Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, trên các trang web đều đưa tin tập đoàn
Đường Thị bốc lột, ép buộc người dân và các công nhân phải làm việc
không theo chế độ. Cũng không có một đãi ngộ tốt, khiến cho một người
đàn ông không thể chịu đựng được sự bức áp nên đã tự tử trong chính nơi
làm việc.
Nhưng cũng chỉ sau một giờ đó, tất cả những bài báo
tiêu cực đã được gỡ xuống, cảnh sát cũng đã có mặt để giải quyết vụ việc này.
Vì không muốn dính líu để ảnh hưởng đến công ty nên khi
được réo tên, Vương Bình cũng chỉ im hơi lặng tiếng, chờ mọi việc được
êm xuôi.
Tại khách sạn Vạn Kì.
" Anh Quân đây là sự tắc trách của em, muốn đánh muốn phạt tùy anh." Kiêu Lĩnh đứng im để chịu cơn thịnh nộ của anh.
" Phạt thì tất nhiên phải có, từ nay cậu không cần phải dính tới vụ này
nữa, chỉ cần làm một người trung thành của Mặc Định Quốc là được, tôi sẽ để Nhất Thiên thay cậu." Anh không nói lớn tiếng, nhưng cũng đủ để cả
Trương Hạo và Kiêu Lĩnh không dám hé răng nửa lời.
Cậu ta chỉ cúi đầu, nói. " Vâng."
Im lặng một hồi anh nói tiếp. “Thay vào đó, cậu nên điều tra chuyện của
Thần Thần cho tôi, từ khi ba mẹ cô ấy còn sống và khi họ mất. Trong thời gian đó cô ấy có gặp đã kích gì không, hoặc trong bốn năm ở Pháp tất
tần tật, thời hạn là mười ngày, nếu trong mười ngày cậu có thông tin mà
tôi cần thì tôi sẽ suy nghĩ việc nên giữ cậu lại hay là không.”
Giọng nói anh không nhanh không chậm, ngón tay gõ gõ lên ghế tạo ra tiếng cốc cốc.
" Vâng,em sẽ làm ngay. Nhanh thôi, sẽ có kết quả mà anh cần."
Anh phất tay bảo anh ta đi làm việc, Trương Hạo nghiên đầu nhìn Kiêu Lĩnh rồi quay lại nhìn anh nghi hoặc hỏi.
" Tổng giám đốc, không lẽ anh nghĩ cô ấy thật sự có bệnh thật à."
" Không phải là nghĩ, mà là tôi chắc chắn. Cô ấy rất khác so với bốn năm
trước, nhưng khác thế nào thì phải đợi câu ta đem tin trở về."
Trương Hạo cũng không nói gì thêm, nhưng cậu ta cũng đoán được anh thật sự lo
lắng về Lương Y Thần, ngoài mặt dù không thể hiện, tỏ ra lạnh nhạt với
cô, nhưng hơn ai hết cậu ta biết anh yêu cô nhiều như thế nào.
" À, đúng rồi. Mọi thông tin về vụ việc sáng nay đã được phong tỏa, cũng không biết ai là người đã sử lí."
Anh thản nhiên đáp.! " Mặc kệ là ai, như vậy không phải cũng đỡ tôi phải tự ra tay. Nhưng tôi cũng tò mò về người đã đứng sau lưng này rồi đấy,
đúng là vừa đấm vừa xoa.". Truyện Teen Hay
Đường Quân Vũ ngồi nhâm nhi ly rượu, ánh mắt dán chặt cánh cửa kính trước
mắt. Lương Y Thần ngồi lướt lướt điện thoại, một bên là Mộc Lan đang
ngồi thâm nhập vào hệ thống nhà mạng của trang web điện tử, không quá
một tiếng liền khiến các bài báo đưa tin về Đường Thị biến mất không dấu vết.
" Xong.!"
" Vất vả cho em rồi."
" Vì chị, việc khó hơn em cũng có thể làm. Chỉ chút chuyện này có là gì chứ."
Đường Quân Vũ đứng dậy đi lại chỗ hai người, nhìn thành quả.
" Đúng là không tệ, ngay cả một hacker chuyên nghiệp cùng phải mất vài
giờ đồng hồ, có khi là cả ngày, vậy mà cô nhóc này lại chỉ cần một
tiếng, bội phục."
" Còn phải nói à, nhưng em không phải là cô nhóc, anh nên biết cách cư xử đi." Mộc Lan vênh mặt lên nhìn anh.
Quân Vũ cũng chỉ biết cười trừ, anh gật gật đầu. Mộc Lan nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói,! Nhìn mà học hỏi.?
Quân Viễn không lập tức trở về Nam Dương, anh đứng trên ban công phòng nhìn
con đường tấp nập xe, khiến anh nhớ lại lần đầu gặp cô. Ý cười trên môi
nhẹ nhàng, nhưng một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
" Alo!" Người gọi là Nhất Thiên.
" Anh Viễn, đã điều tra được người tự tử ở Ninh Duy.!
" Cậu đến khách sạn Vạn Kì, nói cụ thể."
" Vâng!."
Ba mươi phút sau.
Cốc cốc.
Nhất Thiên mở cửa bước vào.
" Ngồi đi." Cậu ngồi xuống rồi nói.
" Là Từ Vưu, ông ta là người được nhận vào làm ở công trình Ninh Duy, là
giám đốc Công đưa vào. Ông ta hiện có vợ và một người con, theo em biết
thì ông ta đang nợ một số tiền rất lớn, vay từ xã hội đen, nhưng khi tìm hiểu thì số tiền đó đã được trả.
Chuyện này dù cho có cố cũng
không tìm ra Mặc Định Quốc có liên quan, ông ta có lẽ đã cho tiền vợ con của Từ Vưu để bịt miệng, hôm qua bà ta có xuất hiện ở hiện trường, em
cũng đã cho người canh gác gần nhà để theo dõi hành động của hai mẹ con
họ."
" Ừ, cứ như đã nói mà làm, ở Ninh Duy không cần phải có
người, cứ thả lỏng cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra chuyện này. Bây
giờ bên phía ông ta cũng không dám manh động, cứ để cho ông ta đắc ý một thời gian."
Anh vẫn bình thản, như không có gì.
" Nhưng
cứ như vậy không phải, người chịu tổn thất là chúng ta sao. Nếu tình
hình này cứ kéo dài Đường Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít, bây giờ giá cổ phiếu cũng đang rung rinh." Nhất Thiên nói.
Quân Viễn không nói gì thêm, anh đứng dậy xoay lưng về phía cậu, trầm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT