Lúc tới Chung Yến chỉ có một mình, hành lý gì đó cũng không có, kết quả lúc mang đi lại đóng gói được hai cái vali.
“Đồ bếp cậu mua đều mang đi đi.” Adrian tựa lên tường nói, “Tôi không nấu ăn đâu.”
“Tôi cũng không nấu.” Chung Yến nói. Bé thỏ nhỏ bằng bàn tay ghé trên vai y, vì có tây trang đen làm nền nên nắm trắng nho nhỏ kia trông cực kỳ dễ thấy.
Adrian lúc này mới nhớ ra Chung Yến cũng là người không nấu ăn.
Chung Yến đang kiểm tra vali của mình lần cuối xem có bỏ sót gì không.
Adrian xem thường, hắn cảm thấy bỏ quên gì cũng đâu có quan trọng, dù sao cũng chỉ là quần áo và đồ dùng hàng ngày đến đây mới mua thôi. Nhưng lời này hắn sẽ không nói ra miệng, vì hắn biết Chung Yến mắc chứng ép buộc và lo âu vô cùng nghiêm trọng đối với mỗi chi tiết nhỏ này. Nói thí dụ như không vừa mắt người khác, người khác này thường là chỉ Adrian, quần áo không phẳng, cổ áo chưa lật hết, đồ đạc tiện tay ném loạn, hễ trông thấy nhất định phải tự sửa lại cho được. Lại chẳng hạn như trước khi thi, rõ là người thường có thành tích tốt nhất, nhưng lại luôn cảm thấy mình ôn tập không đúng chỗ, trước khi thi sẽ điên cuồng sốt sắng học thuộc lòng hết bài học.
Đồ đạc Chung Yến đã thu dọn lúc ở nhà từ hôm qua, Adrian thấy Chung Yến đang bận rầu rĩ bên một cái vali, bèn tiện tay mở cái còn lại ra.
Mở xong Adrian mới nhận ra, đây là cái rương của người máy quét dọn, bên trong vẫn còn lót mấy cái chăn có màu sắc rực rỡ kia, ngoài ra là một số đồ chơi nhỏ kỳ lạ và túi thức ăn.
“Trong này là gì đây?” Adrian lấy ra được một túi zip màu hồng không biết tên hãng, chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ yểu điệu kiểu thiếu nữ: Thực phẩm lành mạnh dành cho Thỏ thú cưng.
Người quân nhân hàng năm li3m máu trên lưỡi đao bị công kích tinh thần, sợ đến mức buông cái túi ra. Túi thức ăn thỏ màu hồng lại rơi về trong vali.
“Navi tinh sao lại có cửa hàng bán thứ này được?” Adrian không tin nổi hỏi.
Hội chứng xa nhà của Chung Yến lúc này đã phát tác, đang sứt đầu mẻ trán kiểm lại hành lý, lo lắng nhớ xem đồ đạc đã đủ chưa, không mấy để ý tới Adrian, nghe vậy thuận miệng hỏi: “Cái gì…”
Y vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
“Cậu phá cái vali đó làm gì?! Tôi vất vả lắm mới đóng nó được!” Y một tay quơ lấy dụng cụ đóng gói, đau đầu đuổi người, “Cậu không có việc gì khác để làm sao? Nếu không thì ra đằng sau cho thỏ ăn đi.”
Adrian ngượng ngùng khép nắp vali lại, lui về sau một bước, miệng vẫn không chịu thua, “Tôi phá vali của cậu đó thì sao? Đây vốn chính là vali của tôi. Lại nói, cậu đem cái này đi thì người máy quét dọn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ về sau tôi mỗi ngày đều phải dùng tay bật công tắc cho nó?”
“Mấy ngày trước tôi đã hỏi, không phải cậu bảo có thể dùng sao. Được rồi, tiện thể cậu mua người máy mới đi.” Chung Yến một lần nữa dán hộp lại, nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, chương trình của người máy này có vấn đề, rất nhiều chỗ quét dọn không sạch. Con thỏ này lại rất thích cái hộp đó, tôi thay cái khác nó cũng không chịu vào.”
Hai cái thùng đều đã chuẩn bị xong, y đứng dậy. Bên hông truyền tới cảm giác khó chịu chưa từng thể nghiệm, suýt thì y không đứng lên nổi, may mà Adrian kịp nhanh tay đỡ eo lại.
“Cảm ơn.” Y thấp giọng nói, sau khi đứng vững bèn tránh khỏi tay đối phương.
Cũng may hôm qua hai người vẫn còn chút lý trí, xem như đã khắc chế nên mới không thật sự phóng túng cả đêm.
Adrian mím môi không nói gì. Lúc trời còn chưa sáng, họ đã đồng ý với nhau rằng: chuyện phóng túng trong đêm, tới khi mặt trời mọc sẽ trở về bình thường.
Như vậy là tốt nhất. Hắn tự nhủ, đây là cách xử lý ổn thỏa nhất. Thế nhưng dù lý trí đã nhận định, nhưng tình cảm chưa chắc đã có thể tiếp nhận hoàn toàn. Cũng giống như lúc này, lúc Chung Yến sắp rời đi, Adrian cảm thấy lòng mình sinh ra một cảm giác không vui mãnh liệt.
Cảm giác này thật giống như trơ mắt nhìn vật sở hữu của mình biến mất, nhưng hết lần này tới lần khác bản thân đều biết rõ như vậy mới đúng.
Adrian đã sớm thấy rõ bên trong Chung Yến là một người máu lạnh. Vào thời điểm mấu chốt, y có thể không bị tình cảm ràng buộc, biết rõ bản thân muốn gì, sau đó vì mục tiêu mà buông bỏ những thứ khác —— cho dù là vật rất quan trọng. Adrian đã từng bị y bỏ rơi như thế, dù đối với chuyện này y cũng đau đớn, nhưng vẫn lựa chọn nhẫn tâm với hắn như những người khác.
Người như vậy thường có thể làm được việc lớn. Mà xét trong lớp đồng lứa, Chung Yến cũng thật sự đã có thành tựu không nhỏ.
Hôm nay thấy y biểu hiện bình thường như vậy, giống như hết thảy đêm qua đều chưa từng xảy ra, Adrian không khỏi bị gợi lên những hồi ức không đẹp. Hắn cảm thấy, như vậy giống như… Mình lại bị người này bỏ rơi một lần nữa vậy.
“A, phải rồi.” Chung Yến bỗng nói, “Suýt nữa thì quên, chiều cậu sẽ nộp tiền phạt phải không?”
“Đúng.” Adrian không nén nổi cảm xúc tiêu cực trong lòng nữa, trào phúng nói, “Đừng lo, tôi không muốn kết hôn với cậu chút nào nên đã cài hẹn giờ chuyển khoản rồi, chắc chắn sẽ nộp tiền trước khi hết hạn.”
Mấy ngày gần đây thái độ Adrian đã hoà hoãn đôi chút, giờ đây lại đột nhiên ác liệt. Chung Yến không hiểu gì nhìn hắn, đem chuyện này suy ra rằng hắn cực kỳ ghét bỏ kết hôn với mình.
Chung Yến mở thiết bị đầu cuối của mình ra thao tác mấy lần, thiết bị đầu cuối của Adrian phát ra âm thanh nhắc nhở. Hắn mở thông báo mới, chỉ thấy đầu đề viết: Thông báo mức tiền phạt thay đổi.
“Tôi đã từ chối.” Chung Yến nói, “Tôi biết cậu không quan tâm tới mấy chục vạn, nhưng có thể tiết kiệm chút nào cũng hay chút đấy, không cần phải ném tiền cho Điệp. Tiền phạt mới là hơn tám vạn, chút nữa bên tôi sẽ giao bốn vạn, còn lại một nửa cậu giao.”
“Không cần, bốn vạn đó xem như tôi quyên cho Tiêu bản.”
Chung Yến dừng một chút, “Dù sao cậu cũng phải chuyển khoản, vẫn là mỗi người một nửa.”
“Bây giờ cậu có vẻ khách khí quá nhỉ.” Adrian không để tâm nói, “Lúc trước cậu sớm vậy thì làm gì nhiều chuyện như bây giờ.”
“Khi ấy tôi không muốn bắt đầu kế hoạch sớm như vậy, còn định trở về sẽ thực hiện, mấy ngày trước không phải có… chuyện của cậu, vừa vặn xảy ra, tôi cảm thấy thời cơ cũng đã ổn, nên mới thực hiện sớm.”
“Cái gì gọi là chuyện của tôi?” Adrian bất mãn nói, “Đó là chuyện riêng của tôi à, một mình tôi đẻ được con chắc?”
“Đi.” Chung Yến chỉnh lý lại hai cái thùng, đi thôi.
Hắn kéo hành lý đi về phía cửa, Adrian dời mắt lên cái rương của người máy quét dọn. Hai người đi một trước một sau, mắt thấy Chung Yến đã ra khỏi cửa nhưng lại không hề có ý quay lại nhìn ngôi nhà mình đã ở nửa tháng…
“Chung Yến.” Adrian đứng bên trong gọi y.
Chung Yến nghiêng mặt qua hỏi: “Gì thế?”
“Hôm qua… có ý nghĩa thế nào với cậu?” Adrian khắc chế ngữ khí của mình, cố gắng để giọng mình không giống một xử nam thơ ngây bị ngủ đến đòi giải quyết, mặc dù đêm hôm qua hắn đúng là như vậy.
Nhưng Chung Yến rõ ràng cũng vậy mà! Sao y có thể hoàn toàn không quan tâm như thế?
Chung Yến rủ mắt, “Không phải nói trời sáng sẽ không nhắc lại sao?”
“Chỉ có lần này.” Adrian kiên trì nói, “Chờ tôi ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không có cơ hội nói chuyện riêng nữa.” Có lẽ là cả đời không có cơ hội.
Chung Yến nhắm mắt lại, đối với y, đêm qua có ý nghĩa thế nào?
Giây phút vui vẻ trộm được từ tay thần thời gian, hồi ức riêng giấu nơi trân tàng dưới đáy lòng sau tầng tầng lớp khóa, tuổi già huy hoàng hoặc chán nản, rốt cuộc vẫn không thể có ham thích xác hồn.
Y mở mắt ra, cong môi cười khẽ, “… Không có ý nghĩa gì cả. Đi thôi, người của cậu chắc chờ bên ngoài rồi.”
Mãi cho đến khi tới Bạch Thuẫn tinh, Adrian cũng không biết ‘không có ý nghĩa’ trong lời y đến cùng là chỉ ‘nói về chuyện này’ không có ý nghĩa, hay là… bản thân chuyện này không có ý nghĩa.
Hắn cũng không có cơ hội hỏi lại.
Phi hành khí cỡ nhỏ trực tiếp dừng trong bãi đỗ phi thuyền trong Thượng nghị viện. Họ vừa đi ra, Intron đã tiến lên đón, như thường lệ khách sáo một phen với Adrian.
Adrian gật đầu, không nóng không lạnh nói: “Lên đường bình an. Thỏ của cậu sắp rơi kìa.”
“Của tôi… gì cơ?” Intron không hiểu hỏi, sau đó cậu ta mới phát hiện câu này không phải nói với mình.
Trên bờ vai Chung Yến thế mà có một con thỏ trắng nhỏ đang nằm sấp, vừa rồi vì góc đứng nên cậu ta không thấy. Nửa người con thỏ đã trượt khỏi vai Chung Yến, vì nó quá nhẹ nên Chung Yến không nhận ra. Giờ Adrian nói một câu, y vội kéo thỏ con đang ngủ say xuống, bảo vệ trong lòng bàn tay.
Intron khiếp sợ nói: “Cái này… là thỏ chỉ huy Yate cứu ạ?”
“Không phải, con kia làm thịt kho rồi.” Adrian nói mà mặt tỉnh queo.
“Chính là nó.” Chung Yến không mảy may bị hắn ảnh hưởng, “Tí nữa phân phó người mở cái thùng vuông kia ra, đồ bên trong trừ chăn thì lấy ra hết, sau đó để thỏ vào.”
Y vừa nói vừa nhét con thỏ cho Intron, Intron luống cuống đỡ lấy.
Vệ binh bên Adrian đi tới, nói gì đó vào tai hắn.
“Đã biết.” Adrian nói, “Ngay.”
Chung Yến không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Hôm nay Adrian mặc thường phục. Chuyện này kể ra rất bình thường, trừ ngày tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, y vẫn chưa thấy Adrian mặc chính trang. Những vệ binh lúc nãy khi tới cửa đón họ rõ ràng có mặc đồ quân phục, giờ lại cũng đã đổi thành thường phục.
Họ muốn tới nơi nào không tiện mặc đồng phục sao?
“Ông già kia đã đưa lên phi thuyền các cậu rồi.” Adrian bàn giao lời cuối, “Ông ta không thành thật lắm, tôi có dùng chút thuốc, có lẽ hai tiếng nữa sẽ tỉnh.”
Intron nghe vậy suýt thì thổ huyết, mặc dù trong lòng họ đều biết rõ Bayer bị ép giam lỏng, nhưng tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, cứ thế nói vậy ngay trước mặt Chung Yến không phải là khiêu khích lộ liễu sao?
Việc tiếp theo diễn ra lại càng thêm quỷ dị, Chung Yến không chỉ không hề tức giận, ngược lại còn hỏi: “Có cái nào chuẩn bị cho tôi không? Ông ta tỉnh dậy còn giày vò người ta hơn cả thanh niên nhiều.”
“Ồ, cậu đã chuẩn bị vứt bỏ ông ngoại tôi rồi à?”
“Dĩ nhiên không, vẫn chưa phải lúc. Nhưng vị lão tiên sinh này đúng thật quá lợi hại, cậu cũng không phải không biết.”
Intron nâng thỏ nhỏ, lần đầu tiên cảm thấy não bộ phi thường của bản thân không đủ dùng, khó khăn lồng ghép các chi tiết lại với nhau.
Adrian, nhân vật quan trọng của bên phản trí tuệ nhân tạo.
Chung Yến, cao tầng bên Trí tuệ nhân tạo.
Mình, trợ thủ của cao tầng phe Trí tuệ nhân tạo, nhưng trên thực tế là gián điệp của phe phản trí tuệ nhân tạo.
Adrian biết mình là gián điệp của phe phản trí tuệ nhân tạo.
Chung Yến cho rằng mình là trợ thủ của anh ta.
Chung Yến không biết mình và Adrian cùng một phe.
Adrian cũng biết Chung Yến không biết mình và Adrian cùng một phe.
Vậy tại sao hai người này có thể tự nhiên nói chuyện như vậy trước mặt mình?
Không chờ cậu ta nghĩ rõ ràng, chỉ nghe Chung Yến nói: “Đúng rồi, Intron.”
Intron theo phản xạ đáp: “Vâng.”
“Bắt đầu từ hôm nay, cấp trên của cậu đổi thành tôi.”
- Hết chương 50-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT