Khi mua căn nhà này, Adrian làm thế nào cũng không nghĩ tới bên trong có một ngày sẽ xảy ra tình cảnh như vậy.

3 giờ sáng, hắn ngồi cạnh bàn ăn xử lý tin tức tổng bộ. Chung Yến bên cạnh thì bận rộn trong bếp làm đồ ăn cho hắn.

Hương thơm của đồ ăn chậm rãi bay ra từ bên trong, Adrian vốn đã hơi đói bị mùi thơm này mê hoặc làm cho rung động. Chờ tới khi nhìn một tin tức trên màn hình ảo tới ba lần vẫn không xem vào đối phương đang nói gì, hắn quyết đoán tắt màn hình đầu cuối đi.

Hiệu suất quá thấp, còn không bằng ăn no rồi làm.

Hắn đi tới quầy bếp nửa vây trong phòng bếp, đứng bên cạnh nhìn Chung Yến đang thái thịt chân giò hun khói, hỏi: “Phải chờ bao lâu nữa?”

“Xong ngay đây, năm phút nữa.” Chung Yến thái thịt hun khói xong, đặt chúng chỉnh tề lên thớt, đang muốn lấy ấm nước lại phát hiện Adrian đang đứng đó, đành phải đẩy đầy người, “Đừng chắn cửa tủ.”

Adrian tránh ra, đi tới trước cái thớt.

Trên thớt là một hàng thịt chân giò hun khói, thịt này là đồ ăn đã làm chín sẵn, mà hiện giờ vừa lúc hắn đang cực kỳ đói. Hắn nhìn chằm chằm một hàng thịt hun khói mê người kia trong chốc lát.

Chung Yến đun nước sôi, làm nóng chảo, đẩy Adrian đang chắn trước thớt ra, đang định xào qua chân giò hun khói, bỗng ngây người.

“Thịt chân giò tôi vừa thái xong đâu?!” Chung Yến chỉ vào cái thớt đã trống không, chất vấn hỏi.

Adrian mặt không đổi sắc: “Tôi nếm thử xem có độc không.”

“Ra ngoài, ra ngoài, đừng quấy rối,” Chung Yến đau đầu nói.

Mỗi lần y nấu cơm, chỉ cần có Adrian trong bếp đều sẽ thành làm nhiều công ít, không phải không thấy nguyên liệu đã chuẩn bị thì là đại thiếu gia này xung phong hỗ trợ nhưng không rõ đường muối, bỏ nhầm gia vị; nếu không thì nhất quyết theo sau xem y nấu ăn, làm y khó mà làm việc.

Adrian không tình nguyện bị đuổi khỏi chính căn bếp của mình, chỉ có thể đứng ngoài quầy bếp nhìn vào.

“Không phải làm hai bát sao?” Thấy Chung Yến chỉ cho một vắt mì vào nồi, hắn hỏi.

“Xẻ làm hai phần là được, tôi chỉ ăn một chút thôi.” Chung Yến chậm rãi khuấy mì trong nồi, “Đã nữa đêm rồi, hơn nữa ăn xong phải đi ngủ. Cậu cũng đừng ăn nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu, vừa vặn chia cho tôi bớt một ít.”

Đang nói, không biết vì sao y nhìn vào nồi, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, sau đó lập tức mở thiết bị đầu cuối tìm kiếm gì đó.

Adrian không rõ hỏi, “Sao thế?”

“Lâu rồi không nấu mì, không nhớ loại mì này cần nấu bao lâu.” Ngón tay Chung Yến lướt trên màn hình ảo hai cái, tìm được hướng dẫn phù hợp, miệng lẩm bẩm đọc qua một lần, lúc này mới đóng màn hình lại.

Adrian ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở Thủ đô tinh không nấu sao?”

“Tôi ở một mình nên không nấu ăn, đều là mua về.” Chung Yến nói.

“Tại sao?”

“Tại sao gì chứ?” Chung Yến kỳ quái nói, “Tôi chỉ từng nấu ăn cho cậu, còn người khác thì chưa từng, lãng phí thời gian.”

Điều này hơi khác với tưởng tượng của Adrian, hắn hỏi: “Vậy trước khi cậu vào Học viện Tối cao thì sao?”

“Trước khi biết cậu tôi không biết nấu ăn. Ở cô nhi viện hay trường giáo dục bắt buộc đều phải ở trong ký túc xá, nhỏ hơn nữa thì từng được mấy gia đình qua tay nhận nuôi, không có cơ hội tiếp xúc với nhà bếp thì làm sao biết nấu ăn.”

Lần này đến phiên Adrian kinh ngạc, hắn vẫn luôn nghĩ Chung Yến thuộc loại hình ‘con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà’, thật không ngờ nhiều năm như vậy Chung Yến mới nói cho hắn biết, thực ra năm ấy y cũng không biết nấu ăn.

“Cậu nói đồ của nhà ăn làm khó ăn nên tôi bèn xem giáo trình. Thực ra tháng đầu mới làm cũng không quen tay, các món làm ra đều là loại đơn giản.” Mỳ chín, Chung Yến dùng vá thủng lỗ vớt chúng lên, chậm rãi nói, “Về sau tôi cảm thấy, nếu làm đủ ngon, cậu có lẽ sẽ càng muốn ở bên cạnh tôi, cho nên vẫn luôn luyện tập kỹ thuật. Cậu không thấy năm thứ ba tài nấu nướng của tôi đột nhiên đi lên sao?”

Adrian: “…”

Hoàn toàn không phát hiện.

Lúc ấy khi nhìn Chung Yến hắn tự mang filter tình nhân, vốn từ đầu đã thấy cực kỳ ngon, lại là đồ ăn người trong lòng làm cho, nào còn lòng dạ quan tâm đến hương vị.

“Mấy ngày trước…” Chính là ngày Adrian không biết vì sao nổi giận mở nắp nồi canh nấu dở, Chung Yến hơi dừng lại, nén xấu hổ không nói tiếp, “Đó là lần đầu tiên tôi xuống bếp kể từ khi tốt nghiệp.”

Hoá ra trên đời này chỉ có mình mình từng nếm qua tay nghề của Chung Yến. Adrian cố khống chế cảm xúc, tuy không nói nhưng lại thầm cảm thấy vui vẻ.

Chung Yến vừa dọn bàn, vừa thử lơ đãng dò xét hỏi: “Cậu nói giao thừa sẽ cố gắng về, vậy hôm đó tôi làm cơm tối nhé? Coi như… coi như quà năm mới.”

Bọn họ từng cùng nhau trải qua hai lần giao thừa. Ở Học viện Tối cao, năm học bắt đầu vào đầu năm và kết thúc và cuối năm, ở giữa sẽ có hai kỳ nghỉ. Adrian vì đã triệt để lạnh mặt với Stalvern nên không quay về Thủ đô tinh, còn Chung Yến thì căn bản không xem tinh cầu kia là cố hương. Hai người đều không có nhà để về, trường học lại không cho ở lại, nên họ bèn tới một hành tinh gần đó thuê phòng ở để vượt qua kỳ nghỉ.

Bạn bè thân thiết đều sẽ tặng nhau quà năm mới. Trong hai lần giao thừa đó, bọn họ bên nhau chờ tới không giờ, trao đổi quà tặng, sau đó ngủ chung.

Adrian biết mình nên kiên quyết cự tuyệt đề nghị này, hắn hẳn nên nói với Chung Yến: không được, bọn họ đã không còn là bạn, không cần tặng quà năm mới nữa. Hắn đã ở bờ vực nguy hiểm, không thể mặc bản thân tiến lên nữa, nhưng mà… Chung Yến sắp đi rồi.

Vì sao không thể phóng túng mấy ngày? Dù sao Chung Yến không còn ở đây được bao lâu, sau năm mới, trợ thủ của Chung Yến sẽ từ Thủ đô tinh xuất phát đến đây đón người, mà giờ chỉ còn hai ngày nữa sẽ tới năm mới.

Khoảnh khắc bình lặng trước cơn bão tới, thoáng buông thả cũng có sao? Đợi tới khi Chung Yến đi, hắn sẽ nộp tiền phạt, như vậy bọn hắn sẽ không còn lý do tiếp xúc nữa, hết thảy trở về quỹ đạo.

“Tuỳ cậu.” Adrian nghe thấy mình nói vậy.



Dù Adrian không cho câu trả lời khẳng định, ngày cuối cùng của năm, Chung Yến vẫn sớm tự mình chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu ăn phong phú.

Đây là đêm giao thừa đầu tiên y cùng trải qua với Adrian sau bảy năm trời. Địa chấn sắp đập đến, tình thế sẽ thay đổi trong nháy mắt, không ai biết lúc này đây có phải giờ phút cuối cùng không, cũng không biết sau tối nay, Adrian có còn cho y dùng phòng bếp không nữa. Nói không chừng, đây sẽ là bữa cơm cuối cùng y làm. Bởi vậy y xuất hết vốn liếng, từ sáng đã lên kế hoạch xong thực đơn, ăn cơm trưa xong đã bắt đầu bận rộn, mãi cho đến khi hoàng hôn khuất bóng mới làm được xong.

Cơm tối cho hai người nhưng y lại làm một bàn đồ ăn lớn, đều chọn các món có thể bảo quản được lâu. Dù sao bữa cơm này cũng là món quà năm mới, nhất định phải long trọng một chút.

Không biết tiệc chúc mừng ở Tổng bộ lúc nào mới kết thúc.

Chung Yến không yên lòng ngồi trong phòng khách xử lý văn kiện, cách một lúc lại nhìn giờ trên thiết bị đầu cuối.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tám giờ Adrian vẫn chưa về. Chung Yến không để ý, nghĩ rằng dù sao cũng là tiệc lớn như tiệc cuối năm, chỉ huy về quá sớm cũng không hay.

Nhưng tới chín giờ, mười giờ, rồi mười một giờ, Adrian vẫn chưa về.

11:30, Chung Yến ngồi không yên nữa. Do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi tới số tiếp đãi của quân đội Navi.

Vốn y còn không ôm hy vọng nhiều, không ngờ lúc khắp chốn mừng vui này mà bộ phận tiếp đãi vẫn còn hoạt động bình thường. Y báo tên mình, dò hỏi: “Xin hỏi tiệc mừng năm mới chỗ các cô… vẫn chưa kết thúc sao?”

“Ngài Chung, ý ngài là Tiệc mừng năm mới của Tổng bộ sao?” Giọng nhân viên tiếp đãi nghe rất nghi hoặc, “Vậy thì đã kết thúc rồi, từ chín giờ đã kết thúc, vì không muốn chiếm dụng thời gian mọi người ở bên bạn bè người thân. Đương nhiên sau chín giờ cũng có hoạt động chúc mừng riêng, chuyện này tôi không rõ lắm. Xin hỏi ngài có chuyện gì không?”

Nói vậy… Adrian đang tham gia tiệc chúc mừng riêng sao? Hắn chuẩn bị cùng ‘bạn bè người thân’ của mình trải qua năm mới sao?

Chung Yến mấp máy môi, vẫn quyết định hỏi rõ ràng: “Tôi tìm chỉ huy của các cô, có thể giúp tôi chuyển máy cho cậu ấy không?”

“Chỉ huy không có ở Tổng bộ.” Dừng một giây, nhân viên tiếp đãi không nhịn được hỏi, “Anh ấy không ở cùng ngài sao?”

Chung Yến trả lời: “Không. Vậy là cậu rời khỏi khi tiệc kết thúc sao?”

Nhân viên tiếp đón kinh ngạc: “Không phải, chỉ huy hôm nay không tham gia tiệc! Chúng tôi đều tưởng anh ấy về nhà cùng… A, tóm lại, ý của tôi là, chỉ huy bây giờ không có ở tổng bộ.”

Cảm ơn bên kia, Chung Yến mờ mịt ngồi trong phòng khách trống vắng.

Adrian không hề tham gia tiệc mừng? Vậy hắn đi đầu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa trở lại?

Xem thời gian, đã mười một giờ bốn mươi, Chung Yến cắn răng, lật tới một tài khoản trước giờ vẫn chưa từng gọi trong danh bạ.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Đối phương hỏi.

Chung Yến sững sờ một giây, sau đó kỳ quái hỏi: “Cậu không có thông tin tài khoản của tôi sao? Chúng ta không phải đã trao đổi ngay trước mặt Ad… cậu ta sao?”

“Chung Yến?” Fayn cũng bất ngờ, “Cậu gọi cho tôi làm gì? Tài khoản của cậu tôi đã sớm xoá rồi, đừng đùa, cậu với Adrian năm đó đã náo loạn đến vậy, tôi còn lưu phương thức liên lạc của bạn trai cũ anh em mình làm gì? Như thế cũng quá không phù hợp.”

Chung Yến ghen tị nghe anh ta thoải mái gọi tên Adrian, nghe đến phía sau lại im lặng, nói: “Gì mà bạn trai… được rồi, cái này không quan trọng. Tôi gọi cho cậu là muốn hỏi, hắn có ở cùng cậu không?”

“Cái gì? Cậu ta không phải ở cùng cậu à?”

“Không… Hắn chưa về nhà.”

“Chưa về nhà là thế nào?” Fayn kinh ngạc nói, “Cậu ta hôm nay căn bản không hề đến tổng bộ. Không phải cậu ta vẫn luôn ở nhà sao?”

Không tới Tổng bộ? Nhưng Adrian đã ra ngoài từ sáng sớm rồi kia mà? Chung Yến hoàn toàn không có đầu mối, đành ứng phó qua loa với Fayn rồi cúp máy. Chỉ còn mười phút nữa là không giờ.

Cả ngày nay Adrian đã đi đâu? Thậm chí đến cả Fayn cũng không biết hành tung hắn?

Chung Yến còn chưa kịp nghĩ rõ nguyên cớ. Bỗng từ phía đằng sau nhà truyền tới một tiếng vang trầm muộn như có vật gì đó nặng nề rơi xuống đất. Thậm chí y còn cảm thấy sô pha mình đang ngồi rung lên.

Chuyện gì vậy?! Có thứ gì xông vào nhà sao?

Chung Yến nhảy dựng lên, vọt vào bếp rút một con dao phay ra. Nếu quả thật là thứ gì có lực công kích, chỉ bằng cái thân thể này của y, cầm dao cũng không có tác dụng gì, nhưng dù sao cũng còn hơn là đưa tay chịu trói. Chung Yến giơ con dao lên, cẩn thận tới gần cửa sổ, kéo một góc rèm ra quan sát.

Sau đó y bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há mồm.

Vốn dĩ giữa bãi cỏ và khu nhà có một hàng cây cao khoảng năm mét, không chỉ có thể che nắng, cũng có thể tránh cho từ đằng sau nhìn thẳng vào nhà, tăng tính riêng tư. Tương tự, từ trong nhà cũng khó có thể thấy đồng cỏ đằng sau có cái gì.

Chung Yến sở dĩ có thể trông thấy là vì thứ kia còn cao hơn cái cây nhiều.

Một con v4t to lớn, trắng tuyết, lông xù, tai cụp cuống…

Thỏ.

Cửa sau ‘tích’ một tiếng, có người dùng quyền hạn mở cửa ra.

Adrian cả người phong sương bước vào, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi chín phút.

“Này.” Hắn cất tiếng chào với Chung Yến còn đang ngơ ngác cầm dao, “Chúc mừng năm mới.”

– Hết chương 35-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play