NÀNG LÀ VỆ SĨ

CHƯƠNG 6: LÀ THÍCH SAO?


1 năm

trướctiếp

Sau cơn mưa dữ dội tối qua, buổi sáng trời trong lành khác lạ. Ở trong phòng, Giai Kỳ lên tiếng nói: " Không phải là tôi cố ý ôm cô ngủ đâu tiểu thư, là cô ôm chặt tôi không buông"

Nhã Lâm vẫn không nói gì, đi lại tủ lấy đồ chuẩn bị bước vào phòng tắm, trước khi vào cô bỗng dừng bước, lên tiếng nói : "Tối qua, ....cảm ơn cô!". Nói xong đi thẳng vào phòng tắm không đợi Giai Kỳ trả lời. Giai Kỳ mở to mắt không tin vào lổ tai mình. 

Mỗi ngày vẫn trôi qua bình an vô sự, ban ngày thì bận công việc, ban đêm thì người nằm trên giường, người nằm sofa. Còn về phần của Minh Minh và Uyển Nhu thì tốt hơn nhiều, hai người ngủ chung giường, tối rảnh thì mở TV xem phim cùng nhau hoặc là Uyển Nhu dạy cho Minh Minh chơi game. Sáng thức dậy có khi hai chân Uyển Nhu gác trên người Minh Minh, Minh Minh đã dần quen với việc này, tiếp xúc với cô tiểu thư hoạt bát cô cũng thấy rất thoải mái, cảm giác cô ấy rất dễ thương. Thoáng cái đã cuối tuần. 

Thứ 7 công ty chỉ làm nửa buổi sáng, lúc này cũng gần tan làm, Nhã Lâm vẫn chăm chú nhìn vào máy tính trên bàn làm việc. Giai Kỳ thì đang suy nghĩ, nghĩ về dáng vẻ lạnh lùng lúc này của Nhã Lâm thật khác xa đêm mưa giống hôm trước. Nghĩ đến đây cô lại nghĩ đến đêm đó ôm Nhã Lâm ngủ, bất giác cô ngồi cười cười. Nhã Lâm liếc nhìn người đang ngồi ở sofa đang cười ngốc cái gì đó rồi lên tiếng nói : "Ăn cơm trưa xong, tôi đến nhà ông bà ngoại" . Giai Kỳ tỉnh lại trong suy nghĩ, gật đầu. "Vâng ! Tiểu thư". 

Đoạn đường từ công ty đến nhà ngoại mất 1 giờ đồng hồ. Khi đến nơi Nhã Lâm lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào. Nhà có 1 trệt 2 lầu không quá lớn cũng không hề nhỏ. Ngô Thiên Ân ở bên ngoài. Giai Kỳ cùng Nhã Lâm vào trong. Tuy không có ai ở, nhưng bên trong khá sạch sẽ. Nhã Lâm bước lên lầu tiến vào phòng ngủ thả mình nằm dang tay trên giường,cô nhắm mắt lại khẽ mỉm cười. Giai Kỳ nhìn cô không nói gì, khoé miệng cũng nhếch lên. 

Tầm 1 phút sau Nhã Lâm lên tiếng : " Đây là phòng của ông bà ngoại, thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây, khi nằm trên giường tôi cảm thấy rất ấm áp, tựa như họ đang vây quần quanh tôi, tôi cũng có cảm giác mẹ đang ôm lấy tôi vuốt ve khiến cho mọi mệt mỏi tan biến. Thỉnh thoảng sẽ có người đến dọn dẹp "

Giai Kỳ nhìn cô ngập ngừng hỏi    " Họ ... Họ mất bao lâu rồi?" 

" Mất trong vụ tai nạn giao thông, tôi chính kiến tận mắt ngày họ rời xa tôi, lúc đó tôi 5 tuổi..... Đêm hôm đó sợ hãy là do tôi mơ thấy cảnh đó, tôi vẫn thường mơ thấy."

Giai Kỳ im lặng không nói tiếp.

Buổi chiều Nhã Lâm dụi dụi mắt tỉnh dậy, cô đã ngủ lúc nào không hay, bây giờ cũng đã 5 giờ chiều. Cô nhìn về hướng Giai Kỳ đang ngồi cầm cuốn sách đọc, cạnh cửa sổ. " Chúng ta về thôi"

Hai người ngồi ghế phía sau, Giai Kỳ nhìn Nhã Lâm đang ngồi thẩn thờ nhìn ngoài cửa xe, trong lòng thở dài. Có lẽ do quá khứ nên cô gái này luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, không biết sau nhìn cô như vậy Giai Kỳ vô cùng đau lòng. Không biết là đau lòng do quá khứ gần giống nhau hay là đau lòng do...do... mình đã... đã thích cô ấy?. Trong lòng luôn mong muốn che chở, bảo vệ người con gái này, không phải dùng thân phận vệ sĩ để bảo vệ. Cô cười khổ lắc lắc đầu,  đúng là suy nghĩ ấu trĩ mà. Haizz...







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp