Nếu như đây là một chiếc quần lót bình thường, tôi sẽ cố nén sự đau đớn trong lòng, giả vờ như không có gì xảy ra.

Thế nhưng đây là một chiếc quần lót có giá 360 tệ đấy!

Lương tâm của tôi áy náy!

Việc này có khác gì với việc trộm mất 360 tệ của người khác sao?

Thế là tôi liên lạc với tưởng thú tội, hy vọng có thể hỏi thăm thông tin của người bị mất quần lót.

[Tôi: Tường Tường, có thể cho tớ hỏi thăm thông tin của bạn học bị trộm quần lót kia không?]

[Confession: Đối phương yêu cầu ẩn danh, tớ không thể thổ lộ.]

[Tôi: …]

Được rồi, cách này không được, đổi sang cách khác vậy.

Tôi cố gắng hồi tưởng tướng mạo của những nam sinh lúc ấy.

Sau đó tôi bỏ qua.

Đối với một người bị cận tám độ như tôi mà nói, khoảng cách hơn hai mét, tôi còn chẳng phân biệt được người hay súc vật.

Lúc rơi vào ngõ cụt, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Lúc mấy bạn nam sinh kia đi vào, có người gọi tên một người khác.

Dường như là… Tiểu Vĩ?

Trông dáng vẻ của bọn họ chắc hẳn thường xuyên đến bể bơi.

Mấy ngày nay tôi đến trước cửa bể bơi ngồi, nói không chừng còn có thể gặp được Tiểu Vĩ?

Thế là tôi đi ngay.

Nhưng để phòng ngừa bị phát hiện, tôi đội nón, đeo khẩu trang, thậm chí còn nhịn đau cắt tóc ngắn.

Ông trời không phụ người có lòng, ngay hôm sau tôi đã nghe được giọng nói quen thuộc.

“Kiều Duy, cậu đi nhanh như thế làm gì? Chờ tớ với!”

Tôi ngầng đầu lên lập tức nhìn thấy có một nam sinh đang đuổi theo sau lưng một nam sinh khác.

Lúc tầm mắt tôi nhìn về phía người nam sinh trước mặt, tôi ngẩn người.

Đợi một chút, đây không phải Thẩm Kiều Duy sao?

Kiều Duy? Tiểu Vĩ?

Hoá ra hôm đó người bị gọi là cậu ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play