Chung Yến trầm mặc theo sau Vahl đi vào phòng hút thuốc.
“Ta biết cậu không hút thuốc, cậu cũng biết ta không hút thuốc.” Vahl vừa đi vừa nói, “Nhưng mấy ngày này trong nghị viện bận rộn đến mức khắp nơi đều là người, cũng chỉ có nơi này xem như thanh tịnh hơn một chút.”
Muốn tìm chỗ nói chuyện đương nhiên tìm một phòng họp sẽ càng không có người quấy rầy hơn, chẳng qua tất cả các phòng họp hiện nay muốn sử dụng đều phải đăng ký. Vahl không nói tìm y có chuyện gì nhưng trong lòng Chung Yến đã rõ ràng. Hai người ngầm hiểu ý nhau, đều không muốn để cuộc nói chuyện này cho mọi người biết.
Chung Yến khoá chặt chốt cửa từ bên trong, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Vahl, khẽ cười nói: “Tôi còn tưởng rằng ngài quen nói chuyện trong phòng hút thuốc.”
Y đang nhắc tới lần nói chuyện của hai người vào cuối năm ngoái, trước khi Chung Yến rời đi khỏi Thủ đô tinh. Lúc đó Vahl còn chưa biết Chung Yến chính là người thành lập ra Tiêu bản, đến tìm y cũng chỉ để nghe ngóng tình hình gần đó của Adrian.
Vahl nghe xong cũng bật cười: “Không phải ta cố ý chọn đâu, đều là ngẫu nhiên thôi.”
Đoạn hồi ức nọ khiến bầu không khí giữa cả hai trở nên hoà hoãn đi nhiều. Chẳng qua tình hình trước mắt còn đang gấp rút, không có thời gian để quanh co vào đề, Vahl nói thẳng: “Thế cục bây giờ rất khẩn trương, tình huống lại phức tạp, bên phía chúng ta nhất định phải khống chế được quyền hành, tránh để lâu ngày xảy ra bất chắc. Theo ý của ta, hai vị trí tổng thống và phó tổng thống tốt nhất nên do hai người chúng ta đảm nhiệm. Cậu nghĩ sao?”
Chung Yến không trả lời thẳng. Tổng cộng Điệp chỉ ngủ say bảy ngày, nay đã là ngày thứ ba, tình thế đúng thật đã rất gấp rút, y nói càng thêm thẳng thắn: “Ý ngài là khuyên tôi tiếp nhận vị trí Phó tổng thống sao?”
“Đúng vậy.” Vahl thành khẩn thừa nhận, “Cậu và ta đều có ưu thế, tỉ lệ ủng hộ của dân chúng mặc dù có vì tuổi tác mà khác biệt, song cũng không cách biệt quá lớn. Hiện giờ chúng ta nói chuyện riêng với nhau, ta cũng không định lôi mấy đạo lý lớn lao ra để nói. Bởi cả hai ta đều rõ vốn chẳng có đạo lý nào cả, chỉ là ta và cậu ai tiến một bước ai lùi một bước mà thôi. Chúng ta hãy cứ nên thành thực với nhau đi.”
“Được.” Chung Yến bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không trở thành người lui bước trước đâu.”
Vahl có vẻ như đã sớm dự đoán được y sẽ nói vậy, trên mặt ông không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn chần chờ trong một tích tắc, giống như đang suy nghĩ vấn đề tiếp theo bản thân nói ra có phù hợp hay không. Nhưng tình hình đã hết sức căng thẳng, không lo được chuyện có thỏa đáng hay không nữa, ông hỏi: “Chuyện này cậu đã nói với Adrian rồi sao?”
Ngoài dự liệu của ông, Chung Yến hoàn toàn không tỏ ra khó chịu mà gật đầu nói: “Đã nói rồi. Ngài có thể hỏi tôi như vậy, có lẽ cũng đã nói với anh ấy.”
Suy đoán của y đã đúng, Adrian quả thật đã liên lạc với Vahl ngay cùng ngày cuộc luận tội được thông qua. Trên mặt Vahl lộ vẻ lúng túng và do dự. Ông đang suy nghĩ, nếu nói cho Chung Yến biết nội dung cuộc nói chuyện giữa ông và Adrian liệu có gây ra ảnh hưởng gì tới quan hệ bạn đời của hai người họ hay không. Đang lúc ông nghĩ nên chọn thời điểm nào thì thích hợp để nói ra, Chung Yến đã thay ông nói trước: “Ứng viên anh ấy ủng hộ là ngài. Nói cách khác, người có quân đội Navi ủng hộ phía sau sẽ là ngài. Từ trước khi kết hôn tôi đã biết chuyện này, sau khi kết hôn cũng đã từng nói qua. Không có gì cả, ngài không cần cảm thấy xấu hổ. Nếu như ngài cảm thấy cần phải công khai thì cũng hãy cứ tự nhiên. Tôi không hề nói bừa, đây đều là những lời từ trong lòng tôi.”
Vahl lộ vẻ không thể tin. Qua mấy giây, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Chung Yến của ông cũng trở nên thay đổi. Chung Yến không hiểu ra sao, chỉ nghe ông nói: “Cổ nhân thường nói không ai hiểu con bằng cha, ta tuy không phải cha Adrian nhưng cũng có thể mặt dày nói ta nhất định hiểu rõ nó hơn cha đẻ của nó, cũng quan tâm nó hơn bất cứ người có máu mủ ruột già nào. Theo lý, chuyện riêng của hai đứa ra không nên nhiều miệng… Nhưng Chung Yến à, sau khi hai đứa kết hôn Adrian đã từng liên lạc với ta vài lần. Ta có thể nghe ra được nó thật lòng thích cậu. Mặc dù cả hai xuất phát từ một vài nhu cầu hợp tác nên mới quyết định ký hiệp ước quan hệ, nhưng…”
Chung Yến lúc đầu còn chưa hiểu ra sao, nghe tới đây mới sáng tỏ, vội ngắt lời ông: “Nghị viên Cayman… không phải…” Bọn họ đang nói chuyện riêng, Vahl không gọi y là nghị viên, y cũng không tiện xưng hô bằng chức vị. Trên mặt Chung Yến xưa nay không hề gợn sóng giờ lại hiện lên một mạt ửng hồng, kiên trì gọi: “Ch, chú. Chú hiểu lầm rồi, bọn con không phải vì hợp tác mới kết hôn. Con và Ad, bình thường chúng con không can thiệp nhiều vào công việc của đối phương, trên phương diện cộng sự cũng để người còn lại có được quyền tự do. Đây là phương thức ở chung chúng con tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được. Anh ấy sẽ không ngăn cản con tranh cử Tổng thống, con cũng không để ý anh ấy ủng hộ ứng cử viên nào. Nhưng như vậy không có nghĩa là con không…” thích anh ấy.
Nhưng nói đến đây với người khác đã là cực hạn của Chung Yến, y dừng lại, nửa câu sau làm sao cũng không nói được ra miệng. Trong đầu y cảm thấy một nửa đang xấu hổ, nửa còn lại thì khiếp sợ trong suy nghĩ, không phải họ đến nói về việc ai đảm nhiệm vị trí tổng thống sao? Lúc này sao lại nói với bậc cha chú của Adrian những việc kia…
Cũng may Vahl còn có vẻ xấu hổ hơn cả y. Ông hiển nhiên không phải là bậc cha chú thích nhúng tay vào cuộc sống của con cháu. Thấy Chung Yến dừng lại, ông lập tức đáp: “Không sao, cậu không cần nói cho ta, là ta lắm miệng thôi. Khụ, hừm, chuyện tổng thống… chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”
“Nói tới sau lưng ngài có quân đội Navi ủng hộ.” Chung Yến nhắc nhở ông.
Vahl cũng không phải quên thật, chẳng qua chỉ để Chung Yến tiếp lời mà thôi. Hai người tự nhiên trở lại chủ đề chính. Ông bèn theo lời Chung Yến nói tiếp: “À phải, quân đội Navi. Nếu cậu đã biết vậy ta nói ra cũng không sao. Hôm qua Adrian có hỏi ta có cần phía quân đối phát biểu tuyên bố để tạo thanh thế cho tôi không, nói thật, ta cần. Nhưng ta muốn xác nhận với cậu trước, nếu ta thực sự để phía quân đội Navi làm vậy… Cậu vẫn sẽ tiếp tục cạnh tranh chứ?”
“Đương nhiên.” Chung Yến không hề do dự nói, “Hơn nữa tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Thẳng thắn với nhau ngay từ đâu, Vahl không hoài nghi tính chân thực của những lời Chung Yến nói. Ngay lúc này, đáng lẽ họ nên dùng tất cả thời gian và tinh lực, tận dụng nguồn tư nguyên của bản thân để tiến công tiêu diệt đối thủ…
Vahl nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Đã như vậy, ta sẽ cho Adrian câu trả lời chắc chắn để họ không phát tuyên bố này ra.”
Chung Yến nghe ra hàm ý trong lời ông, vẻ mặt hơi thay đổi, xác nhân hỏi: “Ý ngài là?”
“Cậu đã từng nghe một câu chuyện ngụ ngôn cổ đại thế này chưa.” Vahl nói, “Có một đứa bé nọ, hai người phụ nữ đều nói nó là con mình, tranh chấp tới mức phải lên tòa án. Quan toà bảo họ cướp đứa bé, ai cướp được thì đứa bé là con người đó. Hai người mỗi người giữ chặt một tay đứa bé kéo về phía mình. Đứa bé bị kéo đau nên khóc oà lên. Một trong hai người thấy vậy bèn thả tay ra, đứa bé bị người còn lại cướp đi. Quan toà lúc này phán người buông tay trước là mẹ của đứa bé.”
Câu chuyện ngụ ngôn này cực kỳ thẳng thắn, Chung Yến không tiếp lời, chờ Vahl nói tiếp.
“Chúng ta không có thời gian để nội đấu nữa, ta sẽ chuẩn bị làm người buông bỏ trước. Nhưng,” Vahl trầm giọng nói, “Trước khi ta ra ngoài tuyên bố cậu sẽ trở thành tổng thống lâm thời, ta phải nói thật rằng mình rất lo lắng. Ta không hề nghi ngờ năng lực của cậu, thứ ta lo là bản thân cậu kia.”
Chung Yến cực kỳ chắc chắn rằng cả thế giới này chỉ có mình Adrian là người hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của y, được chứng kiến khuôn mặt thật của y. Mà qua cuộc trò chuyện vừa rồi, khi Liên Bang đang trong tình cảnh nguy cấp như vậy mà Chung Yến vẫn kiên trì nói mình sẽ ‘cố hết sức’ để tranh đoạt vị trí kia, Vahl cũng đã thấy được đầu mối. Mặc cho tình thế cấp bách, y vẫn không thể đưa ra nhượng bộ. Nhưng chính y cũng khó nói rõ được nỗi băn khoăn của bản thân.
“Điều ngài lo lắng sẽ không xảy ra.” Chung Yến cam kết.
Vẻn vẹn một câu này có thể không đủ để Vahl yên tâm, nhưng Chung Yến không định nói thêm gì. Vahl có ơn với Adrian, vậy nên y tôn trọng ông, nhưng cũng không định bộc bạch tâm sự như Adrian đã làm với người này.
“Vậy chúng ta cứ để thời gian minh chứng vậy.” Vahl nói rồi đứng dậy, đưa tay về phía Chung Yến “Chúc mừng sớm nhé, ngài Tổng thống.”
Chung Yến cũng nắm lấy tay ông, “Hợp tác vui vẻ, ngài Phó Tổng thống.”
Ngày thứ ba sau khi án luận tội được thông qua, bất ngờ phát hiện Điệp không thể bị ngừng lại, đồng thời trong tay nó còn nắm giữ đầy đủ quyền hạn sử dụng vũ khí phát xạ để hủy diệt nhân loại. Tin tức này mặc dù tạm thời được chặn lại trong một phạm vi nhỏ, nhưng cảm giác áp bách to lớn vẫn khiến những người đứng trên đỉnh của chiếc kim tự tháp trở nên sứt đầu mẻ trán. Ngay trong ngày hôm ấy, người cầm lái đầu tiên của thời đại mới ra đời.
Từ lúc Vahl bàn tới việc cất nhắc vị trí tổng thống, hầu hết đại đa số mọi người đều cho là ông muốn tiến cử bản thân. Không ngờ rằng sau khi ông và Chung Yến ra ngoài một chuyến trở về, người được chọn lại là Chung Yến.
Hai người là những người có khả năng cạnh tranh cao nhất, hiện giờ người có thực quyền đã đạt thành nhất trí, người ngoài dù có tâm tư gì khác cũng khó mà tạo thành được sóng gió.
Huống chi cục diện đã trở thành như vậy, không phải ai ai cũng muốn ngồi lên vị trí kia. Nếu như xử lý không tốt, chỉ sợ Liên bang sẽ không tiếp nhận nổi hậu quả sau đó. Chức vị Tổng thống nhìn qua thì nở mày nở mặt, chưa biết chừng lại trở thành tội nhân thiên cổ cũng không hay.
Vì đủ loại nguyên nhân, đề án tổng thống lâm thời được thông qua rất nhanh chóng. Cùng ngày hôm đó Nghị viện đã đưa ra thông báo về vị trí Tổng thống và Phó Tổng thống mới.
“Ngày mai sẽ diễn ra nghi thức bổ nhiệm đơn giản, tổ chức ngay bên trong Nghị viện. Anh không mang quân phục tới nên em đã mua chính trang cho anh rồi, để trong phòng khách ấy.” Đã liên tục mấy ngày rạng sáng Chung Yến mới về nhà, rửa mặt qua loa xong, y mệt mỏi rúc vào lòng Adrian, kể cho hắn những kế hoạch tiếp theo. “Mối nguy cơ đã bị rò rỉ một chút, hiện giờ tin đồn khắp nơi, lòng người bàng hoàng, còn không bằng chính thức công bố tình trạng thật sự. Cũng vừa hay, không cần chuẩn bị diễn thuyết nhậm chức gì cả, trong nghi thức bổ nhiệm ngày mai em sẽ tự giải thích tình huống.”
Trong lòng Adrian máy động, “Việc đầu tiên sau khi em làm tổng thống chính là tuyên bố nguy cơ của nhân loại? Như vậy không hay lắm đâu, chắc chắn sẽ bị lên án. Dù sao ngày mai anh cũng có mặt, cứ để anh nói.”
“Không được. Ai thông báo tin này đều sẽ bị mắng chửi, nhất định phải để em.” Chung Yến buồn ngủ díu mắt, giọng càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng hàm hồ, “Phải rồi, chức vị của anh em cũng đã nghĩ ra rồi…”
“Sao cơ? Dạng như bạn đời của Tổng thống, bạn đời phù hợp nhất của Tổng thống hả?” Adrian đùa nói, kết quả người trong ngực trong trả lời lại. Hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn xem, phát hiện Chung Yến đã tựa vào lòng hắn ngủ mất rồi.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn mịn của Chung Yến một nụ hôn rất khẽ.
“Ngủ ngon nhé, ngài Tổng thống.”
- Hết chương 88-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT