Một tuần trôi qua anh cũng trở lại quỹ đạo làm việc, chiếc xe Maybach chạy đậu trước cửa.Anh đi vào, rồi thẳng đến thang máy, đi lên phòng làm việc của mình.

Trương Hạo thấy anh đi lên, nên cậu cũng vội đi vào.

- Cốc cốc

" Vào đi."

Trương Hạo đi vào, đặt tập giấy lên bàn.

" Đây là bản thiết kế của khu đô thị Ninh Duy, vừa được bên phòng thiết kế gửi đến ạ."

" Được rồi để đó đi, cậu pha giúp tôi ly cà phê."

" Vâng."

Anh tiếp tục xem giấy tờ, bỗng chuông điện thoại reo lên, Quân Viễn đưa mắt nhìn là số của Nhất Thiên gọi đến anh nhấc máy chưa nói gì đã nghe một loạt tiếng ồn.

" Cậu đang ở đâu sao lại ồn ào vậy hả,!"

" Em đang ở công trình Ninh Duy, ở đây có chuyện xảy ra rồi. Em có đến dò hỏi thì người ta nói, có người tự tử trong đó." Vì tiếng ồn nên Nhất Thiên đi ra ngoài nói.

Giọng anh vẫn bình tĩnh, nói.!

" Là nam hay nữ.!"

" Một người đàn ông trung niên, tầm năm mươi tuổi."

Ngay lúc này, Trương Hạo cũng từ ngoài chạy vào. " Tổng giám đốc, không hay rồi người của chúng ta ở An Dương vừa gọi điện thoại, nói ở đó có người tự tử."

Cậu nhìn sắc mặt anh vẫn không có biến đổi gì, nhưng có lẽ anh cũng đã biết rồi.

" Cậu theo dõi nhất cử nhất động của Mặc Định Quốc cho tôi, có gì nhớ báo cho tôi."



" Nhưng không phải bên phía ông ta đã có Kiêu Lĩnh rồi sao."

" Cậu là đang chống lệnh sao, cứ việc nghe và làm không được cải."

Nhất Thiên nhận thấy ngữ khí của anh có chút lạ, nên cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành nghe lệnh. " Vâng.!"

Trương Hạo cũng biết cậu chỉ đứng yên đợi lệnh, rồi thầm nghĩ. Cái tên nhóc Kiêu Lĩnh này, chọc phải sói rồi.

" Trương Hạo.!"

" Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ."

" Chuẩn bị máy bay, đến An Dương. Cậu liên lạc với Kiêu Lĩnh cho tôi, bảo cậu ta đến chỗ cũ, đi sắp xếp đi tôi muốn đến đó càng nhanh càng tốt."

" Vâng, tôi đi ngay đây." Cậu ta không chậm trễ, rồi đi ra ngoài. Trong lòng thầm mong cho tên Kiêu Lĩnh kia không bị đày đi qua Châu Phi cày ruộng cuốc đất.

Không quá lâu, máy bay cũng hạ cánh ở sân bay Tân Quốc. Các vị lãnh đạo của công ty được anh điều động ở đây cũng đã có mặt, họ cúi đầu chào anh.

Từng chiếc xe, sắp thành một hàng ngang. Trương Hạo cùng anh đi ra xe trở về, chiếc xe dừng trước cửa một công ty.

Trương Hạo bước xuống, mở cửa xe anh đi vào, một đám người cũng lủi thủi theo sau.

Những nhân viên ở đây thấy anh đi vào, cũng đứng một hàng ngang, gập đầu chào không dám ngước nhìn, cho đến khi anh khuất sau cánh cửa họ mới bàn tán.

" Tổng giám đốc, đẹp trai thật đó."

" Người gì mà như bước ra từ truyện tranh vậy, thật khiến người ta muốn phạm tội mà."

Một cô gái khác lên tiếng." Cô là nằm mơ à, tổng giám đốc là người mà cô muốn là được sao, với nhan sắc của cô mà cũng đòi được anh ấy chú ý đến sao, tự nhìn lại bản thân mình đi." Cô ta nói, rồi sải bước đến bàn làm việc của mình.

- Phòng họp.



Không khí im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng. Trương Hạo ngồi bên cạnh cũng chỉ liếc mắt một lượt đám người ở đây, rồi cũng ngồi yên chờ anh nói.

" Đường Thị, trả lương các người bao nhiêu, có một ngày nào để tất cả nhân viên chịu thiệt thòi bao giờ chưa. Đường Quân Viễn tôi tuyển người chỉ cần người tài, phải cống hiến hết mình cho tập đoàn, chứ không phải ngồi chờ sung rụng, rồi nhận lương thưởng.

Chỉ biết lợi ích của bản thân, ở đây tôi cần người tài, chứ không cần kẻ bất tài dù có giỏi nhưng không làm được gì cho công ty thì cũng chỉ là một kẻ bại trận, không đáng để tôi trọng dụng."

Anh nói rồi đưa ánh mắt sắc bén, nhìn đám người trong phòng.

Một người trong số đó lên tiếng.

" Thật ra chuyện cũng là ngoài sự kiểm soát, chúng tôi cũng đã cho người tìm hiểu sự việc và người nhà nạn nhân rồi ạ."

" Ngoài sự kiểm soát, tổng giám đốc đã bàn giao lại khu đô thị Ninh Duy cho các người trong coi, bây giờ trưởng phòng Đình lại nói là ngoài sự kiểm soát của mình, sao tôi thấy nó không hợp lý cho lắm nhỉ."

Trương Hạo không kiên dè vạch trần, anh không nói gì, nhìn chằm chằm ông ta như đang xem ông ta sẽ biện minh như thế nào về câu hỏi này.

Đình Viêm sắc mặt đỏ lên, ông ta dù có chút tức giận trước câu hỏi này của Trương Hạo nhưng cũng phải nhịn xuống, nói. " Trợ lý Trương nói như vậy là có ý gì, cậu nói như vậy, cũng có nghĩa là chúng tôi lơ là việc quản thúc Ninh Duy, không xem trọng lời của tổng giám đốc à."

" Tôi cũng đâu có nói như vậy, đây là trưởng phòng Đình tự nói ấy chứ, là ông không xem trọng lời nói của tổng giám đốc ra gì, thậm chí còn chẳng để vào tai mình nữa mà."

" Cậu, cậu đừng có ngậm máu phun người. Từ lúc tôi vào đây làm, khi đó người đang tiếp quản Đường Thị chính là Chủ tịch tiền nhiệm, lúc đó Tân chủ tịch cũng chỉ mới nhậm chức tổng giám đốc, cậu nghĩ cậu là ai mà dám vênh váo ở đây hả."

Vì không muốn cuộc tranh cái kéo dài, anh gõ nhẹ cây viết liên mặt bàn.

" Ai vênh váo, tôi còn ngồi ở đây, ông lại đứng dậy như thể là muốn thay thế tôi. Dạy dỗ lại người của tôi vậy à."

Cả Đình Viêm và những người trong phòng họp cũng nhất thời im lặng, vì câu nói của anh.

" Nội trong ngày mai, tôi muốn các thông tin trên mặc báo, truyền hình đều biến mất, các người nên lo liệu cho tốt và ổn thỏa. Còn nếu như không được nữa thì trở về Nam Dương, đến phòng nhân sự nhân lương và rời khỏi Đường Thị."

Không để đám người này kịp nghĩ, anh đứng dậy rời khỏi đó.

- Mình giải thích chút nha. Chủ tịch tiền nhiệm chính là ông nội của Đường Quân Viễn, tân chủ tịch là ba anh.!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play