Chung Yến chia đồ ăn cho cả bốn. Dụng cụ ăn trong nhà từ mấy hôm trước đã đổi hết một lần, bốn bộ đĩa súp rõ ràng là hai cặp đĩa tình nhân, ngay cả thìa cũng là cặp hai hai. Chung Yến thấy cả hai vị khách đều bị bộ đồ ăn hấp dẫn lực chú ý, giải thích nói: “Trong nhà chỉ có đồ đôi, bác sĩ, các cậu không ngại chứ?”
Uý Lam: “Không sao đâu.”
Fayn không nói gì, trộm liếc thấy bộ đồ ăn của Úy Lam và mình là cùng một bộ, lòng vừa mừng thầm lại vừa chột dạ. Adrian nhìn anh ta không tỏ thái độ, cố ý k1ch thích nói: “Sao thế? Cậu không muốn dùng đồ đôi với bác sĩ à? Nhân lúc còn chưa ăn hay là tôi với bác sĩ đổi đi, cậu với tôi dùng cùng một cặp.”
“Vậy sao được.”
“Không được!”
Fayn và Chung Yến cùng lên tiếng. Ngay sau đó Chung Yến nhận ra mình thất thố, hắng giọng một cái nói: “À thì… súp sắp nguội rồi, đổi đi đổi lại làm gì, nhân lúc còn nóng mọi người mau ăn đi.”
“Nghe chưa, không phải chỉ mình tôi không đồng ý đâu nhé. Tôi là một người sống nguyên tắc lắm, sẽ không dây dưa với người đã có người gia đình. Thế nên cậu từ bỏ đi, tôi sẽ không đồng ý, hai người chúng ta không có tương lai.” Fayn nhìn ra tình huống, hả hê lửa cháy đổ thêm dầu.
Úy Lam do dự một chút, cậu tự hiểu mình chỉ giỏi ngoại khoa chứ không giải suy đoán lòng người, nhưng lại rất lo lắng cho rằng bạn mình ‘hiểu lầm’ Adrian như vậy sẽ chọc giận cặp tình nhân trước mặt, cuối cùng vẫn nói suy đoán của mình, nhắc nhở: “Phó chỉ huy Suster, tôi nghĩ chỉ huy anh ấy không có ý đó với anh đâu.”
Một chữ ‘biến’ của Adrian còn chưa kịp nói ra miệng, đã nghe Uý Lam thay mình ném ra một quả bạo kích, vỗ tay cười to. Ngay cả Chung Yến cũng không kiềm được mà che miệng, mắt lộ ý cười. Fayn thì một mặt muốn nói lại thôi ngây ngốc nhìn Uý Lam.
“Tôi… lại nói gì sai sao?” Uý Lam ngơ ngác hỏi.
Fayn không nhìn nổi nhất là cái bộ dạng này của Úy Lam, anh ta đã hoàn toàn quên mất chính vì một câu của Uý Lam mà mình đấu võ mồm thua Adrian, trừng mắt nhìn hai người đối diện còn đang cười, nhanh chóng động viên Uý Lam: “Không, em nói đúng, không sai vào đâu được. Anh nói mà, em thực sự có tiến bộ.”
Chung Yến ngừng cười, lấy cùi chỏ chọc Adrian ra hiệu hắn đừng cười nữa, hoà giải nói: “Thôi mau ăn đi. Thời gian eo hẹp nên không nhiều món lắm, mọi người thông cảm nhé.”
Bốn người giơ ly lên, hai cốc nước trái cây và hai ly rượu đỏ chạm vào nhau, phát ra tiếng linh đinh thanh thuý.
Ăn cơm tối xong, Uý Lam mang theo hòm thuốc vào phòng trong cùng Chung Yến. Adrian mời Fayn: “Muốn ra đằng sau đi dạo một vòng cho tỉnh rượu không?”
“Không đi.” Fayn lắc đầu thăm dò trạng thái của mình, “Tôi có say đâu.”
“Thôi cứ đi một vòng với tôi đi, ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo lại.” Adrian nói, “Trưởng quân y cũng là thuộc hạ của tôi, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cậu ấy mới đúng.”
“Cậu nói gì đấy? Tôi là loại người say rượu… làm càn gì đó chắc?” Fayn đấm đùa vào vai hắn một cái, dù nói vậy nhưng vẫn đứng lên theo Adrian ra đằng sau.
Hai người đi xuyên qua một hàng cây cao thưa thớt, trên đồng cỏ khoáng đạt có một cái ổ bằng gỗ còn cao hơn cả toà nhà hai tầng bình thường. Có lẽ bị một kiến trúc lớn như vật đập vào mặt nên Fayn tỉnh rượu hơn nửa: “Vãi thật, bãi cỏ nhà cậu có thứ gì đây?”
“Ổ thỏ đấy.” Adrian nói, “Tôi tự làm. Cậu nhìn gần mà xem, ở dưới còn có một cái nhỏ hơn.”
Fayn nhất thời nghẹn lời, nhà Adrian thế mà nuôi thỏ thật, lại còn tự tay làm ổ cho thỏ nữa. Sự không chân thực này khiến anh ta không khỏi hoài nghi mình đúng là đã uống nhiều, ấn thái dương nói: “Giờ thì tôi chắc chắn rồi, chắc chắn là kết hôn làm người ta đổi tính. Thượng cổ có ‘nhà vàng giấu người đẹp’, cậu lại giấu thỏ là sao?”
“Ai giấu? Tôi là đường hoàng nuôi thỏ.” Adrian không kìm được nói: “Con to mua vào hôm cuối năm ngoái.”
Đáng tiếc Fayn bình thường vô cùng ăn ý với hắn giờ đã uống rượu, đầu óc còn chút hơi men, hơn nữa trong lòng còn một bụng tâm sự nghĩ đến Uý Lam, không nhận ra ý hắn khoe khoang, chỉ gật đầu nói: “À.”
Thấy anh ta không nghe ra, Adrian kiên nhẫn nói: “Tôi mất một ngày tới hai tinh khu bên ngoài mua quà năm mới cho em ấy, em ấy thích lắm.”
Fayn dừng bước chân, nhào tới nện cho hắn một quyền: “Ông nội cậu! Nãy ăn cơm đã khoe ân ái rồi, bộ không khoe thì cậu chết à!”
“Lúc ăn cơm tôi khoe ân ái bao giờ?”
“Hai người các cậu cùng ăn một cái đĩa! Có cần phải thế không!”
“Em ấy không thích nhiều thứ, tôi giúp ăn hộ thì có sao?”
Adrian thoải mái chặn một đấm của Fayn lại, hai người đùa nhau qua lại mấy chiêu, Fayn dù sao cũng uống nhiều hơn Adrian, chẳng mấy chốc đã lộ ra sơ hở, bị Adrian bắt được, bẻ tay ra sau áp chế.
“Phục chưa?” Adrian hỏi, “Còn đánh nữa không?”
Fayn biết điều nói: “Không đánh, không đánh nữa.”
Bọn hắn đồng thời buông lực, Fayn cảm thán nói: “Hầy, vật đổi sao dời mà, thật hoài niệm, lúc vừa tới Navi có thể đè cậu xuống đất mà đánh.”
Năm đó Adrian cũng không phải điều chỉnh hoàn toàn được ngay. Lúc ấy bọn hắn vừa tới tinh khu, thời điểm đó, Adrian buổi sáng phải chiến đấu cường độ cao, đêm nhờ vào rượu để khiến mình tê liệt chìm vào giấc nghỉ. Có một lần uống nhiều đi tắm còn ngã vào bồn tắm ngủ thiếp đi mất. Hôm sau khi Fayn phát hiện ra hắn, nửa người ngâm trong nước lạnh như đã không còn sức sống. Fayn tay run tới mức không sờ được mạch đập, bác sĩ còn chưa tới, Adrian đã bị Fayn giày vò cho tỉnh mất. Hôm ấy Fayn vừa khóc vừa đánh hắn một trận, có lẽ đó cũng là lần duy nhất Adrian để mặc cho người ta đánh mà không đánh trả.
Chuyện này mấy năm sau hai người đều không ai nhắc lại. Fayn nhìn như xởi lởi, nhưng trên thực tế bên trong lại là người khéo léo đáng tin. Khi tốt nghiệp anh ta cũng thuộc top đầu học viện, thậm chí có những môn điểm số còn cao hơn cả Adrian. Anh ta tới giờ có thể ngồi lên vị trí dưới một người trên vạn người trong quân đội Navi không hề có quan hệ cá nhân gì với Chỉ huy cả, bởi vì Adrian không phải là người ưu ái người thân.
Hiện giờ lần nữa bị nhắc lại tới năm gian nan đó, Adrian chẳng những không hề phật lòng, ngược lại còn đắc ý nói: “Vậy cậu chỉ có thể hoài niệm thôi, dù sao tôi cũng cầu hôn thành công rồi. May là tôi giữ cặp nhẫn lại, sớm biết đã để các cậu pháo hoa cũng giữ lại luôn, chờ đại sự thành tôi còn định bổ sung một hôn lễ.”
Hắn nói rồi giơ tay trái lên cho Fayn nhìn chiếc nhẫn của mình. Hai người mấy ngày nay đều bận rộn chân không chạm đất vì chuyện tinh khu Labor, ở tổng bộ có gặp nhau cũng chỉ kịp nói mấy câu bàn giao công việc, còn chưa có cơ hội nói chuyện riêng. Đây cũng là lần đầu tiên Fayn quan sát nhẫn của Adrian ở khoảng cách gần. Mặc dù anh ta không rõ mấy đường cao chập chùng kia có phải nghệ thuật sáng tạo gì đó không, nhưng nhìn đến phần tên hai người được đắp nổi giống kiểu phông chữ mặc định trên thiết bị đầu cuối kia, Fayn vẫn bị hết hồn một trận.
“Người anh em này, năm đó cậu không cầu hôn có khi lại đúng. Tôi cảm thấy nếu không phải cậu nhân lúc Chung Yến hôn mê mà đeo nhẫn lên cho người ta, lúc người ta tỉnh mà nhận được cái nhẫn này thì chắc xác suất cầu hôn thành công sẽ thấp lắm.” Fayn thật lòng nói, “Cái phần lồi ra này là gì đây? Lần đầu tiên tôi thấy có người… Không phải, cậu khắc tên thì khắc tên đi, vì sao lại làm bên ngoài? Làm bên ngoài cũng thôi, sao lại còn đắp nổi? Ừ thì nổi cũng không sao, nhưng cớ gì lại còn dùng phông chữ mặc định trên thiết bị đầu cuối? Người bình thường không phải vẫn dùng chữ viết tay à?”
Adrian rút tay về, khinh thường nói: “Cậu thì hiểu cái gì? Tên người khắc vào trong thì ai mà thấy? Chữ viết tay vòng này xoắn vòng kia, căn bản có nhìn ra được chữ gì đâu? Tôi làm thế chính là để cho tất cả mọi người thấy rõ đây là nhẫn của ai với ai.”
“Đúng là thấy quá rõ luôn, trên mạng người ta đã đào bới mất hai ngày xem vật trên tay cậu là thứ gì rồi. Lần trước họp báo ở tinh khu Labor còn chưa đặc tả tay cậu, lần sau cậu nhớ giơ tay trái trước camera để người ta quay cho rõ chữ trên nhẫn nha.” Fayn nói kháy.
“Cậu thế này là đố kỵ.” Adrian nói, “Nhà thiết kế này là bạn cùng trường với chúng ta, năm ấy cậu ta còn giảm giá cho tôi 80% nữa. Vừa rồi trong số bình luận trên trang chủ của tôi, tôi có thấy cậu ta giờ đang tự mở tiệm, cậu có cần lưu địa chỉ lại để sau dùng đến không.”
Adrian nói xong bèn mở thiết bị đầu cuối, muốn tìm địa chỉ cửa hàng cho anh ta. Fayn vội nói: “Thôi khỏi, nhìn nhẫn của cậu tôi sợ là địa chỉ này không dùng đến đâu.”
Nhưng Adrian vừa mở màn hình ảo ra, vẻ mặt đã cứng lại, xem một chốc mới giãn ra nói: “Về thôi, chắc họ cũng kiểm tra gần xong rồi.”
“Vị kia nhà cậu gửi tin nhắn hử?”
“Không, vị nhà tôi gửi lời nhắn tới toàn Liên Bang.”
“Hở?” Fayn sững sờ. Adrian đưa màn hình ảo của mình cho anh ta xem, chỉ thấy trang chủ của Chung Yến vừa mới đăng động thái mới.
Chung Yến (Chứng nhận chức vị: Một trong mười hai Thượng nghị sĩ – Thượng nghị viện): Con Thỏ khổng lồ vũ trụ non này được bỏ tiền mua thông qua con đường hợp pháp từ Viện Nghiên cứu Thỏ khổng lồ vũ trụ (Ảnh bằng chứng giao dịch 1). Ngài Yate có đầy đủ điều kiện sân bãi chăn nuôi tư nhân (Ảnh chứng nhận tư cách do Viện nghiên cứu cung cấp 2). Bản thân tôi có giấy chứng nhận tư cách chăn nuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ (Ảnh thành tích thi 3). Bởi vậy ở đây không hề có hành động trái pháp luật nào cả. Lông ngực nó là do tôi lỡ tay dùng máy sấy lông làm cháy, không phải do dùng lửa đốt mất. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi.
Fayn mở cả ba tấm ảnh ra nhìn một lượt. Ảnh phiếu giao dịch đầu tiên chỉ có một phần được xóa đi, thông tin còn lại vẫn có thể thấy rõ. Trên đó ghi vào giữa trưa ngày cuối cùng của năm Adrian đã mua con Thỏ khổng lồ vũ trụ – non – tai cụp này. Mà bảng điểm thi trong tấm thứ ba cho thấy Chung Yến đã từng lấy thành tích max điểm tất cả các hạng mục để nhận được giấy chứng nhận tư cách nuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ.
“Đáng sợ thật.” Fayn buồn bực nói, “Hồi còn đi học, mỗi lần thấy bảng xếp hạng tôi đã muốn hỏi rồi, cậu ta có phải có thiên phú đặc biệt gì trong việc thi cử không?”
“Không phải, là nhờ em ấy đủ cố gắng.” Adrian nói. Trên thực tế, không chỉ một người đang chú ý đến điểm này. Trong số bình luận đang không ngừng tăng lên, đại bộ phận mọi người đều đang thảo luận hai tấm ảnh trước hoặc nói quan điểm cá nhân, nhưng có một bình luận hấp dẫn lực chú ý của Adrian.
“Tốt xấu gì cũng là Thượng nghị sĩ, có đi cửa sau làm giả bảng thành tích cũng phải biết nghĩ chứ? Thi max điểm tất cả, cho dân chúng đều là đồ ngốc hết à?”
Adrian – bản thân bị trăm vạn người mắng đều không tức giận – giờ mắt đã nhen lửa. Hắn đóng phần mềm nặc danh lại, dùng tài khoản chính bình luận:
‘@Học viện Tối cao Liên Bang (Chứng nhận: Trang chủ chính thức của Học viện Tối cao Liên Bang), chân thành mời tất cả các giáo sư đã từng dạy Chung Yến và các bạn bè cùng trường đã từng xem bảng điểm trường, xin hỏi Chung Yến thi max điểm tất cả các môn là chuyện không bình thường ư?’
- Hết chương 67-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT