#Tin dữ! Tiểu thiên vương Tề Liệt quay MV ca khúc mới, gặp sụt lún ngoài ý muốn, đến nay sống chết không rõ#
#Côn Châu sập núi, Thiên Vương lưu lượng Tề Liệt bị chôn sống#
#Đàm Tuyết và Tề Húc vội vã đến Côn Châu ngay trong đêm, sắc mặt phờ phạc, sợ là đã mất đi con trai yêu#
...
Để nắm bắt được thông tin đầu tiên về ca khúc mới của Tề Liệt nên các phóng viên và những tay săn ảnh đã theo chân cậu ta đến Côn Châu. Sau khi biết tin trong lúc Tề Liệt quay MV ca khúc mới của thì vô tình gặp nạn lở đất cùng nữ chính trong MV, hai người bị chôn sống cùng nhau, tất cả tay săn ảnh đều điên cuồng bắt đầu gọi điện thoại cho studio và tạp chí của mình. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy xe cứu thương, xe cứu hỏa và các loại xe khác chạy đến nơi rất nhanh, có một lượng lớn lực lượng cứu hộ đã vội vã chạy đến núi, lúc báo tin về, họ lại càng thêm mắm thêm muối vào đó.
Thế là rất nhanh sau đó...
Các chủ đề như #Tề Liệt bị chôn sống#, #Tề Liệt gặp sụp núi#, #cầu phúc cho Tề Liệt# và các chủ đề khác đã càn quét danh sách top 5 hot search Weibo. Nội dung bên trong đều là bình luận quan tâm, lo lắng, sợ hãi của fan Tề Liệt.
Tình thế như vậy khiến Phó Nguyên Khải đang quay quảng cáo muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Trong lúc nghỉ ngơi, cậu ta vừa uống nước vừa vô thức nhíu mày ấn vào xem.
Sau đó, khi nhìn thấy một cái tên nào đó trong bài viết, chai nước khoáng liền trượt khỏi tay cậu ta, phịch một tiếng rơi xuống, nước chảy ra đầy đất.
Khi người đại diện và trợ lý nghe đạo diễn giục quay lại đến tìm cậu ta thì ngoại trừ chai nước khoáng chưa chảy hết nước rơi trên mặt đất, họ đã không thể tìm thấy cậu ta đâu nữa, liên tục gọi điện thoại nhưng không kết nối được.
Cùng lúc này…
“Đường Bảo, Đường Bảo, Đường Bảo…”
Đường Ninh bị 54088 đánh thức, vừa mở mắt liền phát hiện xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng yếu ớt loáng thoáng trên đầu.
Có thể do vị trí 54088 tính toán quá khéo, lại thêm lớp bảo vệ kịp thời nên sau khi tỉnh lại, ngoại trừ vị trí lưng, bắp chân và cánh tay Đường Ninh có thể vô tình bị trầy xước do những vị trí vốn đã yếu trên vòng bảo vệ vỡ khiến cô thấy hơi đau rát ra thì những chỗ khác không có vấn đề gì.
54088 thấy Đường Ninh tỉnh lại lập tức đến gần ôm chặt lấy cô: “Đường Bảo, Đường Bảo, cô không sao, tốt quá rồi! Có chỗ nào không thoải mái không? Cô không biết trước đó nhìn thấy cô bất tỉnh ta sợ hãi thế nào đâu, lần sau chúng ta đừng làm thế này nữa được không? Nguy hiểm quá, chúng ta đang công lược đám trai đểu chứ không phải chơi trò chơi sinh tồn!”
Nghe vậy, Đường Ninh khẽ mỉm cười.
Nếu không làm thế này thì làm sao có thể tạo nên hình tượng cùng chung hoạn nạn với Tề Liệt, là người kiên cường, bền bỉ, không sờn lòng, không rời không bỏ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài mảnh mai yếu ớt của cô trong suy nghĩ của đối phương chứ?
Mặc dù trước đó cô chỉ ở lại đoàn phim “Kiếm Trường Sinh” vài ngày nhưng cũng không phải cô đi không công vậy đâu.
Đặc biệt là lúc đó Tề Liệt cũng đang làm khách mời trong đoàn phim đó, chỉ sau một bữa tiệc nướng cô đã moi được tin tức từ trợ lý của Diệp Hy rằng tại sao thái độ của cậu ta với Diệp Hy lại có sự tương phản trước sau lớn như vậy, cộng với cốt truyện và những gì cô tìm thấy trên mạng có liên quan đến Tề Liệt.
Giống như Phó Dần Tắc luôn thích mấy bông hoa nhỏ đơn thuần, ngây thơ, đáng yêu, thì Tề Liệt cũng có sở thích của riêng mình.
Có thể là do mẹ cậu ta là một đả nử, còn Tề Liệt từ nhỏ đã thường đi theo các đoàn làm phim của mẹ mình nên luôn ngưỡng mộ dáng vẻ nữ anh hùng mạnh mẽ, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, phấn đấu chăm chỉ, không bao giờ chịu khuất phục hay bỏ cuộc, tính tình cứng cỏi như cỏ dại, chính vì điều này mà thái độ của cậu ta với Diệp Hy mới thay đổi, còn độ thiện cảm với Đường Ninh lại không cao.
Bởi vì trong thâm tâm cậu ta thấy Đường Ninh quá nhu nhược, mềm mại thanh tú, cực kỳ không kiên nhẫn ở gần một cô gái như vậy.
Nhưng bây giờ...
Vừa nghĩ đến đây thì chợt có một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai cô.
Bởi vì lúc sụp lún Đường Ninh có phản ứng khá nhanh, lập tức vươn tay kéo Tề Liệt, kết quả là hai người chôn ở rất gần nhau, người kia nằm ở bên cạnh cô, thậm chí chỉ cách cô chừng một ngón tay.
“A...”
Tề Liệt từ từ mở mắt ra, nhưng điều mà cậu ta không ngờ là ngay khi mở mắt ra thì trước mắt mình chỉ có một màu đen.
“Sao tối thế? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Mọi người đã đi đâu hết rồi? Có ai không... có ai ở đó không...”
Đường Ninh nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hô hấp của đối phương hình như ngày càng gấp, giọng nói không ngừng yếu đi, xen lẫn cảm giác run rẩy, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng răng va lập cập vào nhau.
Thấy vậy, Đường Ninh vội vàng mò mẫm vươn tay nắm lấy tay người kia: “Có phải là Tề Liệt không? Thế nào rồi? Tôi là Đường Ninh đây! Anh không sao chứ? Vừa rồi có lẽ đã xảy ra động đất, hai chúng ta bị chôn dưới lòng đất, anh có thương tích hay chỗ nào không thoải mái không…”
Đường Ninh còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị cảm giác lạnh toát đầy mồ hôi trong lòng bàn tay đối phương làm cho kinh ngạc.
Còn ngay khi vừa cảm nhận được bàn tay của Đường Ninh chạm vào thì cậu ta lập tức như nắm được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt tay cô không nói không rằng, thậm chí cậu ta còn bất chấp nguy cơ hai người bọn họ bị đất đá đè lên mà bò về phía Đường Ninh.
Cậu ta vừa di chuyển, Đường Ninh liền cảm thấy đất đá xung quanh cũng chợt lỏng lẻo hơn, cô vội vàng mở miệng ngăn lại: “Đừng nhúc nhích...”
Nhưng cuối cùng vẫn bị muộn, một giây tiếp theo Đường Ninh liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng động.
“Khụ, khụ, khụ!”
Bụi đất bay lên, cô bị sặc ho dữ dội.
“A!”
Tề Liệt bò chồm lên người cô với tốc độ nhanh nhất, ôm chặt lấy cô, không biết cậu ta bị đập vào bộ phận nào hay là có chuyện gì xảy ra mà lại không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ kêu đau bên tai cô.
“Anh, khụ khụ, anh sao vậy? Tề Liệt, Tề Liệt...”
“Đi ra ngoài... đi ra ngoài đi, trời tối... tôi không muốn... không muốn ở đây... đi ra ngoài đi...”
Đường Ninh ho khan một tiếng, không ngừng gọi người đàn ông trên người mình, phát hiện dường như đối phương đã sa vào cơn ác mộng của chính mình, không thể đáp lại cô. Không chỉ vậy, cả người cậu ta cũng không ngừng run lên, răng va vào nhau lập cập, trán đổ mồ hôi như mưa, nhưng lại lạnh buốt đáng sợ, hô hấp càng lúc càng nhanh, cánh tay ôm cô càng ngày càng chặt, sức lực mạnh như muốn khảm cả người cô vào trong cơ thể mình.
Có gì đấy bất thường!
Một dự cảm xấu dấy lên trong lòng Đường Ninh.
“Anh bị chứng sợ hãi trong phòng kín à?”
Cô vội vàng hỏi.
Nhưng Tề Liệt đang ôm chặt lấy cô phát run, trong miệng không có gì khác hơn ngoài câu “đi ra ngoài, rời đi”.
Cô thật sự không biết đối phương có chứng bệnh sợ phòng kín, dù sao thì kể cả trong cốt truyện hay từ những tin tức cô dò hỏi cũng chưa bao giờ nghe nói Tề Liệt mắc bệnh tâm lý này.
Nhưng đó không phải là việc cấp bách lúc này.
“54088, tìm giúp tôi con đường rời khỏi đây tốt nhất. Tình hình của Tề Liệt không tốt lắm, tôi cần đưa anh ta ra ngoài ngay lập tức.”
Nói xong lời này với 54088 ở trong lòng, Đường Ninh liền duỗi tay ra ôm nhẹ lấy Tề Liệt trước mặt, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng cậu ta an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ, bây giờ tôi sẽ tìm đường, xem có thể trèo ra khỏi đây không, Tề Liệt, Tề Liệt, anh tỉnh táo trước đi đã...”
Bên này hệ thống nhỏ đã lên lộ trình sẵn sàng cho cô, nhưng Tề Liệt đang ôm chặt cô, cộng thêm bùn đá đề trên người hai người quá nặng đối với Đường Ninh, thậm chí cô còn không thể động đậy, dù có biết lối thoát thì cô cũng lực bất tòng tâm.
Cô chỉ còn cách cố hết sức đánh thức Tề Liệt đang ôm cô như ôm khúc gỗ giữa biển, nhưng dù cô nói gì vào tai cậu ta, cho dù cô có đưa tay ra vỗ về hay véo cậu ta thì đối phương đều như tảng đá, không hề phản ứng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đang lúc bực bội, Đường Ninh đột nhiên há miệng cắn Tề Liệt phía đối diện, thật trùng hợp là chỗ cô cắn lại là môi dưới của cậu ta, nhưng dù vậy thì cô cũng không hề do dự dùng sức cắn một cái, nhìn thấy ra máu liền nghe tiếng Tề Liệt đau đớn kêu lên.
Đường Ninh nhân cơ hội đẩy cậu ta ra, sau đó định bò ra theo con đường hệ thống chỉ cho.
Có rất nhiều đá to đá nhỏ, những viên nào tròn trịa nhẵn nhụi thì không sao, có những viên rất bén nhọn, Đường Ninh vừa dùng sức đã cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, phủ đầy những vết thương sâu nông khác nhau. Mà đó còn là khi 54088 đã tiêu tốn năng lượng hệ thống để bảo vệ cô hết sức có thể rồi đấy.
Cô không biết mình đã đào lỗ như con chuột bao lâu trước khi nâng tảng đá lớn cuối cùng trước mặt lên rồi được hít thở được không khí trong lành.
Đường Ninh hít một hơi thật sâu, cô quay đầu nhìn cái lỗ nhỏ lờ mờ do cô dùng hai tay đào ra ở phía sau, nơi trong cùng của cái hốc cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tề Liệt, thế là đành chấấp nhận số phận bò trở lại, dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng nửa lôi nửa kéo được người đàn ông ra.
Nhưng bởi vì sức lực quá nhỏ, khối lượng công việc đào hố lại quá lớn, vừa kéo Tề Liệt ra ngoài thì trong lòng cũng thả lỏng không ít, tay cũng buông lỏng ra.
Bịch…
Tề Liệt trực tiếp ngã thẳng người xuống đất.
Nhưng tin tốt chính là có thể do cú ngã đụng vào vết thương của cậu ta, khiến cậu ta phát ra một tiếng rên rỉ, đánh thức người đàn ông từ từ tỉnh lại.
Tề Liệt vừa mới tỉnh táo lại thì chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, nhất là đùi phải và môi mình.
“Tỉnh rồi đấy à?”
Thấy cậu ta cuối cùng cũng mở mắt ra, Đường Ninh liền hỏi.
Nghe thấy giọng nói của cô, Tề Liệt vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ mặt mũi đầy bụi, khiến cậu ta suýt nữa không nhận ra.
“Đường... Ninh?”
“Không phải tôi thì còn ai vào đây?” Đường Ninh đang tựa trên một phiến đá, không nhịn được nguýt mắt lườm cậu ta, thở dài bất đắc dĩ: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Suýt chút nữa là tôi bị anh hại chết rồi đấy. Đang yên đang lành lại khăng khăng muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này quay MV, đã thế còn tự nhiên có động đất rồi bị chôn sống luôn. Mà chỉ chôn sống thôi thì không nói làm gì, đằng này anh lại có chứng sợ phòng kín, không chịu nằm yên tại chỗ chờ cứu hộ, cứ nhất định phải di chuyển, suýt chút nữa bị chôn sống lần thứ hai. Mà đã thế, ở trong lòng đất mà anh cứ thở hổn hà hổn hển, nhìn cứ như sắp thở không ra hơi, dọa tôi sợ chết đi được…”
Nghe vậy, Tề Liệt mới như bừng tỉnh sau cơn mê, quay đầu lại nhìn đoạn đường sâu u tối phía sau hai người.
Lúc trước cậu ta chỉ quá sợ hãi hoàn cảnh xung quanh chứ không phải không có trí nhớ, sau khi đối phương biết được nỗi sợ hãi của cậu ta đã làm gì thì cậu ta vẫn có cảm giác.
Nghĩ đến đây, Tề Liệt chợt thấy cổ họng khô khốc: “Vậy... cô đã cứu tôi sao...”
“Không phải tôi thì chỗ này còn có người khác à?” Vừa nói Đường Ninh vừa đứng lên cạnh tảng đá, nhìn Tề Liệt trước mặt, lại nói tiếp: “Sao rồi? Giờ đã đi được chưa? Tốt nhất là chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây, tôi nghe nói động đất thường có dư chấn, nếu có dư chấn nữa thì có không muốn chết cũng không được.”
Nghe vậy, mặt Tề Liệt chợt run lên, chỉ muốn đứng dậy, nhưng không ngờ giây sau lại thấy chân phải tê rần, lại ngã xuống đất.
“Anh sao vậy?”
Đường Ninh vội vàng đi tới: “Chân phải của anh à? Bị làm sao vậy?”
Lớp bảo vệ của 54088 sẽ không có vấn đề gì, tám chín phần mười là cái chân phải của người này bị chính cậu ta di chuyển lung tung ép vào.
Lúc này Tề Liệt đã toát mồ hôi lạnh vì đau, liếc nhìn chân phải của mình rồi trả lời đứt quãng: “Có lẽ bị gãy xương rồi… không thể cử động được, tôi chỉ sợ ...”
Cậu ta còn chưa kịp nói hết lời thì chợt có một tiếng nổ vang lên, cái hố mà hai người vừa thoát ra cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng phía trên mà sụp xuống, gây nên một trận sóng dữ, đất đá trên núi cũng lăn xuống theo.
“A!”
Trong cơn hoảng loạn Đường Ninh không cẩn thận ngã ngồi xuống, Tề Liệt không hề do dự vươn tay ra ôm lấy cả người cô vào trong ngực, chắn trước mặt cô.
Mãi cho đến khi trận chấn động đã dịu đi, Đường Ninh mới từ từ ngẩng đầu khỏi ngực Tề Liệt.
“Hết rồi phải không?”
Giọng cô không ổn lắm.
Tề Liệt hít sâu một hơi rồi từ từ buông lỏng cánh tay đang ôm Đường Ninh ra.
“Chắc không sao đâu, như cô nói đấy, có thể là còn dư chấn, tay chân cô không sao cả, cho nên cô đi trước đi, một người trốn nhanh hơn, tôi ngồi đây không nhúc nhích chắc là không có vấn đề gì, cô đi nhanh đi.”
Nói rồi, cậu ta hoàn toàn buông lỏng cánh tay ôm cô.
Thấy vậy, Đường Ninh đột nhiên quay đầu nhìn cậu ta, sau đó cười mỉa, đứng dậy đưa tay về phía Tề Liệt: “Đứng dậy!”
Nghe lời cậu ta nói, Đường Ninh cũng cúi đầu nhìn hai tay mình, nhìn thấy đôi tay vốn dĩ không mềm mại lắm của mình giờ đã đầy những vết thương lớn nhỏ, bê bết máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Không sao, chắc là lúc trước đào hố... Thôi bỏ đi, có gì to tát đâu, anh đứng lên trước đi đã!”
Cô nói với vẻ thờ ơ.
“Cô vì tôi mà...”
Bởi vì cậu ta có chứng sợ phòng kín cho nên cô mới bị như thế...
Trái tim Tề Liệt chợt không khống chế nổi mà run lên, tại sao...
“Tôi vì chính tôi thôi. Anh không nhìn thấy cái hố vừa mới sụp xuống sao? Hơn nữa, nếu có dư chấn hay cái gì đó thì bị đè ở phía dưới sẽ không thể thoát ra được. Đương nhiên muốn cầu sinh thì phải tận dụng lúc thể lực còn tốt mà làm, tốt hơn hết là anh cũng nhanh lên.”
“Tôi không thể liên lụy đến cô nữa...”
Nghe vậy, Đường Ninh trực tiếp ngồi xổm người xuống, không để ý đến ý muốn của Tề Liệt, khoác tay cậu ta lên vai mình: “Một cô gái như tôi mà còn không nói gì, anh là đàn ông con trai sao cứ nhăn nhó thẹn thùng mãi vậy, lằng nhà lằng nhằng quá đấy. Chân phải bị thương phải không? Vậy thì cố gắng dùng chân phải càng ít càng tốt, dựa vào tôi đây này. Bây giờ đừng nói với tôi cái gì mà liên lụy hay không liên lụy. Chúng ta nhất định có thể ra ngoài an toàn! Phải có lòng tin!”
Đường Ninh quay đầu cười rạng rỡ nhìn Tề Liệt bên cạnh mình.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt đầy bụi bặm của cô, khiến đôi mắt cô trở nên đen bóng lạ thường, hấp dẫn lòng người như những vì sao sáng nhất, chói lọi nhất trên bầu trời đêm.
Chỉ trong một tích tắc Tề Liệt đột nhiên nghe thấy nhịp tim của mình tăng nhanh vô cùng, tiếng tim đập rất vang, một lần, một lần, rồi lại một lần nữa...
Không biết vì sao, cậu ta lại không còn thấy mệt mỏi.
Cổ họng vừa nghẹn vừa khô, nhất là khi nhìn thấy khóe môi nhuốm máu của đối phương thì lại càng thấy khô hơn.
Cậu ta vẫn nhớ rõ, thực sự nhớ rất rõ, khi bọn họ ở dưới đất, bởi vì cậu ta quá sợ hãi mà đối phương đã cắn nát môi dưới để đánh thức cậu ta tỉnh táo lại.
Nghĩ đến đây, Tề Liệt chợt cảm thấy vết thương trên môi không những không còn đau mà còn hơi ngứa.
Để giảm đi cơn ngứa, cậu ta lại vô thức liếm vào đó.
Khi Tề Liệt nhận ra mình đã làm gì, mặt mũi liền đỏ bừng lên.
Đây là... nụ hôn đầu tiên của cậu ta.
Lần đầu tiên trong đời chàng thiếu niên ngông nghênh, kiêu ngạo biết đến rung động, giống như một người qua đường vô tình bước vào đầm lầy, dù có giãy dụa hay không thì cũng sẽ từ từ chìm xuống, không thể tự kiềm chế.
Nguyên nhân có thể là do vòng tay ấm áp che chở trong lúc nỗi sợ hãi bóng tối bùng lên, cũng có thể là niềm vui khi được giải cứu và giành lại được cuộc sống, hoặc cũng có thể chỉ vì nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấm áp kia...
Dopamine tiết ra hết sức bất ngờ, nhưng cũng giống như cỏ xanh sau cơn mưa xuân, trong lòng là niềm vui, xao động, căng thẳng và hưng phấn.
Độ thiện cảm hiện tại của Tề Liệt: 85.
Tuyệt vời!
Đường Ninh đang giúp đối phương đi ra ngoài thì chợt nhướng mày trong lòng.
Vụ này làm không lỗ.
Cùng lúc đó, ở dưới chân núi, Phó Dần Tắc vừa bước xuống từ trên trực thăng riêng, nhìn đống hỗn độn trước mặt liền giơ tay ra ấn vào cái bụng vốn chưa từng ngừng đau, sắc mặt nghiêm túc tái nhợt, dẫn theo một vài người mặc đồ chuyên dụng ở phía sau chuẩn bị đi lên núi.
Nhưng không ngờ lại bị nhân viên cứu hỏa chặn ngay lối vào.
“Tôi xin lỗi thưa anh. Hiện tại trên núi đã phong tỏa toàn diện, vì lý do an toàn nên không ai được phép lên núi.”
Nghe vậy, Phó Dần Tắc quay đầu nhìn những người này rồi cười nhẹ: “Tôi xin lỗi, những người này đều là dân chuyên nghiệp có chứng chỉ cứu hộ quốc tế. Bạn gái tôi chẳng may bị kẹt trên núi, tôi phải lập tức lên cứu cô ấy.”
“Cái này...”
Những người bị chặn có hơi do dự.
Phó Dần Tắc chợt nhìn thấy người đang nằm trên cáng vừa được cứu ra khỏi núi, ánh mắt chợt khựng lại, không để ý tới sự ngăn cản, vội vàng đi tới đón người kia.
“Chị Văn!”
Đúng vậy, đây chính là chị Văn, người đại diện của Đường Ninh.
Chị Văn vẫn còn khá tỉnh táo nằm trên cáng nhìn thấy Phó Dần Tắc thì nước mắt không kìm được mà rơi.
“Tổng giám đốc Phó!”
Nhìn thấy cô khóc, mặt Phó Dần Tắc càng trắng hơn.
“Cô Đường đâu? Chị ở đây, còn cô ấy thì sao?”
“Cô Đường… khi xảy ra vụ sụt lở chúng tôi may mắn ở bên ngoài, nhưng cô Đường… cô ấy đang quay MV với Tề Liệt, lại đúng vị trí xảy ra vụ sụt lở, có lẽ...”
Chị Văn không nói nên lời.
Phó Dần Tắc khẽ khép hở mắt lại, bụng đau đến mức không thể chịu nổi nhưng anh ta vẫn đè một tay lên bụng cố nhẫn nhịn, dẫn những người phía sau đi về phía trước.
Sống phải thấy người, chết phải... thấy xác, dù có đào sâu ba thước thì anh ta cũng sẽ đào cô ra...
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Phó Dần Tắc lại không chú ý giẫm phải một hòn đá, cả người đều lảo đảo.
Lại một giây sau, anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên ở phía sau mình.
“Dần Tắc!”
Cả người Phó Dần Tắc đột nhiên cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn qua thì thấy Đường Ninh cả người đầy bùn đất, đang đỡ lấy người nào đó, kinh ngạc nhìn mình.
Bỗng chốc trên mặt anh ta lại lộ ra vẻ mờ mịt luống cuống, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, nhấc chân đi về phía cô, đi một lát đã thành chạy, chạy chậm rồi thành chạy nhanh, lao tới ôm Đường Ninh vừa giao Tề Liệt cho nhân viên y tế vào lòng.
Một giọt nước mắt ẩm ướt chợt rơi xuống tóc Đường Ninh, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy đâu.
“Tôi không sao...” Đường Ninh vừa mở miệng định nói.