Đến khi Chung Yến phát hiện mình lên phải thuyền giặc thì đã quá muộn.

“Chúng ta bàn không phải như thế!” Trên hành lang của quân hạm, Chung Yến gắng sức bước theo sau Adrian, “Cậu chậm một chút, tôi không theo kịp.”

Adrian mắt điếc tai ngơ nửa câu sau, tốc độ chẳng những không chậm lại, còn tỉnh bơ nói: “Tôi chưa hề hứa hẹn điều gì với cậu cả. Cậu yêu cầu tới Navi, tôi đã chấp thuận thì cậu nên biết ơn mới phải.”

“Tôi đến là để tìm người hợp tác! Quân đội Navi đối xử với đối tác như vậy sao? Tôi… Cậu chậm đã.”

Adrian cảm giác có một lực kéo lấy mình, cúi đầu nhìn, hoá ra Chung Yến đang kéo vạt áo hắn.

“Buông ra!”

“Tôi không đi được nữa rồi.”

Adrian còn tưởng là y chơi xấu, xoay người mới phát hiện Chung Yến thế mà đang thở hổn hển như vận động quá độ xong thật.

Khi còn đi học tố chất thân thể của Chung Yến cũng rất kém, đau đầu ốm sốt bệnh vặt không ngừng, tới năm hai Adrian đã từng bắt y chạy bộ buổi sáng một thời gian, sau này việc học càng lúc càng nặng, Chung Yến còn kiêm thêm chức vụ hội trưởng hội học sinh, thường xuyên phải tới gần sáng mới ngủ, buổi sáng dù được ngủ thêm một lúc cũng tốt, Adrian cũng không nỡ gọi y dậy sớm một tiếng đồng hồ, thành ra chạy bộ buổi sáng cũng không giải quyết được gì.

Nhưng qua mấy tháng cùng chạy bộ đó, Adrian cũng đủ hiểu rõ thể lực của đối phương kém tới đâu. Quãng đường bốn trăm mét, khi huấn luyện trong học viện quân sự bọn họ có thể chạy mười vòng trong nửa tiếng để làm nóng người, chạy xong mọi người còn có thể vừa nói cười. Chung Yến chạy xong vòng đầu tiên thì mặt đã trắng bệch, thở không nói ra hơi. Adrian dỗ dành khô miệng cũng chỉ kiên trì chạy thêm được hai vòng, sau đó có nói thế nào cũng không chịu động.

“Không chạy cũng không được ngồi.” Adrian kéo người từ dưới đất lên, “Đi bộ một lúc đi, Tiểu Yến, mau, ngoan nào.”

Chung Yến mặt không còn chút máu, cạn sức dựa lên người hắn, vừa thở d0c vừa cố nói: “Không…không được…Tớ không đi được nữa…Cho tớ…Nghỉ…”

“Tớ đỡ cậu, nào, đi một lúc là xong. Cậu cũng thật là….Chỉ mới chạy hai vòng thôi mà, không biết còn tưởng cậu vừa chạy bấm giờ mười mấy cây số đấy.”

Chung Yến ôm ngực, đã mệt tới mức không muốn mở miệng, Adrian vòng một tay y qua cổ mình, lại kéo eo y để giảm trọng lượng cơ thể.

Hai người chậm rãi đi được nửa vòng thao trường, Chung Yến cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút: “Ad này… Ngày mai tớ có thể chỉ chạy nửa vòng thôi không?”

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của y và Adrian dán vào nhau, nhưng không ai có định đổi tư thế.

“Nửa vòng? Đừng đùa, bình thường chúng ta xuống tầng một ăn bữa cơm cũng đã hơn nửa vòng rồi, cậu không ngượng thì tớ cũng ngượng thay cho đấy.”

“Nhưng hai vòng nhiều quá.” Chung Yến nũng nịu lầu bầu, “Cậu phải để tớ làm quen một chút chứ… Tớ thực sự không chạy nổi đâu… Không thì chạy chậm chút cũng…”

Y còn chưa dứt lời, Adrian đột nhiên siết chặt tay vòng qua eo y, xoay người chặn lấy.

“Hai chị ơi,” Adrian mỉm cười nhìn hai nữ sinh đang đi ngang qua, “Có thể đừng chụp được không, vị này nhà em da mặt mỏng lắm.”

Một nữ sinh trong đó đỏ mặt, nhìn đôi mắt màu bạc đong đầy ý cười của hắn mà nói chẳng nên lời, một người khác thì thoải mái hơn, giơ thiết bị đầu cuối lên chạm chạm, nói: “Đàn em đã nói vậy thì chị phải xóa ngay thôi.”

“Cảm ơn đàn chị, trao đổi thông tin đi ạ, lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”

“Không cần không cần.” Hai nữ sinh nghe ra đây chỉ là lời khách sáo, vội biết điều từ chối bỏ đi.

“Được rồi, họ đi rồi.” Adrian buồn cười nói, “Cậu định ghìm chết tôi đấy à?”

Chung Yến lúc này mới chú ý mình vì quá sốt sắng mà vô ý thức vòng tay quấn chặt cổ hắn, vội vàng buông ra, lui về sau một bước, cúi đầu nói: “Ngày mai tôi không chạy nữa đâu… Ai biết được có bao nhiêu người đang quay.”

Adrian biết đối phương là người chú trọng hình tượng, không thể tùy tiện lộ điểm yếu trước mắt người khác, chắc chắn cũng không muốn bị chụp lấy hình ảnh chật vật như mới vớt từ trong nước ra để up lên diễn đàn cho người ta phẩm bình.

Adrian ngắm Chung Yến, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dán trên trán, nổi bật lên làn da trắng tới quá mức của y, mồ hôi từ những lọn tóc chảy xuôi xuống, thuận theo đường nét khuôn mặt không tì vết mà một đường trượt xuống, men theo xương quai xanh vì thở d0c mà đang khẽ phập phồng rồi biến mất sau cổ áo.

Lần đầu tiên hắn chợt sinh ra ý nghĩ giống với Chung Yến, như thế này… đúng là đừng để người khác nhìn thấy mới tốt.

“Ad?” Chung Yến thấy sắc mặt hắn không vui, lòng căng thẳng. Adrian đã tốn thời gian để cùng y chạy bộ sáng sớm, y còn không hài lòng đủ thứ…

“Tớ… Nghỉ một lúc thấy cũng ổn rồi, ngày mai chúng ta lại chạy hai vòng nhé, được không?”

“Ừ?” Adrian lấy lại tinh thần, “Ồ, thật chứ? Vậy thì tốt. Ngày mai chúng ta tới sân tập của Học viện Nghệ thuật đi, học viện các cậu hơi nhiều người.”

“Được. Trưa nay làm cơm lươn, đợi tí nữa về thay đồ rồi tớ dẫn cậu…”

Thấy một lần nữa trên mặt hắn là ý cười quen thuộc, nội tâm bất an của Chung Yến cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Sau này không thể đòi hỏi như thế được, Chung Yến thầm khuyên bảo bản thân. Adrian dù sao cũng chỉ muốn tốt cho mày, nói chạy bộ buổi sớm là chạy bộ buổi sớm mày mệt một chút thì có làm sao? Giờ Adrian đã nhập học ở Học viện Quân sự, bên cạnh có rất nhiều bạn bè mới, nhỡ đâu làm hắn không vui, lại dọn tới ở cùng tên Fayn Suster thì biết làm sao đây?

***

“Mới đi được có mấy bước hả? Cậu ngồi văn phòng suốt bảy năm thật đấy à?” Adrian định kéo vạt áo mình trở lại, “Đừng có kéo áo tôi!”

Chung Yến càng siết chặt không chịu buông, cả giận nói: “Lúc nãy tôi nói đi chậm chút thì cậu không nghe! Đi chậm thì đâu đến mức mấy bước vậy tôi lại đi không được! Trước kia cậu cũng vậy, tôi nhịn cậu nhiều năm rồi, đã nói chạy không nổi mà cậu cứ bắt tôi chạy! Cậu nghĩ ai từ bé cũng được người khác sắp xếp bài vận động hợp lý cho chắc! Một tháng đó chạy còn nhiều hơn cả đời tôi cộng lại!”

Adrian ngỡ ngàng nhìn y, “Chuyện đó đã là của tám năm trước rồi, giờ cậu lại lôi ra kể với tôi đấy hả? Hơn nữa, một tháng đó thì làm sao? Chính cậu tự nhận nửa năm sau đó sức khoẻ khá hơn nhiều còn gì nữa?”

“Không phải! Tháng đó tôi còn bị cảm, chỉ là cậu không biết thôi.”

“Tự cậu không nói còn trách tôi không phát hiện? Ngày nào tôi cũng bận bịu mà còn dậy sớm chạy bộ cùng cậu, bây giờ nghĩ lại, thời gian ấy thà lấy ra cho chó ăn còn hơn! Tôi nói cậu thả áo tôi ra!”

“Tôi không đấy!”

Hai người lính tuần tra đi qua, giương mắt đờ đẫn nhìn Tổng chỉ huy của họ và vị Thượng nghị sĩ không được gọi tên kia đang ầm ĩ trong hành lang, đương lúc hai người còn đang nhìn nhau do dự có nên sửa lại thời gian tuần tra hay không thì xung đột bên kia đã thăng cấp thành động tay động chân. Chỉ thấy Tổng chỉ huy của họ xách tay người ta muốn tách ra khỏi áo mình, còn đối phương thì sống chết chẳng chịu buông, không chỉ thế, tay còn lại cũng túm ngược vào áo Adrian.

“Đây là… đây là đánh nhau hả? Chúng ta có cần lên hỗ trợ không?” Một lính tuần tra chần chờ hỏi.

“Hỗ trợ cái gì?” Một người khác nói, “Chỉ huy ra tay đã bao giờ cần người khác giúp đâu, còn không phải là ngài ấy một mình đánh thắng cả đám sao?”

“Cũng phải.”

Hai lính tuần tra lại nhìn thêm một hồi, nhưng mãi vẫn không thấy hắn mạnh mẽ đánh ngã đối phương như họ đoán, hai người tiếp tục dây dưa mấy phút, trong lúc đó còn không ngơi miệng cãi nhau, chẳng người nào nhường người nào, còn Adrian từ đầu đến cuối cũng không thể tách áo mình khỏi tay người kia.

“Chỉ huy làm gì thế nhỉ?” Một người lính tuần tra buồn bực nói với đồng nghiệp mình, “Bẻ luôn tay của người kia có phải nhanh hơn không? Kéo đến kéo đi làm chi?”

“Đúng thế, tay người kia nhỏ như vậy, lực tay Chỉ huy khéo bấm cái là gãy.”

“Chắc là sợ ảnh hưởng không tốt? Người kia lần này không phải là Đặc phái viên được phái tới sao, gãy xương trên chiến hạm của chúng ta cũng không hay.”

Hai người họ chặn giữa đường tuần tra, hai người lính nọ qua không được, bỏ cũng không xong, bèn đứng đó xì xào không ngừng, rốt cuộc cũng làm Chung Yến phải chú ý tới.

Động tác của Chung Yến dừng lại, mau chóng thả lỏng tay, nhỏ giọng nói: “Có người.”

Mới nãy vì bị Adrian lôi kéo, áo khoác lớn vốn đã rộng lại bị tụt về một bên, lộ ra gần nửa bờ vai mượt mà, Adrian vô thức chắn trước người y, dùng cơ thể mình chắn ánh mắt của hai cậu lính.

“Hay nhỉ? Các cậu còn không đi tuần tra đi?” Adrian nói.

Ánh mắt hắn cực kỳ rét lạnh, hai người lính mới nhìn thoáng qua mà đã lạnh người, vội vàng thanh minh chưa hề thấy gì rồi mắt nhìn thẳng đi nhanh qua chỗ hai người, tiếp tục tuần tra.

“Cậu cũng giỏi ghê đấy?” Adrian đưa tay chỉnh lại cổ áo y, châm chọc nói, “Ngày trước giả vờ chắc mệt lắm?”

“Tôi không…” Chung Yến cắn răng nói, ngẫm lại thấy cũng vô dụng, Adrian đã nhận định y mấy năm đó đều là đang tính toán lừa gạt mình, dù y phủ nhận thế nào cũng sẽ không tin đâu, bèn từ bỏ chủ đề có thể gây thêm tranh cãi này, “Quên đi… Sao cũng được. Tôi hơi đói rồi, chúng ta không phải tới phòng ăn sao?”

Adrian tức giận nói: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, nếu không phải cậu làm ầm ĩ thì chúng ta bây giờ đã ăn xong rồi.”

“Vậy cậu đi chậm chút.”

Adrian hừ lạnh một tiếng, quay người đi. Dù không đồng ý, nhưng bước chân hắn rõ ràng chậm đi nhiều.

Chẳng qua là để giữ hình tượng trước mặt cấp dưới thôi. Adrian nghĩ, nếu còn để người khác nhìn thấy hắn và Chung Yến tranh chấp, mặt mũi hắn xem như mất hết, mà trên tay Chung Yến bây giờ còn có tin tình báo quan trọng mà hắn muốn nữa.

Vạt áo sau lưng hắn, vì khi nãy hai người lôi kéo nên nhăn thành một đống, trông rất nổi bật. Chung Yến đi theo phía sau hắn, nhìn vết nhăn kia mà nhíu mày.

Đang là giờ ăn trưa, phòng ăn hẳn có không ít người, trên đây đều là cấp dưới của Adrian, Adrian hẳn phải nên giữ vững hình tượng thân phận, mà áo lại bị vo nhàu thành thế này…

Chung Yến do dự không thôi, vẫn nên đợi tới trước cửa nhà ăn rồi vuốt lại lưng áo cho hắn.

Adrian ngoảnh lại nhìn y một cái, cũng không để trong lòng mà thuận miệng đánh giá: “Chứng ép buộc, thật nhiều chuyện.”

- Hết chương 23-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play