Trong một ngày đã nhận được đủ loại tin tức giật gân liên tiếp, mọi người vốn đã chết lặng. Cho nên sau khi phong thư kia của Adrian được đăng lên, quân đội Navi xác nhận sẽ lần nữa xuất binh, mọi người cũng không cảm thấy quá khó tin —— dù sao đã có một nhánh quân tấn công trường học, mà trên thư Adrian có viết rõ ràng, hắn muốn phái binh thanh trừ nhánh quân nọ.

Nhưng thời gian dần trôi qua, dư luận lại một lần nữa sôi trào. Từ sau thông báo tiếp tục xuất binh của quân đội Navi, một giờ trôi qua, biên giới tinh khu Labor vẫn không ngừng có quân hạm nối đuôi nhau mà ra, binh lực như chiếc hang không đáy này khiến thế giới phải kinh ngạc. Dùng tiêu đề của một hot topic trên diễn đàn chính trị để miêu tả là: Tôi đã ngủ xong một giấc rồi mà quân đội Navi hãy còn chưa ra hết! Đến cùng thì họ có bao nhiêu quân hạm?!

Mẫu hạm đen nhánh không lồ dẫn theo một lượng tàu bảo vệ đông đảo chậm chạp được điều khiển ra khỏi biên cảnh tinh khu Labor. Phi thuyền của truyền thông đã chờ sẵn ở ngoài nhanh chóng chụp được hình ảnh quân hạm vũ khí hạng nặng. Phía sau quân đội Navi trước nay vẫn ẩn giấu tầng tầng lần đầu tiên triển lộ thực lực chân chính của mình trước toàn bộ Liên Bang.

Vô số người mê đồ quân đội đang xem trực tiếp nhìn thấy hình dáng vũ khí hạng nặng từ hình ảnh phía xa, nhao nhao bày tỏ kinh ngạc trong phần bình luận, không ngờ rằng lúc còn sống có thể thấy được những vũ khí này trên chiến trường thực sự. Lúc quân hạm hạng nặng đầu tiên xuất hiện, còn có rất nhiều người lòng run sợ hỏi thăm: Bọn họ muốn làm gì? Vì sao lại lấy ra mấy loại vũ khí có thể huỷ diệt cả hành tinh vậy?

Đợi cho những vũ khí này được mang ra biểu diễn bằng sạch, mọi người tuy thấy số lượng vũ khí hạng nặng mà họ mang ra có thể nổ trụi nửa số tinh cầu trong Liên Bang, hơn nữa còn không có ý định tách ra mà toàn bộ đội ngũ đều di chuyển theo hướng đội ngũ trước đó lại không còn mấy lo lắng. Tất cả mọi người đều rõ, lượng binh lực này đủ đánh cho nhánh quân kia trăm tám chục lượt, họ mang theo nhiều vũ khí như vậy căn bản không phải để dùng, mà là để uy hiếp.

Một chiêu này quả nhiên hiệu quả rõ rệt. Quân đội vốn đã tập trung xong xuôi, vì một phong thư của Adrian mà đều do dự nhìn đám quân này rồi từ bỏ suy nghĩ xuất binh. Càng quan trọng hơn là, dư luận vốn đã vì thái độ cương quyết của Thủ đô tinh mà chùn chân, nay thêm thực lực áp đảo mà Navi bày ra cùng thái độ cứng rắn của Tổng chỉ huy Navi mà lần nữa khôi phục. Dân chúng bình thường vốn giận mà không dám tố cũng có động lực đứng lên nói ra suy nghĩ của mình. Nhất thời, tinh thần của quần chúng trở nên căm phẫn. Trên cộng đồng ảo xôn xao suốt hai ngày trời, còn náo nhiệt hơn cả khi lúc video binh sĩ dùng bạo lực phá trường học được đăng lên.

Giờ phút này Chung Yến không có tâm trạng quan sát dư luận. Y giao toàn quyền chuyện này cho Intron, ngoại trừ trên đường đi có ngủ một giấc, thời gian còn lại đều không ngừng đổi mới tin tức các nơi gửi đến, tính toán xem Adrian có thể tới nơi trước khi quân đội của Thủ đô tinh tới Học viện tinh hay không —— Nếu như bên Adrian tới trước, nhánh quân của Thủ đô tinh rất có thể sẽ lựa chọn lui binh, tránh giao chiến trực diện với quân đội Navi. Họ một là không nắm chắc phần thắng, hai không muốn gánh tiếng xấu là khai hoả nội chiến nhân loại trước. Nhưng còn nếu quân đội của Thủ đô tinh tới trước, trận này Adrian dù thế nào cũng sẽ đánh.

So với Chung Yến thì trên đường Adrian đi qua rất ít khu vực có tín hiệu. Hắn đặt báo thức thông minh cho mình, một khi đi qua khu vực có tín hiệu chuông báo sẽ tự động kêu lên, kể cả lúc hắn ngủ cũng không bỏ qua —— hắn muốn gửi tin báo bình an cho Chung Yến, nếu cả hai đều không bận còn có thể gọi nhau trong chốc lát.

Adrian trước nay hiếm có có trải nghiệm như vậy. Nhắc đến cũng lạ, khi hai người ở chung một nhà hắn cũng không cảm thấy sự thay đổi nào cả. Hết thảy đều thật tự nhiên, giống như quãng đời học sinh của họ được kéo dài thêm. Họ không cần điều chỉnh lối sống để thích ứng với cuộc sống hôn nhân, bởi vì trước đó hai người đã từng sinh hoạt dưới cùng một mái hiên như vậy rồi. Thế nhưng sau khi ly biệt, Adrian mới lần đầu nhận thức được cảm giác khi có gia đình là thế nào. Có một người ở nơi xa lo lắng cho hắn, hắn cũng xem người đó là trách nhiệm của bản thân, chỉ cần có điều kiện sẽ muốn gửi tin nhắn cho y để y yên tâm.

Ông ngoại hắn chỉ muốn có một người thừa kế hoàn mỹ thuộc dòng chính, hoàn toàn không thèm để ý tới vui buồn giận hờn của hắn. Mẹ hắn thì chẳng đợi hắn ra đời xong đã đau khổ kết thúc sinh mệnh. Cha ruột bị ép cưới khiến ông ta vô cùng hổ thẹn nhục nhã. Gia đình ban đầu của Adrian chưa bao giờ dạy cho hắn thế nào là ‘nhà’, thế nhưng tới hai mươi bảy tuổi, hắn thế mà đã có được một ngôi nhà nhỏ, có người dành toàn bộ tình yêu cho hắn. Mặc dù có khả năng tình yêu ấy cũng chia một xíu cho mấy con thỏ trong nhà, nhưng hắn rộng lượng không thèm so đo với đám động vật ăn cỏ yếu ớt ấy, dù sao thì thỏ cũng là hắn mua mà.

Thời điểm Adrian quyết đoán thực hiện cải cách triệt để ở tinh khu Navi, có mấy lần thậm chí hắn đã nghĩ năm đó may là không ở cùng với Chung Yến. Không liên quan tới việc Chung Yến là người thế nào, chỉ là chuyện nhi nữ tình trường khó tránh sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn. Nhưng giờ phút này đứng trước đình triều lịch sử dậy sóng, hắn mới nhận ra suy nghĩ năm ấy vô tri và sai lầm cỡ nào.

Cảm xúc ấm áp và nhẹ nhàng ấy không che lấp hắn, mà ngược lại còn khiến hắn mạnh mẽ sắc bén hơn. Mà lúc này, đã là lúc nên rời khỏi vỏ.

Bên ngoài cửa sổ con tàu, bằng mắt thường đã có thể thấy Học viện tinh từ phía xa. Adrian đứng lên. Chỉ chốc lát sau, màn hình thiết bị đầu cuối của hắn sáng lên, nhắc nhở hắn đã đi tới khu vực tín hiệu của Học viện tinh.

“Anh đến rồi.” Adrian gửi tin nhắn cho Chung Yến, “Anh yêu em.”

Hắn không đóng giao diện lại mà chờ thêm mấy giây, quả nhiên nhận được hồi âm: “Cẩn thận an toàn. Em cũng yêu anh.”

Adrian đọc lại tin nhắn Chung Yến mới gửi đến thêm một lần nữa, lúc này mới đóng màn hình ảo lại, cẩn thận thắt chặt cục lông may mắn trên quân phục rồi mới sải bước đi tới phía đài chỉ huy của quân hạm.

Tất cả các sĩ quan cấp cao đã chờ ở đó, Adrian trầm giọng ra lệnh: “Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị đổ quân.”

Một lính liên lạc đang đeo tai nghe nhận tin trinh sát bỗng nói: “Chỉ huy, quân địch cũng đến rồi! Đang ở một phía khác, khoảng cách tới tinh cầu mục tiêu xêm xêm với chúng ta. Dự tính khoảng mười phút nữa cả hai bên sẽ đồng thời đổ quân ——”

“Không thể để bên đó cùng lúc đổ quân với chúng ta được.” Adrian nói, “Đoàn trưởng quân đoàn hai!”

“Có!”

“Truyền lệnh của tôi, điều động tất cả tàu chi3n đơn của quân đoàn hai hành động.”

“Rõ! Chỉ huy, có phải là dùng các tàu chi3n có tốc độ nhanh để hạ cánh trước không?”

“Hạ trước làm gì? Không cần hạ cánh, nhắm tất cả mục tiêu vào quân hạm địch. Chỉ cần chặn đường, không khai hoả. Nếu họ muốn đi thì cứ thả người. Còn nếu bên đó khai hoả trước, vậy thì… Không được để kẻ nào rời đi.” Trong mắt Adrian xẹt qua tia lửa hiếu chiến, “Tôi nuôi binh mấy năm như vậy mới chỉ giao chiến với cướp không gian, còn chưa đánh với quân chính quy lần nào đâu.”

Ấy vậy, cơn hiếu chiến trong hắn lần này vẫn không được thoả mãn. Mãi cho đến khi ba mẫu hạm của họ toàn bộ đều đáp xuống Học viện tinh, nhánh quân của Thủ đô tinh bị họ chặn trên đường vẫn không dám khai hoả trước. Mắt thấy các tàu tuần tra của quân đội Navi đã nhanh chóng bao trùm toàn bộ không trung của hành tinh này, không còn hy vọng đáp xuống, nhánh quân bên đó sau vài giờ giằng co cuối cùng cũng đổi hướng bay, rời đi.

Tới khi Chung Yến một lần nữa đặt chân lên Thủ đô tinh xa cách đã lâu, tình thế của Thủ đô tinh lúc đó đã cực kỳ nghiêm trọng.

Việc đầu tiên quân đội Navi làm sau khi tới Học viện tinh là loại bỏ tất cả các thiết bị giám sát. Hiện giờ Thủ đô tinh đã mất hoàn toàn tin tức từ phía Học viện tinh, giống như năm đó từng mất Bạch Thuẫn tinh vậy.

Dưới tình hình tất cả các nhánh quân đều nhận được lệnh trấn áp từ Điệp, sau mấy ngày trôi qua, tới giờ mới chỉ có hai nhánh quân chấp hành mệnh lệnh. Nếu nói các quân đội khác chậm chạp không động là vì hai nhánh quân này đều do thực lực cách xa, không có chút phản kháng nào đã bị quân đội Navi tận diệt —— tất cả vũ khí thiết bị bị cướp hết, binh sĩ cũng bị bắt sạch —— thì còn có thể thông cảm được. Nhưng trước đó hai tiếng khi Chung Yến còn chưa tới nơi, lại có ba nhánh quân gần đó liên hợp đưa ra tuyên bố: trong tình hình hiện tại, họ quyết định tạm thời tự thành lập liên minh quân sự, không còn nhận lệnh từ Điệp nữa. Lúc tất yếu, họ sẽ thỉnh cầu sự trợ giúp từ Navi.

“Thật sai lầm, đây chính là hành vi vạch rõ ranh giới một cách công khai. Phía cuối họ nói như vậy chẳng phải là đang uy hiếp chúng ta hay sao?” Chung Yến nghe Intron báo cáo tình huống xong, chậm rãi nói, “Chúng ta nên lập tức biểu thị khiển trách.”

Intron có chút hả hê phụ hoạ nói: “Chính là như vậy. Chỉ đáng tiếc, hiện giờ Thủ đô tinh ốc còn chẳng mang nổi mình ốc lại còn đi khiển trách người khác, khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.”

Chung Yến liếc Intron qua gương chiếu hậu. Intron tự biết mình hơi thất thố, vội điều chỉnh thành vẻ mặt ‘tôi rất lo lắng’, hạ giọng hỏi: “Ngài Chung, vậy chúng ta lập tức về Nghị viện xử lý hay tôi đưa ngài về chỗ ở nghỉ ngơi trước đây?”

“Đều không đi.” Chung Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Đến nhà họ Yate.”

Stalvern Yate vốn cho Chung Yến không còn giống trước kia, chỉ cần ông ta gọi một tiếng sẽ lập tức chạy đến; không ngờ rằng vừa về tới Thủ đô tinh Chung Yến đã đến. Ông ta không khỏi hồ nghi trong lòng, chẳng lẽ tên nhãi này thật sự không có phản tâm?

“Ông Yate.” Chung Yến vẫn khách khí gọi giống như mấy năm nay từng làm, còn chưa đợi Stalvern bắt đầu chất vấn, y đã nói trước: “Không bằng gọi là nghị viên Yate đi. Mặc dù ngài đã lui ghế nhưng tôi gọi là ngài Yate cảm thấy không thuận lắm. Ngài biết đấy —— ngài có họ giống chồng tôi.”

Stalvern giận tím mặt: “Cái gì mà ta giống họ với nó?! Là nó giống họ ta!”

- Hết chương 77-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play