Gần như vừa xuống khỏi taxi, Diệp Hy xách đuôi váy lên đã cảm thấy hối hận. Cô ta thật sự không biết thành phố sầm uất như Đế Đô lại sẽ có một nơi hoang vu bẩn thỉu như vậy.
Nhưng ai bảo lúc trước khi ở khách sạn, chuyện cô ta cùng Nguyên Khải ở Nhật, cũng như những tâm tư giấu giếm nơi đáy lòng ngần ấy năm của mình, cứ thế bị Phó Dần Tắc hoàn toàn vạch trần. Cô ta luống cuống, hốt hoảng, sợ hãi nên ăn nói không lựa lời.
Ngay khi cô ta vừa thốt ra những lời bốc đồng đó thì đã biết giữa mình và Phó Dần Tắc hoàn toàn kết thúc. Những lời đó không phải chỉ cần làm nũng là có thể dễ dàng xóa bỏ. Người khác có thể không biết Phó Dần Tắc là ai, nhưng cô ta còn không hiểu ư? Trông anh ta khiêm tốn quân tử, nho nhã lịch sự, nhưng thật ra lại là người tàn nhẫn máu lạnh, ích kỷ. Lúc anh ta có hứng thú với bạn thì sẽ nguyện ý tới trêu đùa bạn, tuy nhiên tiền đề là bạn vĩnh viễn không được vượt quá giới hạn mà anh ta đã vạch sẵn.
Trước kia, cô ta một lòng mơ mộng rằng một ngày nào đó, mình sẽ trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh ta. Diệp Hy cũng luôn cố gắng vì điều này, nhưng sự xuất hiện của Đường Ninh đã đập tan tất cả ảo tưởng của cô ta.
Vì vậy cô ta không dám cưỡng cầu, bây giờ cô ta chỉ muốn có gắng níu kéo những thứ mà mình còn sót lại. Mà cơ hội để giữ lại này lại nằm trên người Nguyên Khải.
Diệp Hy không rõ những người khác, nhưng Nguyên Khải và bọn họ không giống nhau. Cậu ta thích cô ta như vậy, chỉ cần mỗi lần cô ta tỏ ra khổ sở buồn bã, dù cho đang ở rất xa, Nguyên Khải đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô ta trước tiên. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ta nhất định sẽ đứng về phía cô ta...
Chính vì nghĩ như vậy, nên sau khi Diệp Hy nhìn thấy Phó Nguyên Khải đuổi ra ngoài, cô ta cũng đứng dậy đi theo không chút do dự.
Tuy nhiên, cô ta không hề nghĩ tới, cuối cùng lại đi tới một thôn nằm ngay trong thành của Đế Đô như vậy.
Diệp Hy nghĩ tới đây, vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi chạy nhanh qua thùng rác màu xanh lục chất đầy rác rưởi. Cô ta chạy cách xa gần mười mét mới cảm thấy cả người mình như sống lại. Sau đó tìm kiếm khắp mấy hộ dân cư ở đây, đồng thời trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ?
Nguyên Khải tới đây làm gì vậy?
Gần như cùng lúc đó, Phó Nguyên Khải vừa mới cầm điện thoại của Đường Ninh lên, đang định mở máy của cô ra thì giây tiếp theo đã có người gọi tới.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Phó Nguyên Khải trực tiếp bấm nút nghe, sau đó nghe thấy một giọng thanh niên vang lên ở đầu bên kia điện thoại…
“Xin chào, là bạn học Đường Ninh phải không? Mình là xxx, nghe nói gần đây trong nhà bạn có chuyện nên đi vay mượn khắp nơi, không biết bạn đã mượn được chưa? Nếu như không có, chỗ mình còn có mấy vạn tệ, do mình vừa mới lấy được thù lao đóng quảng cáo đồ ăn nhanh. Nếu cậu cần dùng gấp thì có thể lấy dùng trước...”
Phó Nguyên Khải vừa nghe thấy câu này, trái tim bỗng dưng nhảy dựng lên. Cậu ta luôn cảm thấy hai ngày mình rời đi đã xảy ra một số chuyện mà cậu ta không hề ngờ tới.
Phó Nguyên Khải cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, cất tiếng khàn khàn hỏi: “Trong nhà có xảy ra chuyện ư? Gia đình Đường Ninh đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh là...”
Có lẽ anh chàng ở đầu bên kia điện thoại cũng không nghĩ tới người nghe máy lại là đàn ông. Anh ta nhất thời vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, nhưng vẫn dè dặt trả lời: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói hình như hai ngày trước, ba của bạn học Đường Ninh đã xảy chút chuyện nên cần dùng tiền gấp. Bởi vì hầu như cô ấy đã vay mượn khắp các bạn học và giáo viên quen biết trong trường, nhưng mọi người cũng không dư dả gì, cuối cùng cho cô ấy mượn cũng chẳng được bao nhiêu...”
Người này còn chưa nói dứt lời, Phó Nguyên Khải đã trực tiếp cúp điện thoại của anh ta, sau đó run rẩy mở wechat của Đường Ninh ra.
Quả nhiên là thế, một chuỗi lịch sử trò chuyện bên trên đều ghi lại cô mượn tiền của đủ dạng người trong Học viện Điện Ảnh. Có một số người tỏ thái độ tốt hơn đôi chút, nói đồng ý cho mượn ba đến năm trăm, nhiều hơn thì họ cũng không lấy ra nổi, còn hỏi có phải cô gặp khó khăn gì không. Mà những người thái độ không tốt thì trực tiếp giễu cợt châm chọc đủ điều, vừa nhìn đã biết ngày thường không mấy hòa thuận với cô. Quan trọng là một số nam sinh lại nhân cơ hội này nói lời tục tĩu. Đối với những người này, Đường Ninh chỉ trả lời một câu cám ơn bên trên rồi không nhắn tiếp nữa.
Ngay cả những người này cô đều vay mượn, rốt cuộc cô đã gặp phải khó khăn lớn đến nhường nào?
Phó Nguyên Khải mở xem từng cái một, mãi đến khi lật đến số liên lạc cuối cùng là của mình.
Trên giao diện trò chuyện, hầu hết đều là tin nhắn wechat Đường Ninh liên tiếp gửi cho mình. Mới đầu cô hỏi Nguyên Khải có ở đấy không, cô thật sự có việc gấp muốn tìm cậu ta, mong rằng cậu ta rảnh thì có thể gọi lại cho cô. Đến phía sau, cô nôn nóng thúc giục, dò hỏi vì sao cậu ta không nhận điện thoại, cũng chẳng hồi âm.
Sau đó nữa, có lẽ cô thật sự gấp đến mức không còn cách nào cả, mới chau vuốt câu từ hỏi mượn tiền Phó Nguyên Khải. Đường Ninh cũng bày tỏ quả thật mình không quen biết những người khác, thật sự cùng đường rồi. Sau này cô tiến vào giới giải trí, làm thế thân hay diễn viên quần chúng đều được, sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cậu ta. Ba Đường Ninh vì quá lương thiện nên bị chính học sinh của mình lừa gạt, chứ không phải đánh bạc này nọ, mong rằng cậu ta có thể thông cảm, cô cũng không muốn vòi tiền của bạn trai.
Tiếp theo, Đường Ninh biết được tin tức bên Nhật Bản xảy ra động đất, cô lo lắng Phó Nguyên Khải gặp phải bất trắc. Cô không muốn vay tiền nữa, chỉ mong cậu ta bình yên trở về...
Không chỉ có wechat, lịch sử trò chuyện cũng hiển thị từ bảy giờ tối đến tận ban đêm, Đường Ninh đã liên tục gọi điện thoại cho Phó Nguyên Khải. Nhưng chỉ có đến cuộc điện thoại cuối cùng mới hiển thị nghe máy.
Tuy nhiên, trên điện thoại của anh ta, hết thảy những điều này bao gồm tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat chưa đọc đều không có lấy một cái, ha ha, một cái cũng không có...
Bàn tay Phó Nguyên Khải run lên bần bật, ngón tay siết chặt chiếc di động của Đường Ninh cũng trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mức.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cậu ta mới chậm rãi đưa tay tới bức thư màu trắng trên bàn...
“Nguyên Khải, thấy chữ như thấy người...”
Có thể là để phù hợp với tình hình hoặc do trùng hợp, cũng có lẽ là do đang mùa mưa phùn, thời tiết cứ thế thay đổi bất thường như vậy.
Một tia chớp lóe lên, ngay sau đó là từng tiếng sấm rền vang.
Trực tiếp làm cho Diệp Hy người vừa mới đi tới dưới tòa nhà hoảng sợ. Ngay sau đó, cô ta vội vàng lấy di động ra, điên cuồng gọi vào số của Phó Nguyên Khải.
Mà Phó Nguyên Khải bên này đã hoàn toàn không phát hiện ra di động của mình rung lên liên tục. Lại một tiếng sấm nữa vang lên, anh ta như vừa tỉnh mộng, chạy xuống dưới lầu như phát điên. Cùng lúc đó, bức thư của Đường Ninh cũng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
“Đây hình như là lần đầu tiên em viết thư cho anh, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Chúng ta ở bên nhau suốt bốn năm, chắc anh cũng không biết, em đã thích anh ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Bởi vì anh như ánh hào quang tỏa sáng trong đám đông. Khiến em nhất thời hoàn toàn không để ý tới bất cứ người nào khác nữa. Dường như trong mắt em, chỉ có anh sặc sỡ sắc màu, còn tất cả những người khác chỉ có màu xám tẻ nhạt. Vì vậy, em mới có thể lén xếp hàng ngay sau anh trong căn tin, em đã nghĩ có thể cách anh gần một ít, một xíu thôi cũng tốt...”
Phó Nguyên Khải gần như chạy một mạch xuống dưới lầu, đôi mắt đỏ ngầu, đối diện trực tiếp với Diệp Hy đang nôn nóng gọi điện.
“Nguyên...”
Cô ta hớn hở bước tới, nhưng lại chỉ nhận được cú xô đẩy thật mạnh của Phó Nguyên Khải.
“Cút ngay!”
Cậu ta hét lên như vậy.
Ở Nhật Bản, ngoài cậu ta ra thì cũng chỉ có Diệp Hy có thể thấy được di động của cậu ta. Kể cả có mất tín hiệu, Phó Nguyên Khải cũng không thể nào không nhận được những lịch sử trò chuyện wechat kia, dù chỉ một cái. Ngoại trừ một lý do duy nhất, đó chính là bị người khác chủ động xóa mất.
Rồi cả lịch sử gọi điện thoại cuối cùng kia, hoàn toàn không phải là do cậu ta nghe máy, vậy sẽ là ai chứ? Thậm chí Phó Nguyên Khải cũng không biết cuối cùng Diệp Hy đã nói gì với Đường Ninh. Sau đó cô không còn gọi lại thêm một cuộc nào hay gửi tiếp tin nhắn tới, cuối cùng trực tiếp tắt máy, ha ha ha...
Phó Nguyên Khải đẩy Diệp Hy ra rồi đi thẳng tới xe của mình đỗ ở ven đường.
“Nguyên Khải!”
Diệp Hy kinh hãi nhìn Phó Nguyên Khải đẩy mình rồi lại cứ thế ném cô ta ở nơi hẻo lánh này, sau đó khởi động xe bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Cùng lúc đó, Đường Ninh ngồi ở ghế phụ trên xe của Phó Dần Tắc cũng nghe thấy âm thanh thông báo đầy vui vẻ của 54088 trước tiên.
“Đường Bảo, Đường Bảo, 100! 100 đấy! Ban nãy độ thiện cảm của Phó Nguyên Khải tăng vọt lên 100 luôn!”
Tiếng thông báo vừa dứt, ngay sau đó là một loạt tiếng đồng vàng hân hoan rơi xuống.
Nhưng cô lại không giành được bất cứ đồng vàng nào, chỉ có trên giao diện của hệ thống hiển thị cô được nhiều thêm 96 điểm tích lũy, là điểm hệ thống đánh giá của Phó Nguyên Khải.
“Sao lại có âm thanh này thế?” Trong lòng Đường Ninh hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi.
Dù có định chúc mừng cô công lược Phó Nguyên Khải thành công thì cũng nên là tiếng bắn pháo hay rải hoa gì đó chứ. Sao hệ thống nhỏ của nhà cô lại khác người vậy?
“Tiếng gì cơ? Đường Bảo, cô nói âm thanh chúc mừng của hệ thống á? Cái này là do bà chủ của bọn ta quy định, cô ấy nói hệ thống trước kia của mình chính là một kẻ mê tiền, keo kiệt. Vì nó nên cô ấy đã cố ý sửa lại âm thanh chúc mừng của tất cả hệ thống bọn ta thành như vậy. Cô ấy nói rằng ngày nào hệ thống của mình cũng vui vẻ khi nghe thấy tiếng động này.”
Tuy rằng nó cảm thấy trông vẻ mặt của bà chủ lúc đấy cũng chẳng vui vẻ là bao, nhưng mặc kệ, nó mở hàng đầu tiên rồi, hê hê hê!
Đường Ninh nghe thấy vậy, cũng không định hỏi tiếp nữa, cô chỉ nhìn ánh đèn bên ngoài, khẽ cong khóe miệng.
Đúng lúc này, gặp phải đèn đỏ, Phó Dần Tắc vừa quay đầu thì đã thấy được nụ cười này của Đường Ninh, anh ta khẽ hỏi: “Em cười gì thế?”
Đường Ninh quay đầu: “Không có gì, chỉ nghĩ tới chút chuyện thú vị thôi.”
Cô dịu dàng mỉm cười.
Lá thư kia chính là hung khí do chính cô cố ý để lại cho Phó Nguyên Khải đấy, không tăng lên 100 thì làm sao xứng đáng với văn vẻ của cô được chứ?
Thật ra, lúc mới đến thế giới này, cô vẫn luôn thờ ơ với việc công lược Phó Nguyên Khải. Đơn giản là vì cô vừa liếc đã rõ, có thể nhìn ra tên đàn ông cặn bã này cũng yêu nguyên chủ. Chỉ có điều, tình yêu đó thật sự quá súc tích lại kín đáo, trở thành thói quen từ lâu nên bị xem nhẹ.
Tất cả những gì cô làm chỉ là kích phát điểm này, sau đó bỏ đi để cậu ta tự nhìn rõ lòng mình...
Bây giờ, chẳng phải đã nhận rõ rồi sao?
Đường Ninh thầm cười mỉa mai trong lòng.
Mà lúc này, Phó Nguyên Khải đang lái xe tới bên này cũng đạp hết chân ga, trong đầu hoàn toàn không kìm được nhớ lại từng câu từng chữ của Đường Ninh.
“... Ở bên anh bốn năm, việc khiến em vui vẻ nhất chính là ở trong căn phòng nhỏ của chúng ta chờ anh về. Ngày nào em cũng cảm thấy rất vui vẻ, mỗi một đồ vật trong phòng đều là do anh và em cùng chọn. Tuy rằng không được gặp anh, nhưng chỉ cần em nhìn thấy mấy thứ kia vẫn sẽ cảm thấy mình thật hạnh phúc! Lúc trước có bạn học nói em khờ, nhiều bộ điện ảnh mời em như vậy nhưng lại từ chối. Nhưng em lại thấy họ mới ngốc ý, cuộc đời có được bao lâu, có thể gặp được người mình thích, mà người đó cũng đáp lại mình khó đến nhường nào. Anh bận rộn như vậy, vốn dĩ thời gian chúng ta ở cùng nhau không nhiều. Em còn ra ngoài đóng phim, chỉ sợ cả hai thật sự không gặp được nhau, nên em mới không cần.”
“Tuy nhiên, sau đó em lại dần cảm thấy hơi hối hận! Nhất là lần đầu tiên nhìn thấy tin tức về anh và chị Diệp Hy. Buổi tối hôm đó, em đã thức trắng, rõ ràng giấc ngủ của em vẫn luôn rất tốt. Nhưng em thật sự không quên được ánh mắt anh nhìn chị ấy trong bức ảnh trên hot search. Bắt đầu từ ngày đó, em đã biết có lẽ cả đời này của mình đều không thể sánh được vị trí của chị ấy trong lòng anh...”
“Em tới đoàn phim làm thế thân cho chị ấy cũng là vì muốn gặp được anh, còn muốn xem thử chị Diệp Hy là người như thế nào. Kết quả em đã thấy được, cũng hiểu được sâu sắc, đối với anh mà nói, từ đầu tới cuối mình chỉ là kẻ thay thế của chị ấy thôi.”
“Bên chỗ ba em xảy ra chút chuyện, em đã gọi rất nhiều cuộc cho anh, nhưng cuối cùng lại là chị Diệp Hy nghe máy. Giây phút nghe thấy giọng nói của chị ấy, em đã biết cuối cùng mình đã không thể tự lừa người dối mình được nữa. Có lẽ từ lúc bắt đầu, em đã sai lầm rồi! Em không giả bộ được nữa, Nguyên Khải. Em là người, trái tim em cũng làm bằng thịt, cũng sẽ biết đau, biết bị thương, cũng biết rỉ máu. Em không có can đảm tự mình nói chia tay với anh, đành nói ra trong thư. Mong rằng về sau anh và chị Diệp Hy ở bên nhau có thể hạnh phúc vui vẻ. Còn em đi trước đây, chìa khóa em để ở dưới chậu hoa, tạm biệt!”
“Đường Ninh.”
‘Ầm!’
Bởi vì biệt thự của Phó Dần Tắc ở lưng chừng núi, Phó Nguyên Khải lại lái xe quá nhanh. Cuối cùng ở một khúc cua, đầu xe đột nhiên đâm vào lan can cách đó không xa.
Túi hơi an toàn bung ra, xa lập tức chết máy, phát ra tiếng còi báo động.
Đúng lúc này, rốt cuộc bầu trời âm u cũng trút những hạt mưa to như hạt đậu xuống, chẳng mấy chốc đã trải dài khắp một vùng.
‘Ào ào…’
Cơn mưa rào bất ngờ ập xuống.
Nhưng đúng lúc này, một ngón tay dính máu lại duỗi ra từ trong cửa sổ xe bị lật. Tiếp theo đó là tiếng vang ra sức đạp cửa.
Liên tiếp vang lên bảy tám lần, cuối cùng cánh cửa xe bị biến dạng bởi sự va chạm đã bị người đá văng từ bên trong. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chậm rãi bò ra. Máu tươi nhuộm đỏ mái tóc trên trán cùng với khuôn mặt như bạch ngọc của cậu ta. Nhưng cậu ta lại không thèm bận tâm, đưa tay lau đi, khập khiễng lê một chân bị thương chậm chạp di chuyển tới căn biệt thự cách đó không xa...
Đầu óc choáng váng, Phó Nguyên Khải cũng không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng cũng tới trước cửa biệt thự. Sau đó cậu ta cầm một chậu trầu bà ném thẳng lên cổng lớn của biệt thự.
“Đường Ninh, anh xin lỗi, anh đã về rồi... Em ra đây đi, em ra ngoài được không? Anh sai rồi, là anh làm sai, là anh về trễ... Em kêu anh giải quyết chuyện của ba em, bây giờ anh sẽ đi xử lý ngay! Sau đó chúng ta vẫn giống như trước đây, không... không phải, không cần giống như trước nữa, về sau em muốn làm cái gì thì làm cái đó, thế nào cũng được... Em mau ra đây đi! Không phải em nói thích anh nhất ư? Em ra gặp anh đi mà, cầu xin em hãy ra gặp anh đi...”
Lúc đang nói, cuối cùng chiếc chân bị thương của Phó Nguyên Khải đã không thể chống đỡ được nữa. Cậu ta nửa quỳ trên mặt đất, không ngừng lấy tay đấm vào cánh cổng của biệt thự.
Đường Ninh vừa nghe thấy những lời này liền chạy tới đằng sau cánh cửa, giơ cánh tay lên, khẽ cắn vào mu bàn tay của mình. Nhưng nước mắt vẫn không nén được mà tuôn rơi.
Tuy nhiên, không ngờ ngay giây tiếp theo, cả người cô đã bị người phía sau xoay lại. Cằm cũng bị ngón tay anh ta nhẹ nhàng nâng lên, cánh môi hơi lạnh ấn xuống.
Đường Ninh bỗng trợn trừng hai mắt, nhưng lại chỉ trông thấy đôi mắt đầy ý cười của Phó Dần Tắc.
“Tôi muốn em nhìn tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT