Giọng nói của Phó Dần Tắc không lớn cũng chẳng nhỏ, lại nháy mắt có thể khiến đám khách khứa trong sảnh tiệc đang quan sát hai người họ với ánh mắt mịt mờ kia đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, ngạc nhiên cùng phấn khích.

Dù sao khoảng thời gian này, tin tức về Phó Dần Tắc, ồ không, phải nói là tai tiếng về Phó Dần Tắc thật sự không ít.

Chẳng hạn như, Lục Hoan Hoan tiểu hoa đán vừa mới nổi cách đây không lâu. Lại ví dụ như Vương Tình của nhà họ Vương, chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, còn có...

Một số người hóng hớt làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua ảnh hậu Diệp Hy, người ngồi cách cửa không xa, nhất định cũng có thể nghe được tiếng Phó Dần Tắc. Ai nấy lập tức lộ ra ánh mắt hài hước xem kịch vui.

Dù sao cô ta cũng không thể so với người đang khoác tay tổng giám đốc Phó được. Không chỉ mình cô ta, mà rất nhiều cô bạn gái trước kia cũng không có cách nào so sánh được với người hiện tại. Tổng giám đốc Phó dẫn mấy người kia tới tham gia những trường hợp gì chứ. Mấy bữa tiệc rượu của giới giải trí thì cũng thôi đi, đã vậy hầu hết chỉ được coi như bạn gái đi cùng của anh ta. Còn lần này anh ta dẫn theo cô Đường tới tham gia bữa tiệc của ai? Tiệc mừng thọ bạn tốt của ba mình. Ba Phó Tắc Dần đã qua đời, anh ta dẫn theo cô gái đang đi bên cạnh tới tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của người bạn tốt nhất của ba mình khi còn sống. Đây có khác nào dẫn cô tới gặp phụ huynh? Huống chi chính miệng anh ta còn tự thừa nhận rằng cô là bạn gái của mình. Tầm quan trọng hoàn toàn khác nhau...

Có thể không khác nhau được chắc?

Không phải Đường Ninh trong cốt truyện vì được Phó Dần Tắc chủ động ra tay giải quyết nguy cơ cho ba mình, cộng thêm lúc nào anh ta cũng tỏ ra ân cần săn sóc, hơn nữa còn dẫn cô đi gặp rất nhiều bạn bè và bậc cha chú của mình, cho nên Đường Ninh mới dần rung động, hoàn toàn đắm chìm vạn kiếp bất phục đấy thôi?

Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Đường Ninh lại thẹn thùng mỉm cười lúc được Phó Dần Tắc đưa tới giới thiệu với những người được coi là trưởng bối của anh ta.

“Không thể nào! Tôi không tin! Sao hai người có thể ở bên nhau? Sao các người lại ở cùng nhau?”

Diệp Hy trông thấy cô như vậy, lý trí vốn tỉnh táo đã rung lên hồi chuông cảnh báo nguy cơ ngay từ khi hai người họ khoác tay bước vào. Cuối cùng sợi dây trong đầu kia không giữ nổi mà đứt phựt. Thậm chí cô ta còn không màng hiện tại đang trong hoàn cảnh gì, thất thố hét lên.

Ngay sau đó, cô ta như thể đang tìm kiếm chỗ dựa và sự an ủi, lập tức quay đầu lại nhìn Phó Nguyên Khải ở phía sau, hốt hoảng nói: “Nguyên Khải, Nguyên Khải, em nói gì đó đi. Sao họ có thể ở cùng nhau vậy? Đây chỉ là một trò đùa thôi đúng không? Trò đùa, đúng, đúng vậy...”

Diệp Hy vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Phó Dần Tắc và Đường Ninh ở ngoài cửa. Sau đó cô ta tiến lên hai bước rồi cười nói: “Chắc chắn là nói đùa thôi. Dần Tắc, không có chuyện gì sao anh ta lại nói giỡn như vậy làm gì chứ? Thật sự không buồn cười chút nào đâu…”

Mà Phó Nguyên Khải đứng sau lưng cô ta lại đang nhìn chăm chú về phía cửa. Thật ra, sau khi anh ta nghe xong những gĩ Phó Dần Tắc nói thì vẫn luôn cảm thấy bên tai ong ong, vô cùng ồn ào. Rõ ràng, từng câu từng chữ mà đối phương nói anh ta đều biết. Nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau thì anh ta hoàn toàn không hiểu!

Đường Ninh... bạn gái... Đường Ninh là bạn gái của ai cơ?

Tại sao di động vẫn luôn tắt máy, sao Đường Ninh đáng lẽ nên ở trong căn phòng nhỏ của họ, đợi anh ta chờ trở về thì lại xuất hiện ở đây?

Đầu óc Phó Nguyên Khải đã có chút không thể suy nghĩ được nữa. Trái tim đập loạn xạ, mãi đến khi hô hấp của anh ta trở nên rối loạn, lồng ngực vừa trướng lại vừa đau.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Hy, cuối cùng Đường Ninh đang đứng ở cửa cũng chú ý tới hai người họ. Cô vừa ngẩng đầu, khoảnh khắc khi nhìn thấy họ, đặc biệt là Phó Nguyên Khải, con ngươi cô khẽ co rụt, vành mắt lập tức đỏ lên, cô hơi lùi bước, sinh ra tâm tư muốn chạy trốn theo bản năng.

Phó Dần Tắc lập tức nhận ra phản ứng của cô, nhưng trên gương mặt anh ta vẫn nở nụ cười. Dù dưới ánh mắt trách cứ buồn bã của Diệp Hy, hay ánh mắt chăm chú nhìn vào Đường Ninh của Phó Nguyên Khải, nụ cười của anh ta cũng chẳng hề mảy may thay đổi.

Chỉ thấy anh ta chậm rãi rút cánh tay Đường Ninh đang khoác ra, không cần nhìn cũng bắt được tay của cô một cách chính xác. Năm ngón tay đan nhau, anh ta khẽ dùng sức, quay đầu nở một nụ cười dịu dàng với cô, như thể đang cho cô dũng khí vô hạn.

Đợi đến khi vẻ hốt hoảng và thất thố xen lẫn nỗi buồn nhàn nhạt trên mặt Đường Ninh dần tan đi, anh ta mới thu lại tầm mắt, vươn tay gọi vị giám đốc khách sạn đang đứng chờ một bên. Sau đó anh ta giải thích rằng bên này mình còn phải xử lý chút chuyện riêng. Vì để không làm ảnh hưởng đến bữa tiệc đang diễn ra, mong rằng ông ta có thể chuẩn bị một căn phòng trống cho họ.

Vị giám đốc kia ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Hy và Phó Nguyên Khải cách đó không xa, sau đó lại liếc nhìn tổng giám đốc Phó cùng bạn gái của anh ta, ngập ngừng giây lát rồi gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc ông ta đang định đứng dậy đi chuẩn bị, thì Phó Dần Tắc lại mở miệng gọi ông ta lại: “Xin lỗi, có thể chuẩn bị một chút bánh ngọt và một cốc sữa bò nóng cho bạn gái tôi được không? Hai ngày nay cô ấy bận rộn chuyện gia đình nên không ăn uống tử tế cho lắm. Tôi lo lắng lát nữa xong việc muộn thì lại làm lỡ thời gian dùng bữa bình thường của cô ấy, cám ơn.”

Anh ta vừa thốt ra lời này, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Không thể tin được mà, nhìn tư thế che chở bảo bối thế này thì chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!

Cả đám người âm thầm trao đổi ánh mắt.

Mà Diệp Hy ban đầu trong lòng vẫn còn tự lừa gạt bản thân rằng Phó Dần Tắc nhất định đang nói giỡn, lúc này vành mắt lập tức đỏ hoe. Còn Phó Nguyên Khải nháy mắt siết chặt nắm tay.

Đợi đến khi hai người đi tới căn phòng tầng tám dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ khách sạn. Họ vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Phó Dần Tắc đang mỉm cười mở miệng giới thiệu với cô gái bên cạnh: “Mùi vị bánh ngọt của khách sạn này cực kỳ tuyệt. Tối qua ngủ muộn quá, em vẫn chưa ăn cơm. Tôi gọi em dậy thì em lại nói không muốn ăn gì, nếu còn không ăn cơm nữa thì sẽ thành tiên đấy? Ăn chút gì đó lấp bụng trước rồi uống sữa bò, đã biết chưa?”

Đường Ninh khẽ gật đầu, vừa nghe thấy tiếng cửa mở ra, cả người lập tức không nhịn được lập tức cứng đờ. Cô ra sức cắn môi, từ đầu đến cuối tầm mắt đều đặt lên đống bánh ngọt xinh xắn tinh tế ở trước mặt, không hề ngẩng đầu lên.

Lúc trước trong sảnh tiệc còn có người, có những lời mà ngay cả Diệp Hy thất thố cũng không dám ăn nói lung tung. Nhưng bây giờ trong phòng này chỉ có bốn người họ, cuối cùng Diệp Hy cũng không nhịn nổi nữa, cô ta tiến lên hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Đường này, rốt cuộc trước kia cô là bạn gái của ai thế? Bốn người chúng ta có mặt ở đây đều rõ cả. Khi đó lúc còn trong đoàn làm phim “Trường Sinh Kiếm” tôi đã cảm thấy cô quan tâm quá mức tới Dần Tắc rồi, còn định nhắc nhở Nguyên Khải một chút. Bây giờ lại... rốt cuộc cô có biết bốn chữ không biết xấu hổ viết như thế nào không?”

Đường Ninh nghe xong, cả người khẽ run lên.

Phó Dần Tắc thì lại nắm lấy tay cô, khẽ niết nhẹ tỏ ý an ủi.

“Nguyên Khải chỉ mới đi Nhật có mấy hôm mà cô đã phản bội lại cậu ấy...”

Bây giờ Diệp Hy không có thân phận gì để trách cứ Phó Dần Tắc cả, mà cô ta cũng không dám chỉ trích anh ta. Vì vậy hoàn toàn nhắm mũi nhọn vào Đường Ninh, đang định chửi mắng tiếp.

Thì ngay giây tiếp theo, Phó Dần Tắc lại khẽ cười rộ lên. Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Phó Nguyên Khải đứng sau lưng Diệp Hy cách đó không xa: “Nguyên Khải, cậu cứ để người khác tùy ý quở trách bạn gái cũ của mình như vậy hả? Hay là nói, đây cũng là suy nghĩ trong lòng cậu?”

Đường Ninh nghe thấy vậy, bởi vì vẫn luôn cúi đầu nên cô cũng không biết Phó Nguyên Khải ở đó sẽ có vẻ mặt ra sao. Cô chỉ biết tám chín phần cuộc đối đầu hôm nay là do một tay Phó Dần Tắc lên kế hoạch. Anh ta muốn để cô thấy rõ rốt cuộc bạn trai cũ của cô là người như thế nào. Để sau khi so sánh với nhau, cô hoàn toàn chia tay với Phó Nguyên Khải, tự nguyện lao vào vòng tay của anh ta.

Nói tóm lại...

Thằng chó này quá chó!

Phó Nguyên Khải bỗng dưng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn sang Đường Ninh đang ngồi bên cạnh Phó Dần Tắc. Cậu ta muốn nghe cô nói, cũng chỉ muốn nghe cô nói mà thôi. Cậu ta biết cô không phải là loại người đó, nhưng vẫn muốn chính miệng cô thốt ra. Chỉ cần cô nói ra, thậm chí Phó Nguyên Khải có thể coi hết thảy mọi chuyện trước đó là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại thật sự không hề xảy ra bất cứ chuyện gì...

“Độ thiện cảm của Phó Nguyên Khải hiện tại là: 89.”

Đúng lúc này, Đường Ninh nghe thấy 54088 ghé gần bên tai cô nhỏ giọng báo cáo như vậy.

Đường Ninh thầm nhếch môi.

Thế này gọi là gì đây? Là đồ tranh giành mới ngon à, hay là đồ vật sắp mất đi mới là thứ quý giá nhất?

“Đây cũng có thể gọi là quở trách ư? Lẽ nào chuyện này không phải sự thật...”

Diệp Hy không cam lòng lên tiếng.

Giây tiếp theo, Phó Dần Tắc đang ngồi trên sô pha trực tiếp rút ra một xấp ảnh không biết lấy từ đâu ném xuống chân hai người họ.

“Vậy, đây cũng là sự thật ư?”

Phó Dần Tắc cười hỏi.

Mới đầu, khi nghe Phó Dần Tắc nói vậy, hai người Diệp Hy và Phó Nguyên Khải vẫn còn chưa phản ứng lại. Mãi đến khi trông thấy những bức ảnh, họ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt không dám tin. Thậm chí cơ thể còn cứng đờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ vì trên những bức ảnh đó chụp không phải ai khác, chính là lúc họ ở Nhật Bản. Sau khi Diệp Hy uống say, Phó Nguyên Khải cõng cô ta trở về khách sạn, cùng với quá trình đưa cô ta vào phòng. Thậm chí hình như còn có mấy bức chụp cảnh Phó Nguyên Khải đặt Diệp Hy lên giường, hay hình ảnh cô ta chủ động vươn tay ôm lấy cổ cậu ta đòi hôn đều bị người ở lầu đối diện chụp được. Bởi vì người này chụp khá mơ hồ, hơn nữa do góc độ nên thật sự giống như hai người đang thân mật hôn nhau...

“Đây không phải sự thật. Nguyên Khải... Nguyên Khải, cậu ấy chỉ đưa em về phòng thôi. Nhưng thực ra chúng em chưa xảy ra chuyện gì hết, thật đấy! Dần Tắc, anh hãy tin em, em uống say, ý thức không tỉnh táo. Em không biết mình đã làm ra chuyện gì, nhưng em biết sau khi Nguyên Khải đặt em xuống thì bỏ đi luôn. Sau đó không còn xảy ra chuyện gì khác, không tin anh có thể đi điều tra camera cùng ngày...”

Diệp Hy hốt hoảng thất thố vội vàng giải thích.

Còn Phó Nguyên Khải thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên đất. Cậu ta chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh cuồn cuộn dâng lên từ lòng bàn chân, cực kỳ lạnh lẽo.

“Ha, thật ra từ lâu tôi đã biết tâm tư của Nguyên Khải đối với cô rồi, cũng biết cứ rảnh rỗi là cô lại thích chạy tới tìm nó làm bạn, dù cho nó đã có bạn gái. Mà nó hầu như chỉ cần gọi là tới ngay, dù ở mọi lúc mọi nơi. Lần này cũng thế, mặc dù Nguyên Khải không hề có công chuyện nào bên Nhật cả, nhưng cậu ta vẫn chọn đi tới đó cùng cô, kính cẩn đóng vai sứ giả hộ hoa cho cô. Thật ra những bức ảnh này thật cũng được mà giả cũng chẳng sao, tôi đều không để ý. Tôi chỉ mong rằng cô đừng ra vẻ đức cao vọng trọng chỉ trích bạn gái tôi. Hình như trên đời này không có chuyện bạn trai ngoại tình tìm người khác, còn bạn gái thì lại không có tư cách đổi người mới, đúng không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phó Dần Tắc nói xong lại cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Ninh, cùng với đống bánh ngọt cô vẫn chưa động một chút nào ở trước mặt: “Sao thế? Không hợp khẩu vị của em à? Hay là bây giờ tôi đưa em đi chào hỏi bác Vương một chút, sau đó chúng ta trở về được không?”

Anh ta đưa tay nắm lấy tay Đường Ninh, không tiếp tục nhìn hai người kia nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Tuy nhiên lúc họ sắp đi tới cửa, cuối cùng Diệp Hy đứng bên cạnh không cam lòng, cất tiếng nghẹn ngào.

“Rõ ràng là anh đang cố ý. Bây giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận lại, scandal cái gì, đính hôn cái gì, bận rộn không thể liên lạc với tôi gì đó, tất cả đều là giả, là giả hết! Rõ ràng anh cố ý gài bẫy chúng tôi, vì để có thể ở bên người phụ nữ này! Từ lúc anh đến đoàn làm phim “Trường Sinh Kiếm” thăm tôi thì tôi nên biết anh đã có ý với cô ta từ lâu rồi! Vì vậy mới cố ý sắp đặt cái bẫy này để tính kế chúng tôi! Phó Dần Tắc, lòng dạ anh thâm thật đấy! Người như anh quá tuyệt tình quá ích kỷ, trong lòng chỉ có mỗi bản thân anh thôi. Đường Ninh, cô cho rằng anh ta thật sự thích cô ư? Không đâu, anh ta chỉ muốn cướp đoạt những thứ mình thấy hứng thú vào trong tay thôi. Thậm chí ngay cả người của cháu trai mình cũng muốn cướp. Chờ đến khi anh ta đã chán ngấy cô thử xem... Ha ha ha... bản chất của Phó Dần Tắc chính là loại người vô tâm tuyệt tình!”

Đường Ninh nghe xong, chân hơi khựng lại.

Phó Dần Tắc thấy vậy, nhướng mày mở miệng nói: “Em tin lời cô ta nói hả?”

Đường Ninh mím môi, khẽ lắc đầu.

Chậc, trùng hợp quá, cô cũng chính là người như vậy đây!

Để xem sau này mèo nào thắng mỉu nào!

Lúc cô chuẩn bị cất bước ra ngoài cùng với Phó Dần Tắc, đi ngang qua bên người Phó Nguyên Khải. Cậu ta đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

“Đừng... đừng đi... Ninh Ninh...”

Chỉ vỏn vẹn mấy chứ đã lập tức khiến nước mắt Đường Ninh rơi xuống.

Nước mắt xẹt qua gương mặt ấm áp khiến cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ra sức rút ngón tay khỏi bàn tay của Phó Nguyên Khải, tiếp tục đi ra ngoài cùng Phó Dần Tắc.

Mà Phó Nguyên Khải bên này nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cậu ta mới bừng tỉnh chạy ra ngoài.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới vừa mới chạy xuống dưới lầu đã nhìn thấy sườn mặt của Đường Ninh đang ngồi ở ghế phụ trên xe Phó Dần Tắc, nháy mắt lướt qua trước mắt.

Cậu ta bất giác đuổi theo hai bước, lại đuổi thêm hai bước nữa. Bước chân không ngừng tăng nhanh, càng nhanh hơn...

Cậu ta cứ chạy mãi, chạy mãi, đến khi trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng vẫn không đuổi kịp chiếc xe ở một khúc ngoặt, cũng đánh mất Đường Ninh...

Vì sao... Cô đang trả thù cậu ta ư? Trả thù chuyện cậu ta tới Nhật Bản nên mới lựa chọn ở bên Phó Dần Tắc? Những bức ảnh đó đều là giả, cậu ta chỉ đưa chị Hy tới phòng khách sạn thôi, lúc sau thật sự... không hề xảy ra chuyện gì. Tại sao thậm chí Đường Ninh còn không thèm nghe cậu ta giải thích một câu, tình cảm bốn năm đều là dối lừa ư? Biểu hiện thích cậu ta trước kia cũng là giả sao? Tất cả là giả ư...

Suốt bốn năm qua, Phó Nguyên Khải đã quen với việc Đường Ninh chủ động, trả giá, chờ đợi cùng kiên nhẫn. Bỗng chốc cậu ta hoàn toàn cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao. Cô yêu cậu ta như vậy, yêu tới nỗi khắc tận trong xương, không bao giờ thật sự giận dỗi với cậu ta. Chỉ cần cậu ta quay đầu lại là đã có thể nhìn thấy cô tươi cười rạng rỡ với mình...

Người đàn ông thở dốc dữ dội, đôi mắt đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Phó Nguyên Khải cũng không biết mình đã chạy tới nơi nào, trong đầu một mảnh rối bời đi lang thang khắp nơi. Thế nhưng, cậu ta lại bất giác đến dưới lầu căn hộ nhỏ của mình và Đường Ninh.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn căn phòng vốn dĩ lúc nào cũng sáng đèn mỗi khi mình trở về. Phó Nguyên Khải siết chặt nắm đấm, đang định xoay người bỏ đi. Nhưng giây phút cất bước ấy, cậu ta hít một hơi rồi quay đầu chạy lên trên lầu.

Phó Nguyên Khải đẩy cửa phòng ra rồi mở đèn lên. Lúc trước cậu ta còn cảm thấy căn phòng này đã nhỏ còn bị đủ loại đồ đạc chất chồng nên trông chật chội. Nhưng không biết làm sao, giây phút này lại trở nên trống rỗng.

Tuy nhiên ngay sau đó, tầm mắt Phó Nguyên Khải chợt dừng lại. Chỉ thấy trên bàn ăn màu trắng cách đó không xa đang đặt chiếc điện thoại mà mình mua cho Đường Ninh, vẫn luôn không gọi được. Bên dưới di động là một bức thư màu trắng.

Đây là...

Mong rằng Phó Nguyên Khải và Diệp Hy sẽ thích món quà cuối cùng mà cô tặng họ.

Vẫn là câu nói trước kia.

Cô ấy à, thù dai lắm.

Tất cả những người đắc tội với cô đều không vui thì cô sẽ vui vẻ.

Đường Ninh ngồi trên ghế phụ trên xe Phó Dần Tắc nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play