Ngay khi tinh khu Labor tuyên bố sát nhập vào tinh khu Navi, toàn bộ Liên Bang đều nghị luận sôi nổi. Navi sớm đã dưỡng sức chờ thời cơ, hai quân đoàn đóng ở biên cảnh lấy khí thế nhanh như chớp khống chế các tinh cầu quan trọng của tinh khu Labor, đồng thời liên hợp với quân đội Labor cưỡng chế phá huỷ tất cả các trang bị giám sát của Điệp trước khi Thủ đô tinh tỏ rõ thái độ.
Đối với quân đội Navi mà nói, ẩn núp tại Navi lâu như vậy, đây là nhiệm vụ bên ngoài có quy mô lớn đầu tiên, mặc dù bận rộn nhưng hết thảy đều đâu vào đấy. Bởi vì không chỉ chuẩn bị mấy ngày này thôi, bọn họ đã nuôi binh ngàn ngày chỉ vì ngày hôm nay.
Mà kết thúc buổi họp báo, bản thân Tổng chỉ huy tinh khu Navi lại xuất hiện ở một nơi mà tất cả mọi người đều không ngờ được.
Kinh tế của tinh khu Navi mới nổi sắc trong vài năm trở lại đây. Có một tinh cầu nhỏ có diện tích không lớn, vì các tiệm bán trang phục quần áo chiếm hơn nửa nên cũng chậm rãi có tiếng tăm trong tinh khu, không ít người đều tới nơi này chọn trang phục. Hôm nay, Adrian mặc một thân thường phục, dẫn theo hai vệ binh, khiêm tốn đáp xuống tinh cầu này.
Nhưng dù cho đã khiêm tốn, độ nhận thức với mặt hắn lại quá cao, hắn mới đi tới cửa tiệm đầu tiên mà chủ hàng trên nửa hành tinh đã nghe tin hết rồi.
Sau khi bị tập kích, số vệ binh đi theo chỉ huy tăng lên mấy bậc. Hai vệ binh một tấc không rời đi theo Adrian, chỉ cho phép một nhân viên cửa hàng do Adrian chọn đứng gần giới thiệu trang phục cho hắn.
Nhóm nữ nhân viên trẻ tuổi tụ tập thành một đám, đứng nhìn lén sườn mặt anh tuấn của hắn từ phía xa, vừa ngắm vừa thì thà thì thụt, cảm thấy vừa ao ước vừa đố kỵ với nhân viên được may mắn chọn trúng kia.
“Ngài chỉ huy cao thật đấy! Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy chỉ huy bằng xương bằng thịt. Người thật còn cao hơn trong ảnh trên mạng nhiều!”
“Đương nhiên rồi, bình thường xem ảnh không thấy quá cao là vì ngài ấy đi cùng nhóm phó chỉ huy thôi, phó chỉ huy Suster cũng cao lắm mà.”
“Mấy cô chưa từng xem ảnh lúc ngài ấy còn học ở Học viện Tối cao đúng không? Khi đó ngài với… vị kia, đứng cùng nhau á, trông cao cực kỳ.”
“Gì mà vị này vị kia, mấy cô lúc nãy không xem trực tiếp à? Cái tên kia đã bỏ cấm rồi, người ta còn kết hôn rồi cơ mà.”
“Cô có gan thì cứ nói, dù sao tôi cũng không nói.”
“Tôi cũng không dám nói…”
“Không phải nói là không có tiền ly hôn hả?”
“Cô xem live thế nào thế? Có phải ý này đâu?”
“Tôi thấy có người đăng bài phân tích nói…”
Hai cô bé thảo luận bài phân tích hot trên mạng đến là hăng say, lại một nhân viên khác ngắt lời: “Bài đăng chờ chút nữa lại nói! Mấy em xem, lạ thật đấy, chỉ huy cầm hai bộ hình như đầu không phải là kích thước của ngài ấy.”
Hai nhân viên kia vội dừng câu chuyện nhìn sang.
Quần áo đã chọn xong nằm trên tay một vệ binh, nhìn không biết được kích thước. Bản thân Adrian đang ngắm một cái áo len màu ấm, kỳ lạ là bản thân hắn đang không ngừng nói chuyện, nhưng rõ ràng không phải đang nói chuyện với mấy vệ binh và nhân viên hướng dẫn bên cạnh.
Qua một lát sau, hắn nói với nhân viên tư vấn mấy câu, nhân viên giúp hắn tìm kích thước hắn muốn. Adrian rũ thử ra nhìn, lần này mấy nhân viên đang vây xem đều thấy rõ, kích thước này rõ ràng nhỏ hơn kích thước hình thể của Adrian một khoảng.
“Lấy cái này màu nâu đúng không?” Adrian vừa xác nhận vừa quay người bắt đầu nhìn một giá xếp áo khác. Nhóm nhân viên cửa hàng lúc này mới thấy được trên tai bên kia của hắn có một chiếc tai nghe không dây, đèn của chức năng quay phim trên đó đang sáng lên.
Hiển nhiên là Adrian đang video call với một người nào đó, được đối phương chỉ đạo mua quần áo.
Người kia không cùng đi cùng hắn có lẽ là do không tiện ra ngoài, hơn nữa kích thước đồ như vậy…
Mấy nhân viên quay đầu nhìn nhau, không hẹn mà có cùng một suy đoán to gan.
Cách đó không xa, giọng Adrian tiếng mất tiếng còn truyền vào tai mấy cô, cho dù nghe không rõ lắm nhưng cũng không khó để các cô cảm nhận được giọng điệu rất dịu dàng.
“… Cái này cũng được này? Đắt quá à? Có đắt lắm đâu…”
“Được được, nghe em, không mua cái này.”
“Mua cho em một món màu đỏ nhé? Hình như em không có đồ sáng màu. Em thấy cái này thì sao?”
“Tôi mặc? … Không được đâu? … Rồi rồi, tôi mặc.” Adrian nghiêng đầu, “Cô ơi, áo này lấy giúp tôi hai cái nhé, một cái là cỡ lúc nãy, cái còn lại cỡ cho tôi.”
Tiếp đó hắn lại chọn thêm hai bộ đồ ngủ. Đầu tháng trước hắn đã mua cho Chung Yến hai bộ, lúc đó ôm tâm lý oái oăm thế nào mà hắn lại mua bộ đồ hoạt hình thỏ khổng lồ kia, trước đêm Chung Yến rời đi đã bị hắn xé mất, giờ vừa vặn mua thêm hai bộ.
Bổ sung đồ hàng ngày cho Chung Yến xong, Adrian và Chung Yến nói với nhau mấy chuyện vặt vãnh. Lúc đang định rời đi, bỗng nhiên lại liếc thấy một bộ áo ngủ trông không giống bình thường.
Hắn vô thức đè tai nghe lại, không để cho camera soi đến nơi hẻo lánh kia, lặng lẽ nói: “Vậy giờ tôi về đây. Không, em cứ nghỉ đi, đừng dùng bếp, để tôi mua đồ ăn về. Được, lát nữa gặp.”
Cúp máy xong, hắn đang muốn hỏi mua bộ áo ngủ kia, nhưng chợt nhớ lần trước chỉ ra ngoài mua mấy bộ chăn gối với Chung Yến thôi mà đã bị nghe nhầm đồn bậy thành hắn và Chung Yến có con riêng, lòng không khỏi còn sợ hãi dừng bước chân, đổi hướng đi ra ngoài cửa hàng.
Họ đi chưa được bao xa, còn chưa đi tới bãi đậu máy bay, Adrian dừng bước lại, quay người, mặt không đổi sắc dò xét hai vệ binh đi theo.
“Chỉ… Chỉ huy?” Hai vệ binh cũng không hiểu chuyện gì, bị nhìn mà không rõ ra sao.
Adrian nói với một người trông có vẻ lớn tuổi hơn: “Anh có con chưa?”
Vệ binh kia lờ mờ được điều gì, đáp: “Tôi có con, vừa sinh năm ngoái. Chỉ huy, sao vậy?”
“Đi, anh quay về cửa hàng lúc nãy, chọn một bộ ở khu trẻ em cho con nhà mình, coi như tôi tặng.”
“Dạ?”
“Sau đó, giúp tôi mua một món trong khu trẻ em…” Tiếng Adrian nhỏ dần, cẩn thận miêu tả lại bộ đồ vừa rồi mình nhìn trúng.
Lúc Adrian về đến nhà, Chung Yến đang đứng ở cửa chờ hắn.
“Anh vất vả rồi.” Chung Yến cong mắt cười nói, “Mừng anh về nhà.”
Tim Adrian như được lấp đầy. Thật lâu trước kia, mỗi lần hắn trở về ký túc xá, Chung Yến nếu ở trong phòng cũng sẽ nói hắn ‘vất vả rồi’, nhưng chưa từng nói ‘Mừng cậu trở về nhà’. Bởi vì ký túc xá chỉ là ký túc xá, đó là nơi bọn họ tạm thời ở, không phải ngôi nhà thuộc về họ.
Về sau hắn có được chốn dung thân thuộc về mình theo pháp luật, nhưng mỗi lần trở về ngôi nhà lạnh lẽo trống vắng này, nghênh đón hắn chỉ có một phòng tĩnh lặng.
Mà giờ đây —— ánh đèn ấm áp sáng lên, đã được người cẩn thận chỉnh độ sáng thích hợp; phòng khách vẫn sạch sẽ, nhưng trên ghế salon và sofa đã được đặt thêm đệm mềm không cùng màu, đây là ổ cho thỏ Chung Yến đặt trong phòng khách. Trên bàn ăn đã trải thêm khăn trải bàn, vì tháng trước Chung Yến nói cần nên Adrian tuỳ ý mua một tấm vải hoa nhí về, trải trên bàn ăn đắt tiền đơn giản có vẻ không hài hoà lắm.
Vì Adrian không ở nhà nhiều, trên bàn vốn đặt dụng cụ ăn làm trang trí giờ đã được sắp xếp gọn gàng lên giá tủ, một số đĩa bát hãy còn đong nước, đó là bát đĩa lúc trưa Chung Yến dùng, rửa còn chưa khô.
Đó là còn chưa kể đến những đồ dùng nho nhỏ hàng ngày, từ tách trên bàn trà ngoài phòng khách, lớn đến máy sấy hạt Adrian mua về đặt trong bếp. Chúng khiến căn nhà lúc này cuối cùng trở nên chân chính tràn đầy sức sống.
Adrian không đẩy xe lăn đi, mà cúi người bế ngang Chung Yến lên, đi tới ngồi xuống trên ghế salon. Khuôn mặt hắn vờ như phật lòng nói: “Lúc đi đã dặn sao, biết ngay là em không nghe lời mà —— không phải đã bảo em chỉ cần để bát đũa đó, chờ về tôi rửa rồi sao?”
“Chỉ là bỏ vào máy rửa rồi lấy ra thôi mà, không sao đâu.” Chung Yến cười híp mắt, đưa tay ôm cổ hắn, “Với cả anh ra ngoài dặn nhiều thứ như vậy, em làm sao nhớ hết được —— những điều khác em đều làm theo rồi mà.”
“Ngày mai tôi sẽ in tất cả những điều cần chú ý ra dán trong nhà.” Adrian cười nói. Xa cách một ngày, hắn muốn cho bạn đời mình một lần tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng vừa cúi người, Chung Yến đã chặn lại: “Đừng! Anh đè lên thỏ con rồi!”
Tình nồng ý mật của Adrian bị đánh gãy, buồn bực ngồi dậy nói: “Đè vào gì cơ?”
Chung Yến móc cục lông trắng be bé ra khỏi túi, giơ lên như tranh công trước mặt Adrian: “Anh xem! Có phải trắng hơn lúc đầu không? Hôm nay em tắm cho nó đấy.”
“… Có đâu? Không phải lúc đầu cũng trắng thế này sao?” Adrian cầm con thỏ nhỏ cỡ bàn tay từ tay Chung Yến, nhìn chung quanh một lượt. Thỏ nhỏ bị hắn lắc tỉnh, không vui đạp đạp chân sau, Chung Yến vội cướp nó lại, trấn an vuốt lông rồi nhét thỏ trở lại vào túi.
“Đã bảo em đừng làm việc thì đừng làm, sao không chờ tôi về tôi tắm cho?” Adrian nói.
Chung Yến vỗ vỗ trước ngực hắn, cười nói: “Yên tâm đi, em đã phần việc cho anh làm rồi. Em chỉ tắm con nhỏ này, ngày mai anh tắm con lớn nhé.”
“Được, tí nữa tôi nối ống nước ra ngoài, sáng mai tắm cho nó.” Adrian đồng ý ngay, nói xong vuot ve mặt y hỏi: “Hôm nay vết thương còn đau không?”
“Không đau nữa rồi, anh đừng có lo mãi thế.” Thực ra cử động vẫn hơi đau một chút, nhưng y không muốn Adrian lo lắng nên lảng sang chuyện khác: “À, hôm nay em đã xem trực tiếp buổi họp báo. Có chuyện này muốn bàn với anh được không?”
Buổi họp báo? Phản ứng đầu tiên của Adrian là Chung Yến muốn nói công việc với hắn. Đang muốn nói hắn mới về nhà, có thể để lát nữa rồi bàn được không, kết quả Chung Yến đã hỏi tiếp: “Ở nhà anh có thể mặc quân phục cho em xem được không?”
“… Quân phục?” Adrian sững sờ, “Bộ tôi mặc lúc họp báo sao?”
Chung Yến đầy mắt mong đợi nhìn hắn, gật đầu liên tục.
Adrian chậm rãi lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ: “Đương nhiên là được. Nhưng để trao đổi… Tối nay em mặc đồ ngủ tôi mua, được chứ?”
Áo ngủ là Chung Yến xem hắn mua, trong đó có một bộ màu sáng, lúc ấy y không thích kiểu dáng đó lắm, nhưng Adrian vẫn mua về, y còn tưởng Adrian đang nói đến bộ đồ đó, bèn không do dự đồng ý.
- Hết chương 60-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT