Từ lúc Lâm Vãn mở chiếc hộp kia ra, cả người cô mơ mơ màng màng.
Không biết máy chiếu trong phòng bật từ khi nào, trên màn hình đều là ảnh cấp ba của cô và anh, còn có những dòng chữ anh viết trong quyển notebook, thêm vài câu nữa, kết hợp với tiếng nhạc du dương lại càng thêm lãng mạn.
Lâm Vãn rưng rưng, đến hình ảnh cuối cùng viết mấy chữ to đùng: Lâm Vãn, làm bạn gái anh nhé?
Thật ra lúc cô nghe thấy anh bảo thích mình, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng, có hạnh phúc, có ngạc nhiên, có bất ngờ không tin nổi làm cô mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Đôi mắt cô ngấn lệ, nhìn người mình thầm yêu bao nhiêu năm qua, bây giờ người ấy đang tỏ tình với cô.
Cô đã chờ câu này rất lâu, thật ra cô còn không ngờ anh sẽ chọn khung cảnh này, dùng cách này tỏ tình với cô.
Lâm Vãn từng nghĩ chỉ có cô yêu đơn phương mà thôi, hóa ra anh cũng như cô.
Lúc cô yêu thầm anh mệt mỏi nhường nào, anh cũng thế.
Không phải là lời tỏ tình hoa mỹ, không có hoa tươi, cũng không có tiếng vỗ tay ồn ã xung quanh, chỉ có hai người họ, ở nơi cô và anh yêu thầm nhau, anh tỏ tình với cô, là câu nói anh do dự, đợi chờ rất nhiều năm.
Anh dùng cách cô thích, trông thì đơn giản nhưng đong đầy tình ý.
Thế nên Lâm Vãn thấy mọi thứ đều trọn vẹn.
Thấy Lâm Vãn mãi không nói gì, Trần Tích nhìn cô, dịu dàng bảo: “Lâm Vãn, làm bạn gái anh được không?”
Cô chìm đắm trong ánh mắt anh, đôi mắt Trần Tích đen láy, vừa chân thành lại dè dặt.
Từng câu từng chữ như ánh sao giữa ngân hà, thắp sáng thế giới của cô.
Kiểu tỏ tình này đúng phong cách của Trần Tích, lời ít ý nhiều, quan trọng là chất lượng, ngay cả tỏ tình cũng dùng powerpoint.
Nhưng trong mắt Lâm Vãn, mọi thứ đều hợp ý cô, so với những lời tỏ tình hoa mỹ phô trương khác, cô lại càng rung động hơn.
Những thứ tiếc nuối trong năm tháng thanh xuân kia bây giờ đều viên mãn.
Cô không có lý do gì để từ chối cả.
Cô nhìn anh, mỉm cười xán lạn, khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Thấy Lâm Vãn đồng ý, Trần Tích kích động ôm cô vào lòng.
Máy chiếu vẫn đang phát lại, tiếng nhạc càng làm khung cảnh lãng mạn hơn.
Một lúc lâu sau, Trần Tích buông tay ra, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, anh cúi đầu khẽ hôn lên môi cô.
Môi lưỡi giao nhau, đong đầy tình ý.
*
Lâm Vãn về đến nhà, ông bà và ba mẹ không ngừng hỏi chuyện của cô với anh, cô định chờ một thời gian nữa rồi mới thông báo cho cả nhà nghe, có rất nhiều chuyện chưa thu xếp xong xuôi, cô sợ cả nhà sẽ lo lắng.
Hai người hẹn ngày mai đi leo núi Thanh Vân, tới tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Trần Tích nhắn tin cho Trần Tích, cô vừa xấu hổ vừa thấy ngọt ngào.
【Ngày mai gặp lại nhé, chúc bạn gái của anh ngủ ngon.】
【Ngày mai gặp nha, bạn trai, chúc anh ngủ ngon nhé.】
Lâm Vãn mỉm cười nhắn tin với anh, ngẩn ngơ đọc lại mấy lần.
Hôm sau, Trần Tích chờ cô ở ngoài tiểu khu, hai người đi bộ tới chân núi.
Núi Thanh Vân nổi tiếng hơn ngày xưa rất nhiều, cũng được khai thác đẹp đẽ hơn, phải mua vé mới vào được.
Mua vé xong, Trần Tích mỉm cười giơ tay ra, Lâm Vãn hiểu ý nắm tay anh, hơi ấm truyền vào người cô, 10 ngón tay đan chặt vào nhau.
Ngọn núi này rất đặc biệt với Lâm Vãn.
Suốt những năm học cùng nhau, đây là nơi đầu tiên cô đi chơi với Trần Tích.
Mọi thứ vẫn giống ngày xưa, chỉ khác là lần này chỉ có cô và anh.
Trước đây cô chỉ là bạn của Trần Tích, lẳng lặng nhìn anh và Chu Đường nói cười vui vẻ, chỉ dám thầm ghen với Chu Đường.
Còn bây giờ cô và anh là người yêu.
Leo được một nửa, đột nhiên Lâm Vãn nhớ tớ một chuyện, hỏi: “Này, lúc đó Chu Đường bị đau chân, rõ ràng cậu ta muốn anh cõng mà, sao anh lại đẩy cho Vương Húc?”
“Vì anh sợ em hiểu lầm.” Trần Tích khẽ đáp.
Đột nhiên trái tim Lâm Vãn ấm áp hẳn lên.
“Nhưng nếu như lúc ấy Vương Húc không ở đó thì sao?” Lâm Vãn bước thêm một bậc, lại hỏi.
Trần Tích dừng lại, vì hai người đang nắm tay nhau, Lâm Vãn cũng dừng bước nghe anh nói: “Em ngốc quá, thế em nghĩ tại sao cậu ta cũng đi leo núi đúng hôm đó?”
Bấy giờ Lâm Vãn mới hiểu ra: “Anh kể với cậu ta à?”
Trông ánh mắt anh nhìn cô, cô đoán đúng rồi.
“Ai cũng biết Vương Húc thích Chu Đường mà, chỉ có cậu ấy không biết thôi, hoặc là Chu Đường biết nhưng vẫn giả vờ không biết gì, tóm lại là lúc đó cậu ấy hay tránh mặt Vương Húc, chê cậu ta phiền. Hai người họ cứ gặp là cãi nhau, Vương Húc nhờ anh mấy lần, anh đành lợi dụng cơ hội này làm việc thiện vậy.” Trần Tích đi tiếp, giải thích cho cô nghe.
Không biết có phải vì có người đi cùng mình không, hôm nay đi leo núi rất thuận lợi, không mệt chút nào, chẳng mấy chốc hai người lên tới đỉnh núi.
Trên này rất yên tĩnh, Trần Tích ngồi cạnh Lâm Vãn, nhẹ nhàng ôm cô. Lâm Vãn ngoan ngoãn dựa vào vai anh, gió xuân thổi qua, hai người lẳng lặng ngắm thị trấn Chính Huy, giống như nhiều năm trước,
Cảnh sắc vẫn thế, còn càng làm cho lòng người mê say hơn xưa.
Lâm Vãn còn nghĩ, cứ ngồi thế này tới bạc đầu cũng được.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vãn thấp giọng nói: “Trần Tích, bàn với anh chuyện này nhé.”
Trần Tích nhìn cô gái trong lòng mình: “Sao thế?”
“Chuyện đó… Chuyện bọn mình yêu nhau ấy, có thể giữ bí mật không?” Lâm Vãn dè dặt hỏi, sợ anh sẽ giận.
Trần Tích chẳng những không giận mà còn trêu cô, hắng giọng hỏi: “Sao? Em thấy có người bạn trai như anh làm em mất mặt hả?”
Lâm Vãn cuống quýt giải thích: “Không phải không phải, chỉ là em thấy bây giờ sức khỏe mẹ anh không tốt lắm, nhỡ đâu cô bị đả kích thì sao, thế nên cứ giữ bí mật trước, anh thấy sao?”
Thật ra cô còn có ý đồ khác nữa.
Trần Tích nhíu mày: “Cũng được, nhưng chỉ tạm thời thôi nhé, anh sẽ giải quyết xong sớm thôi.”
“Được được.” Bỗng nhiên Lâm Vãn thấy hơi buồn cười, cô cười rộ lên, trêu anh: “Không ngờ ông chủ của Hãn Ngụ sẽ chơi trò yêu đương bí mật với người bình thường như em nha, haha…”
Trần Tích lườm cô, thuận tay ôm eo cô lại, Lâm Vãn giãy giụa muốn trốn nhưng anh càng ôm chặt cô hơn, khẽ hôn lên môi cô.
Anh nhẹ nhàng cạy răng cô ra, hơi thở đan xen, chiếm thế chủ động, hôn mãi không rời.
*
Sáng mùng 6, Lâm Vãn và Trần Tích bay về Giang Thành.
Chỗ hai người cạnh nhau, ngồi ở khoang hạng nhất, Trần Tích để Lâm Vãn ngồi cạnh cửa sổ.
Anh biết cô thích nhìn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay với anh, cho dù đây là chuyện bình thường, nhưng vì là lần đầu nên cũng đặc biệt hơn.
Trần Tích nắm tay Lâm Vãn, sợ cô đi lạc.
Hai người nói chuyện một lúc, vì hôm nay dậy sớm, Lâm Vãn mệt lử, không biết ngủ từ khi nào.
Trần Tích nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, khẽ cười vén tóc mái của cô ra sau tai, để cô dựa vào vai mình, còn đắp tấm chăn mỏng cho cô.
Làm mọi thứ xong xuôi, anh lại đọc báo tiếp, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu xem cô có ngủ thoải mái không.
Chẳng qua là mỗi lần nhìn cô, khóe miệng anh cong cong, khẽ mỉm cười.
*
Mùng 8 đầu năm, hôm nay là ngày đầu Oanh Ca đi làm, theo truyền thống mọi năm, trên bàn mỗi người đều có bao lì xì đỏ, không khí năm mới hân hoan vui vẻ.
Sau khi họp đầu năm xong, Hạ tổng gọi Lâm Vãn vào văn phòng.
“Lâm Vãn, chúc mừng năm mới nhé, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay.” Hạ tổng nói thẳng: “Năm qua cô phụ trách hạng mục với Hãn Ngụ mang nhiều lợi nhuận về công ty, năng lực của cô thế nào tôi cũng biết cả. Chuyện là thế này, có mấy tài khoản công chúng của bạn tôi muốn để công ty chúng ta hỗ trợ hoạt động cho bọn họ, tôi không yên tâm giao cho người khác, cô lại ưu tú thế này, cô nhận được không?”
Lâm Vãn ngạc nhiên, chuyện này nhỏ giao cho ai cũng được, không cần sếp đích thân nói với cô, với cả cô và Hạ tổng không thân nhau, cũng không phải là cấp trên trực tiếp của Lâm Vãn, ngoài lúc đi họp ra, cả năm cũng chẳng nói được mấy câu.
Hơn nữa cô chỉ là nhân viên bình thường, công việc này nên giao cho bộ phát triển hoặc bộ phận hoạt động, ít khi giao cho bộ phận marketing, phòng của cô chỉ nhận những công việc liên quan là được, nhưng Lâm Vãn vẫn đồng ý, có lẽ vì bạn bè nên Hạ tổng mới đích thân sắp xếp.
Là nhân viên, sếp đã điểm mặt chỉ tên, không thể từ chối được.
“Vâng, bên khách hàng có yêu cầu gì không ạ?” Lâm Vãn cẩn thận hỏi.
“Cô cứ đi xem trước đi, mấy tài khoản đó cũng mới lập thôi, cũng chưa triển khai gì cả, cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều, cô đừng áp lực quá.” Hạ tổng vừa uống cafe vừa đáp.
Lâm Vãn về chỗ ngồi, điện thoại cô có tin nhắn truy cập quyền quản lý ở tài khoản công chúng kia, thông tin liên hệ của khách hàng.
Tuy khách hàng không có nhiều yêu cầu nhưng cô vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng tài liệu của phía bên kia rất ít, nhắn tin thì không rep, chỉ trao đổi qua điện thoại, mà cũng chẳng hay nghe máy, thái độ qua loa lấy lệ, bảo cô thấy cái gì ổn thì làm.
Lâm Vãn thấy rất kì lạ nhưng cô không nghĩ nhiều, dù sao cũng là bạn của Hạ tổng, trong giai đoạn đầu cũng không có yêu cầu gì cao.
Nhưng 1 tuần sau, cuối cùng cô cũng biết đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT