khác, rơi nước mắt vì người khác.

Chẳng lẽ đây chính là báo ứng của cậu ta sao?

Báo ứng cho việc ngay từ lúc đầu cậu ta đã tiếp cận cô không trong sáng, dễ dàng có được lại không trân trọng, khiến cậu ta thậm chí còn chẳng có cơ hội muốn có lại sau khi mất đi.

Dường như không thể nào nhẫn nại làm bạn bên cạnh Đường Ninh nhìn cô lo lắng nghiêm túc chờ đợi một người đàn ông khác nữa, nên Phó Nguyên Khải chậm rãi đứng lên.

“Anh vẫn còn một số việc, anh đi trước đây...”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Đường Ninh nói nhỏ nhẹ, cũng rất bình tĩnh.

Nghe được những lời này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Phó Nguyên Khải chính là cảnh trước kia mỗi lần cậu ta rời khỏi căn nhà nhỏ của hai người vì công việc thì ánh mắt Đường Ninh đều là vẻ không nỡ, còn sốt sắng hỏi cậu ta bao giờ mới về, còn hứa hẹn sẽ ở trong nhà chờ cậu ta về.

Nghĩ đến đây, Phó Nguyên Khải khẽ nhắm mắt lại, cố gắng kìm chế sự chua chát trong lòng.

Sau đó liền nghe thấy câu hỏi khẽ khàng của chính mình: “Thật sự không có cơ hội nữa sao?”

Tất cả những gì cậu ta nhận được chỉ là sự im lặng.

Cuối cùng Phó Nguyên Khải cũng không thể ở lại được nữa, nếu ở lại đây thì cậu ta sẽ cảm thấy mình không thở nổi.

Dùng hết sức lực cả người để không nhìn Đường Ninh phía dưới, cậu ta xoay người bước ra ngoài, bước đi càng lúc càng nhanh, chuyển từ đi bộ sang chạy, như thể có ma đuổi theo phía sau khiến cậu ta không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu.

Ngay khi Phó Nguyên Khải rời đi, Đường Ninh liền nhìn chỗ băng bó ở lòng bàn tay mình, mím môi, vừa ngẩng đầu đã nhác thấy Tề Liệt bó bột một chân đã đứng ở đó rất lâu.

Khi nhìn thấy cậu ta, cô chậm rãi nở một nụ cười.

“Chân anh thế nào rồi? Chắc không có vấn đề gì chứ?”

Nghe vậy, Tề Liệt vừa định vịn vách tường nhảy một chân tới thì Đường Ninh đã nhanh chóng đứng dậy đi tới đỡ cậu ta đến chỗ băng ghế rồi buông tay ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

“Không sao, tôi đã chụp X-quang rồi, chỉ gãy xương thôi, không quá nghiêm trọng. Tôi nghỉ ngơi một hai tháng là có thể đi lại được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đường Ninh cười vui mừng.

Không biết có phải là bởi vì khoảng cách quá gần hay không mà Tề Liệt có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, hoặc là do nụ cười nhàn nhạt của Đường Ninh quá dịu dàng, hoặc vì lần đầu tiên chàng thiếu niên động lòng khí thế quá dữ dội. Tình huống củi khô gặp lửa cháy chắc cũng chỉ đến thế này là cùng thôi.

Chỉ trong một khoảnh khắc tim Tề Liệt lại đập thình thịch, trên mặt cũng từ từ nhuốm một màu đỏ ửng.

“Khụ.” Cậu ta ho nhẹ một tiếng: “Hợp đồng chúng ta đã ký trước đây vẫn được tính nhé. Khi nào chân tôi lành chúng ta lại tiếp tục quay MV được không?”

“Vội thế à?” Đường Ninh kinh ngạc quay đầu liếc cậu ta: “Tôi cũng không nổi tiếng gì, không có việc gì làm thì có lẽ không sao, nhưng anh…”

Cô đột nhiên duỗi ngón tay không phải băng bó của mình ra kiểm tra thử nhiệt độ trên trán Tề Liệt: “Có phải anh sốt không đấy? Sao tôi không thấy nóng? Mặt anh đỏ như vậy, chẳng lẽ là vì vết thương bị nhiễm trùng à? Anh có muốn tôi tìm bác sĩ giúp không? Bị nhiễm trùng thì nghiêm trọng lắm...”

Đường Ninh đột ngột lại gần, ngón tay chạm vào trán cậu ta cùng những lời quan tâm, mỗi câu nói đều là nguyên nhân làm cho nhịp tim của Tề Liệt tăng vọt.

“Tôi... Tôi...”

Không đợi cậu ta nói được điều gì thì đèn trong phòng phẫu thuật đã tắt.

Đường Ninh vốn luôn chú ý đến ánh đèn lập tức đứng lên, hô hấp dồn dập nhìn cửa phòng mổ trước mặt được mở ra từ bên trong, vội vàng đi tới hỏi kết quả.

“Bệnh viêm loét dạ dày rất nghiêm trọng. Hiện tại bệnh nhân đã ngừng chảy máu, người nhà phải chăm sóc cẩn thận. Loại bệnh dạ dày này vốn đã rất nghiêm trọng rồi, lúc bình thường phải chăm sóc thật kỹ, còn nữa...”

Bác sĩ nghiêm túc dặn dò.

Đường Ninh cũng không ngừng gật đầu, khi nhìn thấy Phó Dần Tắc đang ngủ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đáng sợ thì hai mắt cô lại đỏ lên.

Sau đó cô bắt đầu chạy lon ton về khu phòng bệnh theo giường bệnh của anh, còn về việc độ thiện cảm của Tề Liệt đã tăng lên 3 điểm, độ thiện cảm hiện tại là 88 thì cô không để ý tới nữa.

Bên này, trên băng ghế, Tề Liệt vịn vách tường đứng lên nhìn bóng lưng Đường Ninh rời đi cùng với giường bệnh, trên mặt không giấu được vẻ cô đơn.

Cậu ta hối hận.

Hối hận ban đầu ở đoàn làm phim “Kiếm Trường Sinh” vì sao lại không mời Đường Ninh tham gia MV của mình luôn, rõ ràng lúc đó cô còn chưa phải là bạn gái của Phó Dần Tắc đúng không? Lúc đó Phó Dần Tắc còn đến trường quay “Kiếm Trường Sinh” thăm Diệp Hy cơ mà? Sao anh ta lại ra tay nhanh đến thế chứ!

Tề Liệt căm giận bất bình với tốc độ của Phó Dần Tắc.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, cửa sổ phòng bệnh mở he hé cho thông gió, gió đêm mát rượi phả vào mặt Phó Dần Tắc đang nằm trên giường bệnh. Hàng lông mi đen dày của người đàn ông hơi rung rung rồi từ từ mở mắt ra.

Lúc anh ta mở mắt ra liền cảm giác được tay phải mình bị một cái đầu nhỏ gối lên.

Quay đầu lại thì thấy Đường Ninh đang áp má vào lòng bàn tay mình, nằm ở mép giường ngủ say.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, khóe miệng Phó Dần Tắc bất giác nhếch lên.

Anh ta nhẹ nhàng rút bàn tay để dưới mặt cô ra, vươn tay sờ nhẹ lên tóc và má Đường Ninh.

Đường Ninh còn chưa ngủ sâu cũng cảm nhận được sự đụng chạm trên mặt, cô mơ màng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Phó Dần Tắc, hai mắt cô đột nhiên trợn trừng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hưng phấn nói: “Dần Tắc, anh tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu không? Tôi gọi bác sĩ ngay đây!”

Phó Dần Tắc ấn bàn tay đang định bấm chuông của Đường Ninh lại, tay kia nhẹ nhàng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, cười yếu ớt: “Không có chỗ nào khó chịu hết, tỉnh lại có thể nhìn thấy em là tôi không thấy khó chịu gì cả.”

Anh Phó quả nhiên là anh Phó, khác với kẻ nhát gan Phó Nguyên Khải nhìn cũng không dám nhìn cô, rồi cả Tề Liệt vừa hơi tiếp xúc thân mật với cô là tim đã đập thình thịch, độ thiện cảm lại còn tăng lên như tặng quà miễn phí kia nữa.

Vừa mới tỉnh dậy sau ca mổ, thuốc mê còn chưa hết mà há miệng đã có thể phun ra một đống lời yêu thương được ngay.

Mặc dù trong lòng cô đang thầm chế nhạo nhưng vẻ mặt thì lại làm bộ không tự chủ được mà nhếch khóe miệng, sẵng giọng: “Vừa mới mổ xong mà chỉ biết nói nhảm thôi!”

“Đâu có nói nhảm, mấy giờ rồi?”

“À, 12 giờ 20 rồi, có chuyện gì vậy?”

“Em buồn ngủ rồi phải không? Ban ngày gặp phải chuyện như vậy mà giờ còn phải trông tôi… em lên đây đi.”

Anh ta nhẹ nhàng vén chăn lên.

Đường Ninh nhìn thoáng qua giường bệnh chỉ có thể nằm một người và chỗ bụng bị băng bó chặt chẽ của Phó Dần Tắc.

“Anh nói đùa gì vậy? Anh vừa mới mổ xong, làm sao tôi có thể nằm cùng giường với anh được? Ở đây có giường cho người nhà, các y tá thấy tôi không tiện lắm nên đã dọn sẵn giúp tôi rồi. Tôi nằm đó nghỉ ngơi một lát là được.”

Đường Ninh nói với vẻ không dễ chịu.

Cô dám cam đoan nhất định mình đã nhìn thấy trong mắt Phó Dần Tắc hiện lên một vẻ tiếc nuối khi nghe cô nói xong.

Cô thực sự không nói nên lời.

Sau đó lại nghe thấy Phó Dần Tắc nói tiếp: “Em có thể ...”

“Ừm?”

“Đẩy giường qua đây, đến gần tôi hơn nữa được không.”

Đường Ninh: “…”

Sau khoảng năm phút, Đường Ninh nằm trên giường cho người nhà, để Phó Dần Tắc vươn tay kéo lấy bàn tay đang băng bó của mình, sau đó nở nụ cười trêu chọc: “Thế này được chưa sếp Phó?”

“Ừ.” Phó Dần Tắc còn thực sự nghiêm túc gật đầu.

Anh ta làm vậy khiến Đường Ninh bật cười thành tiếng, cười xong lại không nhịn được mà ngáp một cái.

Thấy cô như vậy, Phó Dần Tắc nhẹ nhàng siết chặt ngón tay cô: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, đừng có cố...”

Nghe vậy, ánh mắt buồn ngủ của Đường Ninh liếc nhìn anh ta rồi gật đầu, không được bao lâu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Còn Phó Dần Tắc ở bên cạnh thì vẫn ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô mãi, ngón tay không ngừng vuốt ve đầu ngón tay cô, cứ như thể có thế nào cũng không nhìn đủ.

Đường Ninh…

Ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, trên mặt Đường Ninh đã thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô cố ý trốn ở trong nhà vệ sinh của phòng bệnh, nhìn 54088 bên cạnh, hỏi trong lòng: “54088, tối hôm qua ta buồn ngủ quá nhanh, chuyện này không bình thường chút nào. Ta không phải là người không có tinh thần cảnh giác, cũng không phải người thích ngủ như vậy, Phó Dần Tắc đang ở ngay bên cạnh, dù ta không có thói quen lúc ngủ nói mớ thì ta cũng sẽ không thể cho phép mình chìm vào giấc ngủ nhanh thế được. Mi có biết cơ thể ta bị sao không?”

Nghe được lời nói của Đường Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn của 54088 lập tức trở nên nghiêm túc, nó nhanh chóng quét qua thân thể Đường Ninh, sau đó hoảng sợ kêu lên thành tiếng: “Đường Bảo, Đường Bảo, không hay rồi, lúc trước quét qua thấy không sao, nhưng vừa rồi ta quét người của cô lại thấy cơ thể cô đang suy yếu với tốc độ chậm, nếu tiếp tục như thế này...”

“Thì chỉ còn sống được ba tháng nữa.”

Đường Ninh chấp nhận mà không hề do dự.

“Hả? Đường Bảo, làm sao cô biết?”

“Bởi vì trong cốt truyện ba tháng sau nguyên chủ sẽ chết.”

“Vậy sao? Chuyện này là thế nào vậy chứ? Đường Bảo, chờ ta, ta đi hỏi sếp xem thế nào đã.”

Vừa mới nói xong, Đường Ninh lập tức nhận thấy 54088 sống động vốn hay bay xung quanh cô giờ lại giống như một con búp bê máy bị tắt nguồn, đột nhiên dừng lại trên không trung, ngay cả đôi mắt đen sinh động ban đầu cũng trở thành màu xám vô hồn.

Thấy vậy, Đường Ninh cũng không quá mức để ý, bắt đầu rửa mặt.

Vừa lau khô mặt xong thì 54088 đang cứng nhắc giữa không trung đã sống lại, sau đó vẻ mặt áy náy nhìn cô: “Đường Bảo, Đường Bảo, ta làm sai mất rồi...”

“Có chuyện gì vậy?”

“Thực ra thì cô chỉ còn ba tháng để công lược, ta... lúc trước ta không biết điều này... bởi vì không ai trong tám ký chủ trước đó có thể hoàn thành việc công lược, người giỏi nhất cũng mới công lược được hai thế giới, mỗi thế giới công lược một đối tượng, sau đó bị một trong những mục tiêu công lược ở thế giới thứ hai đưa lên bàn mổ, thiếu chút nữa thì bị mổ xẻ rồi. Những người còn lại về cơ bản đều bị mấy tên cặn bã mê hoặc, chủ động từ bỏ thân phận người công lược, tự nguyện ở lại một thế giới cả đời. Ta chưa từng gặp được ký chủ nào ưu tú như cô, có thể công lược thành công tất cả các mục tiêu. Cho nên ta vẫn luôn không biết là hóa ra còn có điều kiện hạn chế, đó chính là...”

“Thời gian công lược có hạn đến thời điểm tử vong của nguyên chủ.”

“Làm sao cô biết? Đúng vậy, đây là hợp đồng mà công ty bọn ta ký kết với nguyên chủ và vị diện, là thỏa thuận giữa ba bên. Nguyên chủ đồng ý từ bỏ thân thể để đổi lấy hạnh phúc và sung túc kiếp sau. Giống như Đường Ninh ở thế giới này, kiếp sau cô ấy không chỉ có thể đầu thai làm con của cha mẹ hiện tại, mà còn có thể có được một tình yêu trọn vẹn. Bên phía vị diện không can thiệp không xen vào, thậm chí còn có thể giúp đỡ cô hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể của nguyên chủ, sau đó có được lợi ích từ công ty bọn ta. Về phía công ty bọn ta thì chủ yếu là có thể sử dụng cơ thể của nguyên chủ như một phương tiện môi giới để thả nhân viên vào chiếm độ thiện cảm của đám cặn bã.”

“Việc sử dụng cơ thể bị giới hạn thời gian, hợp đồng sẽ kết thúc khi nguyên chủ qua đời.”

“Xin lỗi Đường Bảo, ta thật sự không cố ý, đừng giận ta...”

Đôi mắt tròn xoe của 54088 lập tức đong đầy nước mắt.

Thấy nó như vậy, Đường Ninh lại thấy buồn cười, đưa tay ra búng nhẹ vào cái đầu nho nhỏ của nó: “Ta trách mi làm gì? Không sao, không cần đến ba tháng là ta đã có thể hoàn toàn công lược xong tất cả mục tiêu.”

Cô thản nhiên mỉm cười nhìn mình trong gương.

Nếu trước đây cô không biết chuyện thì thôi, còn bây giờ đã biết chuyện rồi thì có lẽ kế hoạch sẽ phải thay đổi một chút, mặc dù cô vốn không định ở lại vị diện này quá lâu.

Hai tháng sau.

Tề Liệt vừa đi lại được đã gọi cho Đường Ninh để cô tới tiếp tục quay MV.

Trước khi Đường Ninh đến đạo diễn MV đã thảo luận với Tề Liệt: “Cảnh quay hôm nay chủ yếu là nữ chính của “Tân sinh” nhớ lại tất cả quá trình yêu đương ngọt ngào với bạn trai cũ. Nhân vật nữ chính đã xác định là cô Đường, không biết nhân vật bạn trai này thì là ai?”

Cho dù MV của Tề Liệt không quá thành công thì vẫn có tác dụng giúp tăng độ phổ biến hơn, nhất là đối với những sinh viên vừa tốt nghiệp trường điện ảnh như Đường Ninh, còn cả một số minh tinh vừa mới ra mắt chưa có tác phẩm nào. Hầu như chỉ cần Tề Liệt lên tiếng thì số lượng người đến thử vai sẽ không thiếu.

Nghe thấy câu hỏi của đạo diễn mặt Tề Liệt chợt đỏ ửng lên một cách kỳ lạ, sau đó giả bộ bình tĩnh: “Tôi.”

“Ồ thì ra là... hả?”

Đạo diễn cứng họng như gà bị bóp cổ, sau đó không tin nổi nhìn Tề Liệt, giọng đứt quãng: “Trong kế hoạch ban đầu... còn có cả cảnh hôn nữa đấy...”

Cho dù chỉ là hôn mặt.

Nhưng Tề Liệt là ai, là một minh tinh lưu lượng đỉnh cao từ khi ra mắt đã nói sẽ không bao giờ đóng cảnh thân mật, là tài năng âm nhạc, cho nên đây rất có thể là nụ hôn trên màn ảnh đầu tiên của Tề Liệt.

Vậy thì, vậy thì…

Đạo diễn kích động đến mức lỗ mũi cũng phồng cả lên.

Vừa nghe đến hai chữ “cảnh hôn” là mặt Tề Liệt đã đỏ bừng, lập tức ngoài mạnh trong yếu nói: “Đương... Đương nhiên là tôi biết! Nhưng đây là hy sinh vì nghệ thuật. Là một diễn viên, tôi cũng phải có giác ngộ như vậy mới phải.”

Cậu ta quay đầu nhìn về phía đạo diễn tỏ vẻ “giác ngộ của ông quá thấp”, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi làm vậy là muốn giải thích tốt hơn cho tác phẩm của mình, đúng vậy, chỉ vì để cho tác phẩm của tôi đạt tới trạng thái hoàn hảo nhất thôi.”

Cậu ta trông rất chí công vô tư.

Còn đạo diễn bên cạnh thì lại bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ là ý thức giác ngộ của ông ta quá thấp sao?

Cho nên cũng không thấy Tề Liệt đang không ngừng uống nước để giải tỏa căng thẳng trong lòng, đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, cho đến khi Đường Ninh xuất hiện thì hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng bỏ chai nước xuống, đi về phía trước.

“Cô đến rồi à...”

“Ừ, sao bảo anh phải quay phim cơ mà? Hôm nay chỉ có một mình tôi thôi chứ? Tôi nghe đạo diễn nói sẽ có một người đóng vai nam chính...”

Đường Ninh nhận nước khoáng từ trợ lý của Tề Liệt, vặn ra uống một ngụm vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Nhưng lại vô tình đánh mắt nhìn Tề Liệt ưỡn ngực, khuôn mặt ửng hồng, dáng vẻ kiêu ngạo, lập tức phun cả nước ra, chỉ tay về phía Tề Liệt: “Không... không lẽ là anh?”

“Làm… làm sao nào? Không được chắc? Ca khúc mới của tôi, tôi đóng vai nam chính, có cái gì không đúng à?” Tề Liệt hỏi với vẻ “sao cô phải ngạc nhiên dữ vậy”. Đương nhiên cậu ta sẽ không thừa nhận việc mình đã lén đá nam chính mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay để có thể tiếp xúc gần hơn với Đường Ninh.

Thấy cậu ta như vậy, Đường Ninh liền cầm khăn giấy lau nước trên miệng, ngập ngừng hỏi thăm dò: “Đây là đoạn nhớ lại kỷ niệm lúc yêu, sẽ có rất nhiều cảnh thân mật. Nghe đạo diễn nói hình như còn có cảnh hôn, anh...”

“Tôi luôn là diễn viên chuyên nghiệp nhất.”

Nói phét nhiều lần quá, giờ đến chính cậu ta cũng tin vào điều đó luôn.

Thấy vậy, Đường Ninh liền đặt chai nước khoáng lên bàn bên cạnh, khẽ gật đầu: “Được...”

“Sao thế? Cô miễn cưỡng lắm đấy à? Tôi diễn nhân vật nam chính làm cô thua thiệt lắm chắc?”

“Không thua thiệt gì hết, tôi kiếm bộn luôn ấy chứ, lưu lượng của anh nhiều lắm mà!”

Đường Ninh vội vàng “vuốt lông” đối phương, sau đó cầm chai nước khoáng bên cạnh lên uống tiếp.

Tề Liệt nhìn thấy cô cầm cái chai nước, nếu không nhầm thì đấy là cái chai cậu ta vừa để trên bàn, cậu ta biết rõ là cô lấy sai rồi, nhưng lại chỉ nín thở, không có ý nói cho cô biết, để cô mở nắp chai nhấp một ngụm.

Họ như thế này… là…

Tề Liệt cảm thấy miệng mình khô khốc, liếc mắt nhìn về phía trên bàn, chai nước Đường Ninh uống lúc trước đang để vững vàng trên đó, cậu ta run rẩy vươn tay ra, còn chưa chạm vào chai nước thì giọng nói của Đường Ninh đã vang lên bên tai.

“Bên kia chuẩn bị xong rồi, sắp bắt đầu quay, chúng ta cùng đi qua thôi.”

Tề Liệt nghe thấy giọng nói của Đường Ninh, tay khẽ run lên.

Thấy Đường Ninh đã bắt đầu đi nhanh về chỗ quay phim, cậu ta cũng đành nhắm mắt cắn răng, vươn tay cầm lấy chai nước của Đường Ninh, ôm chặt trong lòng rồi vội vàng đi theo.

Khóe mắt Đường Ninh nhìn thoáng quá động tác của đồi phương, miệng khẽ nhếch lên, nói chung chỉ vẫn là một cậu nhóc chưa từng nếm trải tình yêu, là lần đầu tiên động lòng hả? Sau khi động lòng đúng là…

Đường Ninh chỉ vô tình lấy nhầm chai nước cũng có thể khiến độ thiện cảm của cậu ta tăng rất cao.

Độ thiện cảm hiện tại của Tề Liệt: 90.

Sau đó đến lúc họ cùng quay thì Đường Ninh còn được nếm trải cảm giác sảng khoái như đang chơi game, vì yêu cầu quay phim nên họ hôn lên má +3, ngồi ở sô pha tựa trong ngực đối phương xem TV +2, chân trần cõng cô trên bãi biển xoay tròn +2 ...

Chỉ trong một ngày mà cô đã nâng độ thiện cảm của Tề Liệt lên đến 98, sau đó thì ngừng lại. So với Phó Dần Tắc mò mẫm mãi mới tăng độ thiện cảm lên đến 95 rồi dậm chân tại chỗ thì Tề Liệt như một tên ngốc nhiều tiền, cực kỳ hào phóng, khiến Đường Ninh phải sinh lòng thán phục.

Một ngày quay phim kết thúc, Đường Ninh nhìn Tề Liệt vẫn đang cầm chai nước khoáng của cô mà hầu như không động đến, ánh mắt thì như dán chặt vào trên người cô, tình cảm nhiệt liệt lộ ra rõ rệt, khiến cô chỉ cần liếc qua đã thấy rõ trong đầu Tề Liệt nghĩ gì, vừa định mở miệng nói gì đó.

Khóe mắt cô chợt thoáng thấy một bóng người đang núp sau bức tường cách đó không xa, lộ ra nửa khuôn mặt, sau đó nhanh chóng thu lại.

Ánh mắt Đường Ninh quá tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra đối phương ngay lập tức.

Diệp Hy.

Quả nhiên, hồi sáng cô dùng một sim rác để gửi tin nhắn báo mình và Tề Liệt đang quay MV, cố ý nhấn mạnh là hai người đóng vai nam nữ chính có cảnh thân mật.

Đối phương thật sự không khiến cô thất vọng!

Sau khi nói với Tề Liệt xong, Đường Ninh làm bộ vô tình đi đến góc mà Diệp Hy đã xuất hiện trước đó, nhìn thấy một cái bánh gato hình khúc cây rơi nát ở đó.

Thấy vậy, Đường Ninh liền cười rạng rỡ.

Nếu suy đoán của cô là đúng thì chắc hẳn thời cơ cho cô hoàn thành công lược nằm ở trên người Diệp Hy, thật sự hy vọng đối phương sẽ không khiến cô thất vọng! Dù sao thì trong cốt truyện, với sự phối hợp của ba người Phó Dần Tắc, Phó Nguyên Khải và Tề Liệt thì cô... à không, nguyên chủ đã không còn bao nhiêu thời gian nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play