Đem quần áo phơi xong rồi, người trong nhà đi làm ruộng từ sáng sớm cũng trở về rồi. Diệp Hiểu Mạn giúp người nhà đem đồ ăn sáng từ phòng bếp ra, nhìn thấy rau cải xoong trong chậu gỗ, Diệp Hiểu Mạn cảm thấy xấu hổ, bản thân rốt cuộc ngủ muộn thế nào.
Bữa sáng không có đồ ăn ngon gì cả, cũng chỉ là ngô và vài cái bánh bao chay cứng ngắc. Nhưng đối với nhiều gia đình đây đã là bữa sáng rất tốt rồi. Vốn dĩ, cháo ngô ở kiếp trước là đồ ăn được người có tiền đặc biệt đến khu rừng núi ăn dưỡng sinh, cũng không phải là khó ăn, nhưng thủ nghệ nấu món này cũng quá kém rồi, kiếp trước nàng giúp ông bà nấu cho lợn ăn cũng ngon hơn chỗ này. Cũng khó trách mọi người phát triển như thế này, xem ra muốn dưỡng thân thể cho tốt cần phải sớm lấy được quyền trong nhà bếp mới được.
"Mạn Mạn, hôm nay cháu vẫn là đi cùng bọn ta ra ruộng làm việc đi". Đáy mắt Diệp Trung Căn xẹt qua tia sáng nhìn Diệp Hiểu Mạn. Trong lòng Diệp Hiểu Mạn có chút vui.
"Ông nội, được ạ. Nhưng mà đi ra ruộng làm việc là giả, người vẫn là muốn cháu đưa người đi câu cá đi". Diệp Hiểu Mạn rất rõ ràng tính cách lão ngoan đồng của Diệp Trung Căn, cũng to gan để nói.
"Con đứa nhỏ này sao lại dám nói thế với ông nội". Trương Giai Giai trách tội trừng mắt với Diệp Hiểu Mạn, tuy rằng mọi người đều rõ ràng, nhưng cũng không nên làm mất mặt lão nhân gia người. +
"Không sao, đấy cũng là dự định của ta. Chúng ta làm nhiều hơn vài cái, sau đó đem theo thùng gỗ, cần phải nuôi được cá, ngày mai là ngày họp chợ trên trấn, lúc đó chúng ta bán cá mua chút đồ ăn trở về. Cũng sắp đến mùa đông rồi, trong ruộng cũng không cho ra được lương thực, thu hoạch năm nay của nhà không tốt, chỉ có thể trông đợi vào cách này rồi". Nghĩ đến thu hoạch của năm nay, Diệp Trung Căn không thể không lắc đầu.
"Cha, người đừng lo lắng. Nếu không được con đợi làm việc trong ruộng xong sẽ cùng các an hem trong thôn cùng nhau lên trấn tìm chút việc để làm, còn vài tháng nữa mới đến năm mới, còn có thể kiếm chút cho nhà". Diệp Vĩnh Hâm cũng biết tình hình trong nhà. Những năm thu hoạch tốt, lương thực cũng chỉ vừa đủ đến năm mới. Năm nay thu hoạch không tốt, muốn chống đỡ đến lúc đó e không được. +
"Được, đến lúc đó ta cùng con đi" Diệp Trung Căn nghĩ lại nghĩ vẫn cảm thấy xin lỗi con trai mình, năm đó nếu không phải ông bị bệnh nặng, tiêu hết tiền tích kiệm trong nhà, con trai cũng không giống bây giờ sau khi thi được tú tài thì cũng không thi tiếp. Nếu được ông thật hi vọng con trai có thể tiếp tục có tiền đồ mà không phải giúp nhà làm ruộng.
"Cha, cha đi cùng thì nhà ai lo" Diệp Vĩnh Hâm không đồng ý, anh không phải không biết ý nghĩ của bố mình, nhưng mà anh chưa bao giờ trách bố mình, người một nhà giống như bây giờ cũng không có gì không tốt cả.
"Được rồi, ông, cha, chúng ta nhất định sẽ bắt được rất nhiều cá, mọi người đừng lo. Mạn Mạn sẽ giúp người nhà kiếm thật nhiều tiền". Ông trời cho nàng cơ hội sống lại, nàng cần phải vận dụng tài năng của mình để giúp nhà này, thôn này sống tốt hơn. Nàng không tin bao nhiêu nữ chính trong các tiểu thuyết xuyên không thành công mà nàng lại không được. Chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng nhìn thấy lợn chạy rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng nuốt cháo ngô, nhân lúc mọi người rửa bát tranh thủ làm thêm mấy cái gậy câu cá.
Sau khi ăn sáng xong, người một nhà cùng nhau ra ruộng làm việc. Trên đường đi cũng gặp người trong thôn gấp gáp ra ruộng, mọi người cũng chỉ chào qua rồi nhanh chóng ra ruộng. Năm nay mọi người đều thu hoạch không tốt, mọi người đều muốn trước khi năm mới kiếm được chút ít. Do thời tiết quá khô, thực vật trong ruộng đều dựa vào việc tát nước mà duy trì sự sống, nên mang thùng cũng không có ai hỏi gì.
Nhưng nghèo giống nghèo, người trong thôn đều rất tốt, không thể không nói người của thời đại này ý nghĩ rất đơn thuần, không tranh đấu như người kiếp trước. Nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn đều hỏi thăm, tin tức Diệp Hiểu Mạn bị ốm đã truyền đi khắp thôn, gặp mọi người hỏi thăm Diệp Hiểu Mạn cũng nhớ được không ít người trong thôn, càng làm nàng quyết tâm giúp người trong thôn thoát khỏi nghèo khó.
Khi đến ruộng, Diệp Hiểu Mạn cũng ngạc nhiên. Mặc dù những năm này máy móc không phát triển, nhưng sức lực của người nông dân cũng thật khó lường, chiều hôm qua cộng thêm sáng nay, chỗ đất này đều được sới xong rồi.
"Cha, chỗ đất này chúng ta định trồng gì ạ?" Diệp Hiểu Mạn tò mò hỏi. Đã quen với các loại rau trái mùa, nàng thật không biết lúc này ở đây có thể trồng gì.
"Trồng cà rốt, cà rốt gieo ngắn sống lâu, như vậy trước khi tuyết rơi chúng ta có thể thu hoạch". Diệp Vĩnh Hâm nghĩ nghĩ rồi mỉm cười.
"Ồ" Cà rốt à, trong đầu Diệp Hiểu Mạn bắt đầu nghĩ nghĩ đến những món ăn ngon liên quan đến cà rốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT