Sau khi cất đồ đạc trở lại ký túc xá, tôi đeo kính lên, thay quần áo khác, tới thao trường chạy bộ.

Chờ tới khi tôi quay lại ký túc xá, phát hiện mấy người bạn cùng phòng đang thảo luận điều gì đó.

Tiểu Chân ở giường bên cạnh hỏi tôi: “Doanh Doanh, cậu có áo khoác màu xanh nhạt, còn có cả mũ xô màu trắng đúng không?”

Mặt tôi mờ mịt: “Có nha.”

Hôm nay tôi còn mặc chúng đến bể bơi.

“Gần đây tốt nhất là cậu đừng mặc.”

“Tại sao?”

“Cậu lên xem confession của trường một chút đi.”

Tôi mở điện thoại di động lên, sau đó đọc đoạn đầu của bài viết này.

Người đang bị nhắc tới là tôi sao?

Thời gian, địa điểm, vẻ ngoài, quần áo, hành động đi nhầm phòng thay quần áo… dường như đúng thật là tôi.

Nhưng trộm quần lót là cái quái gì?

Một tia chớp xẹt qua, dường như tôi ý thức được chuyện gì đó…

Tôi lấy chiếc túi mình mang đi bơi hôm nay trong tủ đựng quần áo ra, bắt đầu lục soát.

Đồ bơi, kính bơi, mũ bơi, nút bịt tai, đồ lót thay đổi, còn có…

Chờ một chút, cái miếng vải màu đen này là cái gì?

Tôi cứng đờ giũ nó ra.

Bốn góc, cỡ L, ngang hông còn in chữ Calvin Klein.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play