Mọi người nghe cô nói như vậy lập tức bày ra tư thế phòng ngự, tay cũng sờ vào vũ khí.
Nhưng không ngờ, sự công kích của lưỡi hái trong tưởng tượng của bọn họ không có đánh tới, ngược lại là...
"A~a~~a~~a~~~"
Một đạo thô ráp lại lạc điệu, à không, căn bản là ngâm xướng không hề đúng điệu phát ra từ miệng của Bạch Ngọc Câu.
"Các người sợ chưa! Đây chính là giọng hát mị hoặc của người cá tôi đây, phàm là người nghe được tiếng hát đều sẽ yêu tôi thật sâu đậm!"
Bạch Ngọc Câu ha ha cười lớn.
Mọi người: "..."
Cô mẹ nó không để cho chúng ta yên ổn một ngày thì cả người đều khó chịu có phải không?
"Cô...là mỹ nhân ngư?" Gương mặt Phan Niên nhăn thành một đống.
Bạch Ngọc Câu quả quyết gật đầu một cái: "Đương nhiên rồi! Ở bên kia núi và bên kia biển có một đám mỹ nhân ngư, chúng tôi thông minh lại hiền lành, xinh đẹp lại chăm chỉ!"
"Được rồi được rồi, ngừng lại!"
Phan Niên không dám lại tiếp tục nghe tiếng hát ma quỷ xuyên thủng tai này.
Anh ta nghi ngờ Bạch Ngọc Câu chính là cố ý giày vò bọn họ.
"Cô nói cô là mỹ nhân ngư đúng không, vậy cô biến một cái đuôi cá cho bọn ta xem một chút."
Bạch Ngọc Câu nghe nói như vậy có chút khó xử, trên mặt cô hiện lên một tia ửng đỏ: "Đuôi cá của tộc nhân ngư chúng ta chỉ có thể để cho người yêu thấy."
Phan Niên: "..." Tôi chính là không nên nói chuyện.
"Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong thì lên đường." Úc Hàng cũng không muốn nghe tiếng hát giày vò lỗ tai kia nữa.
Tiếng hát này quả là còn đáng sợ hơn tiếng gào của tang thi.
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ không còn kiên trì kêu cô đụng nước nữa, lúc này mới đi tới trước bàn ngồi xuống.
"Tôi muốn ăn hải sản! Muốn bào ngư, muốn sò biển, muốn cá lớn tôm to, muốn uống nước biển!"
Hệ thống Mỹ thực: "Kí chủ, chỗ của ta không có nước biển, có thể đổi cái khác không?"
Bạch Ngọc Câu bĩu môi: "Tại sao lại không có?"
Hệ thống Mỹ thực phàn nàn ở trong lòng, cái này cũng không phải thứ để người uống nha
Nhưng nó vẫn là tốt tính nói: "Là ta không có nghĩ tới chuyện kí chủ là nhân ngư, cần uống nước biển, chỗ của ta có canh rong biển, kí chủ có cần không?"
"Vậy...cũng được." Bạch Ngọc Câu miễn cưỡng đồng ý.
Mọi người thấy cô lại bắt đầu tiết mục gọi thức ăn, Chung Âm Âm nhanh tay lẹ mắt thu dọn chén đĩa trước mặt Bạch Ngọc Câu.
Cô ấy sợ thức ăn bỗng nhiên xuất sẽ không có chỗ để.
Qủa nhiên, một khắc sau trước mặt của Bạch Ngọc Câu liền xuất hiện từng món hải sản hấp.
Phan Niên không nhịn được oán hận Bạch Ngọc Câu một câu: "Không phải cô cũng là cá sao, cô còn ăn cá?"
Bạch Ngọc Câu cầm lên một cái bào ngư, dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn anh ta: "Tôi là mỹ nhân ngư, cũng không phải cùng một loài với bọn nó, lúc tôi ở trong biển cũng là ăn những thứ này."
"Nếu không thì tôi uống nước biển sao?"
Phan Niên: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT