“Chỉ, chỉ huy…” Thiếu uý tới truyền tin vừa đi tới cổng đã chạm mặt cảnh Adrian nổi trận lôi đình, cẩn thận nghe xong nội dung, vậy mà lại có người giẫm lên ‘vùng cấm’ của chỉ huy, lập tức hận không thể quay người rời đi ngay, không muốn bị sa chân vào mớ hỗn độn này.

Toàn bộ quân đội Navi  —— không, thậm chí ngay cả những người dân bình thường trong tinh khu Navi cũng đều biết, tổng chỉ huy của họ không phải một cấp trên quá hà khắc, thậm chí ngược lại, vì hắn còn trẻ, khi ở chung với binh lính và dân chúng bình thường cũng không hề có vẻ kiêu ngạo, có uy tín rất cao ở Navi. Hắn rất ít khi nổi giận làm khó thuộc hạ, mà cho dù có giận điều gì thì cơn giận đến mà đi cũng nhanh, chỉ có riêng một ‘vùng cấm’ tuyệt đối không được nhắc tới.

Đó chính là ‘vị kia’ ở bên Thủ đô tinh phồn hoa, đầu còn lại xa xôi của Liên Bang.

Nghe nói khi tổng chỉ huy mới đến Navi chỉ có một chức vị suông không có thực quyền, lại còn rất thấp, khi ấy khắp Liên Minh đều bàn luận về sự kiện quyết liệt của Sao Song Tử, đến cả Navi xa xôi cũng không ngoại lệ, luôn có người đến hỏi những vấn đề về ‘vị kia’. Sau mấy lần Adrian trở mặt đồng thời khẳng định ‘Không được nhắc đến người kia trước mặt tôi’, thì đại đa số mọi người đều thức thời không hỏi nữa. Nhưng khi đó lại có một tiểu đội trưởng trẻ tuổi cùng cấp với Adrian, vì tác phong chiến đấu hung hãn lại rất có lực uy hiếp ở nơi này nên không thèm để tên nhóc mới hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp học viện này vào mắt. Theo hắn ta, vị đại thiếu gia này chỉ có thân thế là doạ người thôi, trong trường hơn phân nửa là trong nhà nện tiền rồi, bây giờ đã cắt đứt với người nhà thì không còn gì đáng kiêng kỵ nữa.

Rốt cuộc đến một lần anh ta hỏi ‘Đến cùng cậu đã cùng Chung Yến lăn giường chưa’ trước mặt mọi người, Adrian lật tung bàn, mắng to trong khi cả phòng ăn yên lặng: “Ông đây lên giường với mười tám đời tổ tông nhà mi mới đẻ ra cái loại ngu xuẩn như mi đó!”

Học viện Quân sự của Học viện Tối cao Liên Bang có danh sách xếp hạng đủ loại năng lực chiến đấu, trong đó có một danh sách tổng hợp được gọi là bảng xếp hạng tác chiến cá nhân, tổng hợp tất cả số liệu cá nhân, xếp hạng sức chiến đấu tổng hợp. Danh sách này được đổi mới thường xuyên, chỉ riêng Adrian một năm tròn vẫn đứng đầu bảng, lập nên kỷ lục đứng đầu dài nhất trong nửa thế kỷ, đây chính là lý do tại sao mọi người trong Học viện Quân sự đều gọi hắn là Trưởng ban.

Bảng xếp hạng này có sức nặng thế nào, tinh khu Navi xa xôi không thể nào biết, nhưng kể từ sau ngày hôm đó họ đã thực sự cảm nhận được.

Tại tinh khu hỗn loạn lạc hậu này, tay đấm cứng mới là đạo lý. Khi có người đánh nhau, mọi người có thể đến xem, thậm chí còn rất hoan nghênh, tự kéo nhau bao thành một vòng tròn, tạo nên một sàn đấu tạm thời làm từ thịt người.

Fayn muốn xông vào can ngăn, lại bị quần chúng vây xem ngăn cản, họ cười ha ha túm anh ta lại, nói đừng để làm cụt hứng.

“Cụt hứng cái rắm! Nếu còn không ngăn thì mấy người nên chuẩn bị đi tảo mộ cho tên ngốc kia đi!” Fayn song quyền nan địch tứ thủ, không có cách nào tới gần, đành phải hô to: “Anh đại! Ra tay nhẹ thôi! Đừng có giết người!”

Mới đầu còn chưa ai tin là thật, nhưng chỉ chưa đến năm phút sau, bọn họ đã phải phát hoảng. Tiểu đội trưởng nọ máu me đầy người, mặt xanh lét, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, mắt thấy anh ta sắp đi đời nhưng không ai dám tiến lên  —— vừa rồi có hai đội viên dưới quyền tiểu đội trưởng nọ thấy tình huống không đúng đã lên ngăn cản, cả đám đều đều bị bẻ gãy tay, một người đang nằm la to, một tên bị đạp vào xó tường, đến giờ vẫn chưa đứng lên được.

Không ai ngờ rằng một thiếu gia của đại gia tộc xuất thân từ Thủ đô tinh khi ra tay lại hung ác đến vậy, cũng may người này vẫn còn lý trí, sau khi đánh cho tiểu đội trưởng nọ không thể động đậy thì cũng không có ý muốn lấy mạng anh ta, mà nhìn về phía đám người nói:

“Tôi nói không muốn nghe cái tên kia xuất hiện trước mặt tôi, các người đều nghe rõ rồi chứ?”

Trên mặt hắn còn dính vết máu, cả người đều là sát khí, không ai dám đối mặt với hắn nữa, đám đông mới rồi còn sôi nổi muốn xem trò vui giờ lặng ngắt như tờ.

“Đưa tên vô dụng này đi viện đi, tiền thuốc men cứ tính cho tôi.” Hắn đá một phát vào người nằm trên đất, nói với Fayn, “Đi thôi.”

Tiểu đội trưởng nọ phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt rất nhiều ngày mới cứu về được. Cũng vì chuyện này mà Adrian phải chịu xử phạt, nhưng cũng xem như nhất chiến thành danh, không bao lâu sau được điều chuyển tới tổ thực chiến, bắt đầu chuỗi ngày lập công, một đường thăng tiến vượt cấp.

Về sau cũng có kẻ hoặc cố ý hoặc vô ý phạm phải điều kiêng kỵ này, đều không ngoại lệ phải hứng chịu kết cục thảm liệt. Đến khi Adrian ngồi lên vị trí cao nhất quân bộ, đây đã trở thành điều quan trọng nhất trong pháp tắc sinh tồn của toàn bộ Navi, không kẻ nào dám động tới nghịch lân của hắn nữa.

“Lại đây.” Mắt thấy thiếu uý kia, Fayn vội vàng gọi cậu ta lại, “Có chuyện gì?”

Adrian miễn cưỡng nén cơn giận dữ, chuyển chú ý tới người mới vào.

Thiếu uý kia nơm nớp lo sợ nói: “Phòng họp… phòng họp trên lầu phái tôi xuống thúc giục Tổng chỉ huy.”

“Tôi đi lên trước.” Adrian hơi bình ổn lại cảm xúc, “Mọi người tiếp tục đi.”

Sau khi hắn rời đi, người phụ trách cục tình báo lập tức nhũn người trên ghế, sợ hãi không thôi nói: “Má ơi, dọa chết tôi!”

Fayn nói: “Cậu ta đấy là còn nể mặt cậu là bên dân bàn giấy đấy, chứ đổi thành người nào bên quân bộ mà xem, có lẽ đã phải vào viện nằm rồi. À mà, lần trước cậu ta vì chuyện này mà đánh người vào viện cũng mới có ba năm trước thôi mà, đâu có lâu, sao cậu lại không nhớ được thế?”

“Tôi thật sự chỉ buột miệng thôi!” Người phụ trách khóc không ra nước mắt nói, “Anh ta cũng nói nhiều lần như vậy mà! Tôi còn tưởng hai người họ gặp mặt xong thì quan hệ đã hoà hoãn rồi chứ!”

“Không hoà hoãn chút nào, tôi thấy còn kém hơn trước.” Fayn tức giận nói, “Uổng cho cậu làm công tác tình báo.”

“Nói đến đây, phó chỉ huy Suster này…” Người phụ trách thần thần bí bí hạ giọng hỏi, “Trước khi mấy anh rời khỏi Học viện tinh, Tổng chỉ huy của chúng ta không phải đã thảo luận chuyện tiền phạt với đối phương trên phi thuyền rồi ư? Sao vậy, đàm phán không thành à?”

Fayn nghiêng mặt nhìn anh ta, “Làm sao cậu biết?”

“Toàn bộ Liên Bang đều biết mà! Tên của hai người họ hãy còn đứng cùng một chỗ trên hệ thống kết hôn kia kìa! Hiện giờ mỗi giây đều có người lướt hệ thống kết hôn để xem tên của họ có biến mất hay không.”

“À, hai ngày này đều ở trong phi thuyền, tín hiệu không tốt lắm nên tôi chưa xem được. Dư luận bây giờ đang nói gì?”

“Đều đang đoán xem rốt cuộc tiền phạt cao bao nhiêu mà Tổng chỉ huy lại muốn thương lượng với đối phương, hơn nữa thương lượng xong cũng không có kết quả, chẳng lẽ hai người họ cộng lại mà còn không đóng nổi?”

Mặc dù ngày hôm đó người ngồi trong xe để trở về phi thuyền tư nhân của Chung Yến là Chung Yến chứ không phải Adrian, nhưng Fayn biết, hai người họ gặp riêng nhau chắc chắn có nói về chủ đề tương tự. Nghe vậy, anh ta cũng không khỏi nghi hoặc, “Không đến mức đó chứ… Tiền phạt ly hôn có thế cao bao nhiêu? Nhiều nhất có lẽ là mười vạn? Mười lăm vạn? Không thể nào, ba mươi năm trước có một Thượng nghị viên từ chối kết hôn với một đại tiểu thư quý tộc ở Thủ đô tinh, tiền phạt lần đó cũng chỉ mới đến chín vạn, đây đã là kỷ lục cao nhất từ trước tới nay. Dù có đơn phương cự tuyệt, gấp năm lần lên thì đối với hai người họ cũng đâu phải mà một mức tiền đáng lưu tâm phải không?”

Người phụ trách lo lắng nói: “Liệu có phải Điệp cố ý nâng mức tiền phạt lên để làm khó Tổng chỉ huy không? Nếu thật sự lên tới một hai triệu… Chúng ta có khi phải lập quỹ giúp ngài ấy kiếm tiền mất.”

Fayn trợn mắt, nói: “Nếu thật sự cao như vậy chúng ta vui còn không kịp, cứ trực tiếp công bố tin tức, dư luận sẽ phun chết Điệp mất thôi. Mà lại nói, cậu nghĩ là một hai triệu mà cậu ta đã không đóng nổi sao? Những năm này chúng ta cướp —— khụ, tiêu diệt tội phạm còn ít chắc!”

Quân bộ Navi không thiếu tiền, thân là một trong số đó, người phụ trách tự có lý giải sâu sắc, chỉ là chuyện này càng khiến sự tình thêm khó hiểu.

“Thôi, thời gian nhiều chuyện kết thúc tại đây.” Fayn đứng dậy định đi, vỗ vỗ vai anh ta, “Đừng nhọc lòng tò mò làm chi, thời hạn nộp phạt chỉ có một tháng, đến lúc đó tự khắc sẽ có kết quả.”

Thủ đô tinh, dinh thự nhà họ Yate, một cuộc đàm thoại cũng chuẩn bị kết thúc.

“… Được rồi, hội nghị chiều nay cậu cứ nói như vậy đi.” Stalvern quyết định nói.

Chung Yến cụp mắt đáp: “Vâng.”

Vẻ mặt Stalvern trở nên ôn hoà hơn.

Chung Yến vẫn nghe lời ông ta như trước đây, khiến bất mãn của ông ta với chuyện Chung Yến tự quyết định trước cũng giảm bớt đi nhiều. Đàm luận xong chuyện chính sự, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Stalvern đổi đề tài, nói: “Ta nghe nói ở văn phòng cậu có một người tên… Intron? Gần đây khá có tiếng nói?”

Sự tình trong khu làm việc của Thượng nghị viên, ông ta chỉ chốc lát đã thu được tin tức, không những vậy còn không kiêng dè để Chung Yến biết.

“Intron ạ?” Chung Yến không rõ lặp lại, sau đó chợt ‘A’ lên một tiếng, “Hôm nay cậu ấy đến sớm, tôi có chút giấy tờ cần làm gấp nên để cậu ấy làm.”

“Chỉ vậy thôi? Không phải ở Học viện tinh cậu ta còn thay thế Bayer một thời gian sao? Hừ, nếu là Bayer, nhất định sẽ không nghe cậu bảo một tiếng đã trả lời lại Thủ đô tinh.”

“Vâng. Cậu ấy đúng là còn trẻ tuổi, cân nhắc chưa chu toàn.” Chung Yến hùa theo nói, sau đó lại bổ sung, “Nhưng đúng là tôi có ý định bồi dưỡng cậu ấy. So với mấy người khác, cậu ấy làm việc cũng xem như linh hoạt, hơn nữa lại là đàn em học cùng trường, nghe ý thì người này cũng rất có dã tâm.”

“Là vậy ư.” Stalvern nâng cốc của mình lên, không nhanh không chậm uống một hớp nước. Chung Yến chủ động nói ra suy nghĩ của mình, điều này khiến ông ta thấy rất yên tâm, bởi vậy chẳng những không tức giận, còn chầm chậm nói: “Chung Yến à… Có phải cậu ngại Bayer cản trở rồi không?”

“Sao thế được ạ?” Chung Yến cười nói, “Ngài nghĩ đi đâu vậy. Không có ông Bayer giúp tôi trấn trận, tôi ở ghế Nghị viên căn bản không có tiếng nói. Tôi tôn trọng ông ấy gần như tôn trọng ngài vậy. Chỉ là khác biệt tuổi tác ở văn phòng quá lớn, sức khoẻ của Bayer lại không quá tốt, tôi lo rằng nếu một ngày bị đề nghị về hưu, vậy thì… Cũng chẳng còn cách nào, chọn mặt gửi vàng, chúng ta cứ chọn trước một người để dự phòng vẫn hơn?”

Y nói ‘chúng ta’ khiến Stalvern nghe mà hài lòng, vốn trước khi Chung Yến tới còn chuẩn bị răn dạy cho tốt, giờ đã chuyển thành khuyên bảo nhẹ nhàng: “Cậu còn nói người ta trẻ tuổi, cậu không phải cũng thế hay sao! Tên nhóc này hẳn cũng nhìn ra vấn đề bên cạnh cậu nên lúc này mới nắm lấy cơ hội muốn trèo lên. Hơn nữa, cậu cho rằng Bayer thấy không khoẻ trên phi thuyền là trùng hợp sao?”

Chung Yến hơi mở to mắt, nghiêng người về trước, vì ngạc nhiên nên thậm chí y còn không để ý lịch sự mà ngắt lời Stalvern: “Không phải trùng hợp? Chẳng lẽ cậu ta…”

Stalvern khoan không truy cứu y nhất thời ngạc nhiên mà cắt lời mình, khẳng định nói: “Dĩ nhiên không phải, hừm, đều là mánh cũ trong nghị viện thôi. Cậu ở đó mấy năm ắt sẽ hiểu được mấy thủ đoạn ngầm của đám thuộc hạ. Cậu còn tưởng ai cũng thuận lợi được như mình chắc? Lần này là Bayer không phòng bị nên tên nhóc kia mới có cơ hội! Có dã tâm, lại có thủ đoạn, tuổi tác cũng nhỏ hơn, cậu nên nhìn rộng ra, đề phòng nhiều hơn!”

Chung Yến nghe lời gật đầu, vừa định phụ hoạ đôi câu, đột nhiên thiết bị đầu cuối trên cổ tay phát lên tiếng thông báo nhận được tin nhắn.

Stalvern bất mãn nói: “Cậu nói chuyện cùng ta còn không biết tắt âm báo của thiết bị đầu cuối sao?!”

Nháy mắt, khuôn mặt Chung Yến để lộ chút khe hở, nhưng y vẫn cố gắng kiềm chế, thuận theo mà xin lỗi: “Tôi xin lỗi, là tại tôi hôm nay quên mở chế độ im lặng.”

Vừa nói, y nhanh tay khoá thiết bị đầu cuối lại. Điều Stalvern không để ý chính là, y phải ấn tới hai lần, hơn nữa ngón tay còn khẽ run nhẹ.

Thái độ của y đối với Stalvern trước nay luôn vô cùng cẩn thận, sao có thể quên mở im lặng được! Y đã mở, nhưng âm báo vẫn vang lên.

Chỉ có tin nhắn của một người là không ở chế độ im lặng trên thiết bị đầu cuối của y.

Đó là vào lúc đùa giỡn trong ký túc xá tám năm trước, Adrian cướp lấy thiết bị đầu cuối của y tự tay cài đặt.

- Hết chương 12-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play