Diệp Chấn chính là như vậy, hôm qua tang thi bùng nổ, anh ta cùng bạn gái Hướng Tuệ lập tức trở lại tiểu khu.
Nhưng không ngờ lúc sắp về đến nhà, một con tang thi núp ở trong hành lang, nhào tới hướng bọn họ.
Diệp Chấn không chút do dự đẩy người bạn gái đã bầu bạn 6 năm của mình về phía tang thi.
Anh ta rất rõ ràng, trong mạt thế, chỉ có người vô tình vô nghĩa mới có thể sống lâu hơn.
Thường ngày Hướng Tuệ quá trọng tình trọng nghĩa, người như cô ấy sớm muộn cũng sẽ chết.
Còn không bằng tranh thủ thêm chút thời gian cho anh ta, đây cũng là giá trị sau cùng của cô ấy.
Nghĩ đến bạn gái Hướng Tuệ của mình, Diệp Chấn rơi xuống một giọt nước mắt.
Anh ta lặng lẽ nói ở trong lòng: Cảm ơn em, anh sẽ mang theo một phần kia của em tiếp tục sống thật tốt, là sự hi sinh của em thành toàn cho anh.
Giờ phút này anh ta đã hoàn toàn quên mất, lúc anh ta đẩy Hướng Tuệ, ánh mắt không thể tin và bị phản bội kia của Hướng Tuệ.
Anh ta co cụm ở trong tủ quần áo, cửa của tủ quần áo nửa mở, bên cạnh anh ta đặt nửa chai nước suối còn có mấy miếng bánh bích quy được nén lại.
Hết thức ăn rồi.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Ngoài cửa là tang thi đang đập cửa, mà nhà của anh ta cũng đã sớm không còn thức ăn nữa.
Lúc này anh ta có chút oán hận Hướng Tuệ, tại sao trước đó Hướng Tuệ không mua thêm một ít đồ ăn vặt để ở trong nhà.
Cho dù ban đầu Hướng Tuệ đưa hết tiền cho anh ta, nhưng đây không phải là cái cớ, anh ta biết Hướng Tuệ nhất định còn giữ lại tiền riêng.
Tất cả đều là lỗi của Hướng Tuệ!
Diệp Chấn lau nước mắt, anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn vào tấm ảnh chụp chung treo trên tường, hận không thể đem Hướng Tuệ đã chết kéo ra ngoài lấy roi đánh xác.
"Rống!"
Một tiếng gào thét của tang thi, khiến anh ta sợ đến mức cả người run rẩy một cái, một mùi nước tiểu đập vào mặt.
Diệp Chấn không dám cử động, chỉ sợ mình phát ra một chút xíu tiếng động sẽ thu hút sự chú ý của tang thi.
Anh ta ở trong lòng van xin tang thi rời đi nhanh một chút, có như vậy anh ta mới dám đến nhà người khác xem thử xem còn thức ăn hay không.
Dần dần, âm thanh gào thét của tang thi bên ngoài ngày càng ít, cho đến khi cả tòa lầu đều yên tĩnh lại.
Tang thi này đã giày vò Diệp Chấn một ngày một đêm, vậy mà lúc này lại không có phát ra một chút xíu âm thanh.
Chuyện này làm cho anh ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vào lúc anh ta chậm rãi muốn uống một hớp nước, tang thi ở lầu dưới không biết thế nào lại đột nhiên nổi điên gào thét lên.
Âm thanh này vô cùng gây sợ hãi, dọa tay anh ta run một cái, chai nước suối cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất.
Đợi đến khi anh ta cuống quýt nhặt lên, nước bên trong đã thấy đáy rồi.
"Mẹ kiếp!"
Anh ta tức giận mắng một tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng mình.
Mẹ nó đám tang thi này không có chuyện gì thì kêu cái rắm!
Trong nhà anh ta chỉ còn dư lại một chút nước suối này, bây giờ anh ta uống cái gì!
Diệp Chấn tức mà không xả ra được, anh ta không chỉ oán trách tang thi, đồng thời còn oán trách đến bây giờ cũng không có người đến cứu bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT