“Để tôi nhắc cho cậu nhớ.” Adrian không hề bị lay động,  “Lúc đi học, có chí ít mười lần, cậu ốm không thể lên lớp còn nói với tôi là ‘không sao’. Tới giữa tháng, cậu bị sốt tới hơn ba mươi chín độ nhưng nói với tôi thế nào cậu có còn nhớ rõ không?”

Chung Yến hiếm được khi mạnh miệng, đáng tiếc chỉ bộc phát được một lần như vậy, nói xong ý liều cũng tan mất hết. Y lau sạch nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: “Cậu biết ý tôi không phải như thế mà, chúng ta đang nói về những lời nói dối chủ quan với mục đích lừa gạt. Tôi có rất nhiều chuyện, nhiều suy nghĩ chưa hề nói, nhưng tôi chưa từng có ý định lợi dụng cậu… Không có cố tình lừa dối như cậu nói, tôi cũng không phải muốn giả vờ thế nào thì giả như vậy.”

Nói xong, y rủ mắt, cười khổ: “Lúc đầu không định giải thích, vì có nói cậu cũng không tin… Tôi chưa từng có bạn, cậu là người đầu tiên. Năm hai phân viện, học sinh ở Học viện quân sự đều dọn đi hết, cậu nói cậu không đi, còn nói thà mỗi ngày đi sớm hơn một tiếng còn hơn. Từ đó về sau, mỗi ngày tôi đều cẩn thận từng li từng tí, mỗi lời nói ra đều phải cân nhắc xem có làm cậu không vui không. Nhưng lúc ấy tôi cũng rất sợ, sợ có một ngày cậu có một người bạn thân thiết hơn, hoặc là tôi làm cậu không hài lòng ở đâu, cậu sẽ đi mất. Vậy nên tôi ôm đồm hết dọn đẹp cơm nước chỉ để lấy lòng cậu, để cậu không muốn đi, tôi không ngờ, tôi… Tôi không nhận ra… Xin lỗi cậu, tôi đã không nhận ra…”

Adrian buông lỏng tay kiềm chế đối phương, đưa ánh mắt phức tạp nhìn y hồi lâu, buông câu đầu tiên không còn vẻ tức giận gay gắt: “Cậu thật sự không nhận ra chút nào sao? Tôi không phải người có tính cách tốt, nhưng ba năm ấy chưa trong nóng giận với cậu lần nào.”

“Tôi cho là cậu dễ sống chung, còn tưởng cậu với ai cũng như vậy.” Giờ mới biết là bản thân được hưởng vinh hạnh đặc biệt, nhưng Chung Yến không cười nổi, y chỉ muốn khóc, “Tôi căn bản không dám vọng tưởng đến điều này. Chỉ cần cậu vẫn luôn xem tôi là bạn, đừng không quan tâm tới tôi là tôi đã cảm thấy rất may mắn rồi. Nếu như… Nếu như tôi biết sớm một chút…”

“Nếu như sớm đã biết, cậu sẽ từ chối tôi đúng không?”

Chung Yến phủ nhận: “Sao tôi có thể từ chối cậu được?”

Adrian hỏi đến cùng: “Vậy cậu có từ chối Điệp không?”

Chung Yến ngước mắt lên đối diện với Adrian. Khi nhắc lại quá khứ khó tránh khỏi mềm yếu, nhưng giờ phút này họ đang ở nhà riêng, không có người ngoài, hành tinh này cũng không có trí tuệ nhân tạo. Trong không gian riêng tư chỉ có hai người. Bảy năm trôi qua, họ lần đầu tiên thẳng thắn nói lên nỗi đau, nói lên vết thương của bản thân mình. Giây phút ấy, ngay cả người lính có trái tim cứng rắn như Adrian cũng không nhịn được mà bật lên câu hỏi đó. 

Trong mắt hắn là vẻ mong chờ rõ ràng. Ngay bây giờ, chỉ cần cho hắn biết, đúng vậy.

Đúng vậy, một lần nữa, sẽ là kết thúc hoàn mỹ. Cứ thế phó mặc trách nhiệm cho hiểu lầm và số phận. Dù sau thời gian đã qua đi, không ai có thể sửa chữa được quá khứ. Chỉ một câu khẳng định rõ ràng có thể vuốt xuôi những hận ý và không cam lòng kia, chưa biết chừng… Chưa biết chừng, nếu có đủ may mắn, còn có thể nối lại duyên cũ. Tại sao không chứ?

Chỉ một cái gật đầu, sẽ thành có thể.

Chung Yến im lặng thật lâu, cuối cùng trả lời: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Giống như hồi năm ba, y vốn có thể nói cho Adrian rằng mình vì vận mệnh quốc gia mà chọn dấn thân vào giới chính trị sau khi chuẩn bị tốt nghiệp. Lời nói dối như vậy từ nhỏ đến lớn y đã nói biết bao lần, nói đến hoàn hảo không tì vết, nhưng riêng với Adrian, y nói chẳng thành lời.

Lúc này y không muốn trái lại bản tâm để khẳng định mong muốn của đối phương. Y không muốn lừa dối hắn.

“Nếu như tôi biết đủ sớm, tôi sẽ vì cậu lần nữa sắp xếp lại tương lai. Nhưng nếu mấy tháng cuối cùng mới biết…” Chung Yến nhắm mắt lại, “Nếu như đến cuối cùng mới biết, vậy chí ít tôi sẽ sớm nói với cậu. Rằng tôi đã có dự định của riêng mình, sẽ không theo cậu dấn thân vào con đường phục hưng nhân loại. Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần tôi biết chuyện này, tôi nhất định sẽ không để cậu…”

Y không nói tiếp nữa. Những năm nay, Chung Yến vẫn luôn oán hận Adrian năm đó không cho mình cơ hội để giải thích, cũng không hiểu vì sao Adrian lại căm ghét và giận dữ với bản thân đến như vậy. Nhưng giờ y đã hiểu rồi. Vừa tưởng tượng tới khi ấy, Adrian cõi lòng tràn đầy niềm vui đưa mắt nhìn y lên đài, rồi lại mang cảm xúc thế nào trở lại ký túc xá nơi họ chung sống ba năm trời; lòng Chung Yến đau đến ngạt thở. Nỗi đau ấy như thể có vô số cây kim đâm vào trái tim, mà mỗi cây đều mang tên: hối hận.

Hận mình học rộng hiểu xa lại không nhận thấy. Chỉ vì vốc nước nhỏ trong tay mà tàn khốc tổn thương người mình quý trọng nhất.

Adrian thối lui một bước. Hắn hối hận vì bật thốt lên lời kia, nhưng khi Chung Yến nói sẽ không từ chối hắn, đáy lòng lại len sâu một thứ ảo tưởng. Ảo tưởng rằng giữa hai người vốn không hề có khoảng cách lớn nào, hết thảy chỉ do ông trời run rủi.

Nhưng cũng chính Chung Yến nói cho hắn biết, ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng thôi.

Hắn không nổi giận nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Không hổ là cậu, tôi còn tưởng rằng cậu cũng đã từng thích tôi.”

“Tôi không thích cậu ư! Sao tôi lại không thích cậu được?” Chung Yến cuống quýt nói, “Tôi vẫn luôn…”

“Thôi, đừng nói nữa.” Adrian đưa tay ngăn y lại, “Giờ tôi không muốn biết cậu nghĩ thế nào nữa rồi. Chẳng lẽ cậu nghĩ trải qua chuyện như vậy rồi mà tôi vẫn còn thích cậu đấy chứ?”

“Tôi… trước kia tôi không hiểu. Xin lỗi, tôi sẽ học, tôi học có được không…”

Y vừa lo lắng vừa thấp thỏm, thậm chí còn không  có dũng khí để nói ra thỉnh cầu; chỉ đành khẩn cầu bằng giọng nói như sắp tan vỡ, hy vọng xa vời kỳ tích sẽ xảy ra, để bản thân đền bù cơ hội đã bỏ lỡ.

Nhưng Adrian kiên quyết cự tuyệt ngay: “Không. Chung Yến, tôi đã không —— Tôi đã không còn muốn kết hôn với cậu từ lâu rồi.”

Chung Yến kinh ngạc nhìn hắn.

“Đủ rồi, chuyện này dừng lại ở đây.” Adrian tránh ánh nhìn của Chung Yến. Đôi mắt như tan nát cõi lòng ấy khiến hắn rất không thoải mái, thậm chí ngay cả kho4i cảm trả thù cũng không còn. “Thân phận của tôi và cậu lúc này không thể dính tới chuyện tình cảm được nữa. Cậu đã gửi báo cáo cho Nghị viện chưa?”

Chung Yến nhắm mắt, hít một hơi sâu. Mấy giây sau, khi y mở mắt ra lần nữa, tuy trên mặt còn đọng nước mắt nhưng thần sắc đã trở về vẻ tỉnh táo như bình thường.

“Gửi rồi. Chúng ta tình cờ gặp cướp vũ trụ bên ngoài tinh khu Navi. Sau khi cướp vũ trụ lên phi thuyền, đôi bên xảy ra xung đột. Bayer vì bị thương nặng nên hôn mê bất tỉnh. Tôi chỉ bị thương nhẹ nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian. Chuyện đánh giá hoàn cảnh tinh khu chỉ đành phải trì hoãn.”

Adrian gật đầu nói: “Hiểu rồi. Gửi cho tôi một bản, tôi sẽ cho khớp lại thông tin với bên ngoài.”

“Được.”

“Phòng ngủ trên tầng đều để trống, chọn phòng nào tùy cậu. Tôi sẽ khoá cửa chính, ngoài sân có chuông cảnh báo. Kể từ giờ, cậu chỉ có thể ở trong phòng. Đợi đến khi hôn ước giữa chúng ta bị huỷ, tôi sẽ sắp xếp cho cậu rời khỏi Navi.

“Tôi thật sự không có tiền.” Chung Yến cúi đầu nói. “Ba mươi sáu vạn tôi chưa thể lấy ra ngay được, nhưng từ giờ tôi sẽ gom tiền trả cho cậu thành từng đợt, có được không? Cậu cứ bù vào trước, tôi sẽ trả lại mà…”

Thấy ngữ khí của y không giống giả vờ, Adrian không khỏi nghi hoặc. Với hắn bốn mươi vạn chẳng là gì, chẳng qua ban đầu nuốt không trôi cục tức mà thôi. Vì ác tâm của Chung Yến mà hắn mới phải nộp số tiền kia, thử hỏi sao hắn giao cho được?

Nếu như bảo một thanh niên hai mươi mấy tuổi bình thường lấy ra một hơi bốn mươi vạn đúng thật là làm khó. Nhưng kẻ ở vị trí cao đến như Adrian, số tiền này chỉ có thể khiến tài khoản hắn biến động chút xíu mà thôi. Hắn vẫn còn nghĩ Chung Yến hẳn phải có nhiều tiền hơn mình mới đúng.

“Tiền của cậu đâu?” Adrian hỏi, “Người ta vẫn luôn nói cậu thanh liêm, không phải là thật đấy chứ?”

“Làm như vậy đỡ khiến bị chú ý hơn, đều là giả.” Chung Yến không được tự nhiên nói, “Nhưng có thu… Tự nhiên cũng có chi.”

Thấy y không định kể, Adrian cũng không có hứng hỏi tiếp. “Thế được rồi, dù sao cũng còn nửa tháng nữa, cậu cứ liệu mà làm. Ở tổng bộ còn có việc, tôi đi trước đây. Cơm tối đã đặt rồi, đến lúc đó sẽ có drone đưa tới ngoài cửa sổ.”

“Cậu không về ăn sao?”Chung Yến lẽo đẽo theo sau hắn.

“Không về.”

“Thế tối cậu có về ngủ không?”

“Đây là nhà tôi.” Adrian mặc chiếc áo khoác mà Chung Yến vừa thay ban nãy rồi ra cửa. “Tôi có về hay không không liên quan đến cậu, không cần cậu phải lo. Đừng đi theo tôi, cậu không có quyền hạn ra khỏi cửa, định chờ trong sân cả đêm à?”

Chung Yến lúng túng dừng lại trước cửa, “Không phải, tôi chỉ định hỏi chút thôi. Chờ, chờ đã!”

Adrian bị hỏi nãy giờ đã hơi mất kiên nhẫn. Chung Yến bèn nói nhanh: “Một câu cuối cùng —— Chiếc nhẫn kia… giờ sao rồi?”

“Vứt rồi.”

Chung Yến vội la lên, “Vứt ở đâu?”

“Cậu hỏi làm gì?” Adrian nói, “Quên nó đi, tôi thà vứt còn hơn là đưa cậu.”

“Vứt ở đâu?” Chung Yến chấp nhất hỏi.

“Hồ nước đằng sau.” Adrian không kiên nhẫn nói, “Tôi đã đi được chưa, ngài nghị viên?”

Lúc này, hắn không biết rằng câu nói qua loa này sẽ tạo thành hậu quả gì. Nếu như biết, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Khuya, mấy tiếng sau, Adrian về đến nhà.

Hôm nay có rất nhiều việc, hiếm khi hắn bận rộn đến như vậy. Nhưng suy đi nghĩ lại, bồi hồi dạo bước trong phòng ngủ ở tổng bộ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định về nhà.

Căn nhà im lặng chìm trong ánh trời buổi sớm. Đồ đạc vẫn nằm nguyên chỗ, cũng không có vật dụng cá nhân nào để lộ ra, vẫn là không khí lạnh lẽo như không người như cũ. Nhưng giờ rõ ràng đã có người ở. Adrian nhíu mày nhìn ghế ngồi trong phòng ăn; chúng không giống như đã bị di chuyển. Chung Yến ăn ở đâu?

Hắn vô thức đưa mắt nhìn cửa sổ giao thức ăn —— cơm tối vẫn còn nguyên vẹn đặt ở đó, cả màng bọc cũng chưa xé.

Adrian lần lượt gõ từng cửa phòng trên tầng hai, chuẩn bị lên án tính nghiêm trọng của việc bỏ phí đồ ăn với người nào đó, nhưng lại không thấy ai trả lời.

Ngủ rồi sao? Giấc ngủ của Chung Yến trước nay khá nông, không thể nào không nghe thấy tiếng gọi cửa. Adrian mở tất cả cửa phòng —— đều không có người.

Không ở trong phòng? Hắn không nhận được cảnh báo, vậy thì không thể là ra ngoài; sân trước lúc đi vào cũng không thấy người…

Adrian vọt tới dưới lầu, thấy cửa đằng sau đã khoá, nhưng cửa sổ bên cạnh lại mở ra. Hắn nhớ rõ cửa sổ này vốn đang đóng.

Tảng sáng, Chung Yến tới sân sau làm gì?

Adrian nhớ lại câu cuối cùng mình nói trước khi rời đi, sắc mặt đột ngột biến đổi, mở cửa sau xông ra ngoài.

Đằng sau của biệt thự rất rộng, xuyên qua hai hàng cây thân gỗ trồng lấy bóng là một sân cỏ khoáng đạt, bên cạnh là hồ nước nhân tạo.

Từ xa, Adrian đã thấy bên hồ có bóng người.

Chung Yến cả người ướt đẫm ngồi đó, giày được cởi ra để trên bờ. Gió lạnh mùa đông thổi qua, khiến áo thể thao lạnh lẽo dán trên thân y. Y không kiềm lại được cơ thể đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì chìm xuống nước. Đây không biết đã là lần bao nhiêu xuống hồ, nhưng lần này bỗng nhiên có một tiếng hét như sấm từ phía sau không xa: “Chung Yến! Đừng!”

Sao Adrian đã về rồi? Chung Yến giật mình, cuống quýt xoay người, không ngờ chân bước hụt một bước, mất thăng bằng ngã trong làn nước. Nước hồ lạnh buốt chui vào mũi miệng, khiến y khó chịu sặc tới mấy ngụm. Dần dần, cơ thể mệt mỏi nặng dần rồi chìm xuống.

Đang lúc ý thức tan đi, chỉ nghe tiếng nước ùm một cái. Theo sau đó là một đôi tay ấm áp vững chãi ôm lấy y, níu lại, kéo trở về nhân gian.

- Hết chương 28-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play